“Nói vậy là không chỉ cướp cờ đối phương, mà còn phải bảo vệ cờ bên mình?” Samantha hỏi.
“Ừ.” Chung Thịnh gât đầu, “Hình thức tử chiến khá là đơn giản, giết hết quân địch là thắng. Tôi nghĩ chắc Samantha thích nhất hình thức này.” Nói rồi anh cười nhìn Samantha.
Samantha ngẩng mặt lên cười ha ha. Mọi người sớm đã biết cô thuộc dạng cuồng chiến đấu rồi.
Các thành viên khác cũng bật cười. Một câu pha trò của Chung Thịnh làm mọi người thoải mái hơn nhiều.
“Hình thức đào tẩu thì chỉ khi trận đấu bắt đầu mới biết được mình là bên truy đuổi hay bên đào tẩu. Hình thức này khá giống với kiểu thi đấu chúng ta xem ở thành phố Blood, chẳng qua không tàn khốc như họ thôi.”
Mọi người đều gật đầu. Ký ức về trận đấu của kẻ đào tẩu ở thành phố Blood vẫn còn mới nguyên. Samantha còn nóng lòng muốn chơi thử một lần.
Edward hơi nhướn mày. Đương nhiên hắn từng nghe đến tên thành phố Blood. Chỉ là hắn không ngờ một đám tân sinh năm nhất thế này mà lại từng đến nơi đó. Quả là đáng ngạc nhiên.
“Bên nào đảm nhiệm vai trò kẻ đào tẩu thì sau khi trận đấu bắt đầu, mọi vũ khí nóng đều bị vô hiệu hóa, chỉ được sử dụng dao găm, trường kiếm, tóm lại là vũ khí lạnh trang bị cho cơ giáp. Bên truy đuổi thì không bị hạn chế về mặt vũ khí. Nhưng sau một giờ thi đấu, bên đào tẩu chỉ cần còn một người sống sót cũng được tính là thắng.”
“Ừm, xem như công bằng.” Hạng Phi lẩm bẩm.
“Hình thức truy sát thì không có gì phức tạp. Cả hai bên đều không bị hạn chế vũ khí. Bên bị truy sát sẽ có một thành viên được lựa chọn ngẫu nhiên làm mục tiêu, nhiệm vụ của các thành viên còn lại là bảo vệ người đó an toàn trong thời gian mười hai tiếng đồng hồ.”
“Sặc, mười hai tiếng, sao lại dài thế?” Gerald bất mãn.
“Ngu hả, bình thường tay súng bắn tỉa phải tốn khá nhiều thời gian mới tìm được mục tiêu, nếu cho ít thời gian quá thì mục tiêu còn chẳng tìm được chứ giết giết cái mịa gì.” Hạng Phi lườm Gerald, đập một phát vào đầu cậu.
“Hu hu hu hu, Hạng Phi cậu không yêu tớ …” Gerald ôm mặt giả vờ khóc, nhân thể trộm nhìn phản ứng của mọi người qua kẽ tay.
Mọi người đã quen với mấy màn dở hơi của cậu, ai nấy đều tỏ vẻ bình tĩnh, Ariel còn chẳng buồn nhấc mắt.
“Hừ, chẳng thú vị gì cả.” Gerald chán nản bỏ tay ra, quay sang nhìn Chung Thịnh, như thể tên động kinh vừa rồi không phải mình.
Lôi Tranh giật giật khóe miệng. Chung quy cậu vẫn thấy囧trước mấy trò đùa của Gerald. Những người khác không biết, chứ cậu biết rất rõ quan hệ của Gerald với Hạng Phi. Hai người ngang nhiên liếc mắt đưa tình như vậy thật sự không có vấn đề gì sao? Hơn nữa, hai người họ thân mật rõ ràng như vậy, tại sao mọi người lại không nhận ra?
Chẳng lẽ trước giờ chỉ có mình cậu biết bí mật này sao?
Lôi Tranh thầm rít gào trong lòng.
Chung Thịnh lườm Gerald một cái, ý bảo cậu ta ngồi yên, rồi mới bấm màn hình, nói tiếp: “Hình thức chiến tranh chính là quân đoàn tác chiến trên diện rộng. Chúng ta sẽ xuất hiện trên chiến trường vũ trụ. Ở hình thức này, mỗi người sẽ được dịch chuyển đến vị trí tương ứng.” Nói đến đây, Chung Thịnh quay sang nhìn Lâm Phỉ Nhi.
