Lần đầu tiên Hoàng Ngọc cảm thấy không phải tất cả mọi chuyệnnhà họ Hoàng đều có thể bảo vệ hắn.
Bầu trời trên đầu hắn như sụp đổ.
Hoàng Ngọc cảm thấy toàn thân lạnh toát, một lúc sau, hắn mới từ từ bình tĩnh lại, “Cha, con biết phải làm gì rồi.”
Mưa ở Thiền Thành càng lúc càng nặng hạt.
Gấp rút vô cùng.
Thành phố Thiền Thành dưới cơn mưa lớn đã bao phủ i một lớp sương mù dày đặc.
Cho đến chiều tối, cơn mưa xối xả chợt tạnh.
Cũng có cầu vồng xuất hiện trên bầu trời.
Tòa nhà Kim Than.
Diệp Thiếu Hoàng và những
người khác đang ngồi lại với nhau.
“vẫn là Diệp Thiếu sáng suốt, người đã sớm chuẩn bị hậu chiêu này cho nhà họ Tống.”
Vinh Đôngmặt mày hớn hở cười nói, “Năm triệu, nếu không trả trong vòng một ngày, liền để nhà họ Tống chịu không nổi. Tôi đã điều tra, nhà họ Tống hiện tại, đừng nói là năm triệu, để bọn hắn lấy ra nàm trăm ngàn vốn lưu động cũng khó.”
Tiền Bộ Thiệu hút một điếu xì gà,“Nhà họ Tống, chết chắc rồi. ”
Diệp Thiếu Hoàng trên mặt nở nụ cười, trong đầu không khỏi hiện lên một bóng người.
Tam tiểu thư của nhà họ Tống, Tống Nhan.
“Diệp Ca, hoa của anh cũng đã đang trên đường rồi. Em tin rằng chúng sẽ sớm được chuyển đến nhà họ Tống.”
Vinh Đông cười ha ha một tiếng, “Hoa tươi tặng mỹ nhân, em tin tưởng tiểu thư Tống Nhan sẽ hiểu được tấm lòng cùa Diệp Ca.”
“Tôi ngược lại rất muốn nhìn, khuôn mặt của Sở Trần sẽ có cỡ nào phần khích khi nhìn thấy người khác tặng vợ mình chín trăm chín mươi chín bông hồng.”
Tiền Bộ Thiệucó chút chờ mong.
“Ha ha, tôi đã ra lệnh cho người tặng hoa phải bí mật ghi lại lúc tặng hoa.”
Vinh Đông cười.
Diệp Thiếu Hoàng mỉm cười, “Không chỉ là hoa, còn có cả chiếc nhẫn tôi vìNhan Nhan đã tự mình làm đặt theo yêu cầu.”
“Người nhà họ Tống nhất định sẽ vì Diệp Ca mà cảm động rơi nước mắt.”