Lâm Phỉ Nhi mắt sáng long lanh, như muốn chói mù mắt quần chúng.
Giật giật khóe miệng, Chung Thịnh nói tiếp: “Trong chiến hạm, có hai hình thức điều khiển, một là dùng AI (Artificial Intelligence – Trí thông minh nhân tạo) để phòng trường hợp trong tiểu đội không có người điều khiển được chiến hạm, hai là điều khiển chủ động, dành cho trường hợp giống như chúng ta, có người điều khiển trong đội. Đương nhiên, mỗi loại có ưu điểm và khuyết điểm khác nhau. Nếu dùng AI, thì nó chỉ biết điều khiển theo những gì được cài đặt sẵn, ưu điểm là không để xảy ra sai sót. Còn chủ động điều khiển thì linh hoạt hơn. Cụ thể chọn loại nào còn phải xem ý mọi người.”
Chung Thịnh vừa nói xong, Lâm Phỉ Nhi lập tức bày khí thế ‘Ai dám chọn AI tôi liều mạng với người đó’, dùng ánh mắt của con sói đói nhìn từng người một.
Thế là, các thành viên còn lại đều nhất trí, ở hình thức chiến tranh, người điều khiển chiến hạm sẽ là Lâm Phỉ Nhi.
“Cậu đừng mừng quá sớm.” Chung Thịnh chẳng nể nang gì tạt nước lạnh vào Lâm Phỉ Nhi: “Hình thức chiến tranh khả năng cao chỉ xuất hiện trong trận đại chiến tổng hợp, cũng là hình thức thi đấu cuối cùng thôi. Trước đó chắc sẽ không có đâu.”
“Không sao, tớ không vội.” Lâm Phỉ Nhi sung sướng đáp.
“Điểm cần lưu ý cuối cùng. Không biết lãnh đạo của trường nào đã kiến nghị với ban tổ chức thế này: các trường đối kháng với nhau như vậy tất nhiên là tốt, nhưng việc phối hợp giữa các binh chủng với nhau cũng rất quan trọng. Cho nên ban tổ chức đã thêm một hình thức thi đấu nữa, đó là phối hợp.”
“Hình thức phối hợp? Tức là sao?” Hôm qua Edward chỉ xem sơ qua các điều luật, chứ không nghiên cứu kỹ.
“Đúng như tên gọi, rất có thể chúng ta sẽ phải phối hợp với tiểu đội khác trong bất kỳ hình thức thi đấu nào.” Chung Thịnh giải thích.
“Khoan đã, thế là thế nào?” Gerald trừng lớn mắt, “Chẳng lẽ chúng ta đang thi đấu lại đột nhiên có người thêm vào?”
“Đúng vậy.” Chung Thịnh cũng rất bất đắc dĩ. “Không những vậy, chúng ta còn có thể bị chọn gia nhập vào trận đấu của đội khác.”
“Fuck! Không phải chứ!” Gerald đứng bật dậy: “Ai biết cái đám gia nhập giữa chừng kia trình độ thế nào. Chẳng may vào loại đồng đội như heo, không phải chúng ta sẽ bị liên lụy sao?”
Chung Thịnh nhún vai. Ban đầu khi nhìn đến quy định này, phản ứng của anh cũng không khác Gerald là bao.
Khụ khụ, không phải anh khoe khoang đâu, nhưng với thực lực của bọn họ, chỉ cần đối thủ không đạt trình độ như sĩ binh tinh nhuệ, thì việc chiến thắng chẳng có gì khó khăn. Dù sao Ariel cũng là quân nhân đi từng bước một lên vị trí tướng lĩnh. Muốn vượt mặt ngài là điều bất khả thi.
Nhưng tướng tài đến mấy mà cấp dưới không tuân lệnh thì cũng không chỉ huy được. Hơn nữa, anh biết những người tham gia giải cơ giáp thanh niên đều tự nhận là mình có tài, muốn bọn họ phục tùng mệnh lệnh của Ariel là điều rất khó, nhưng không phải không thể, chỉ là tốn thời gian cho họ thấy tài năng kiệt xuất của Ariel thôi. Với thân phận người xa lạ đột nhiên tham gia vào trận đấu mà muốn họ phối hợp ư? Đừng đùa, không để bọn họ cản trở đã là tốt rồi.
“Giải đấu lần này phiền phức thật.” Hạng Phi khoanh hai tay, ngả người ra ghế, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Chỉ cần chúng ta bày thực lực ra, thì người phiền phức thế nào cũng sẽ không thành phiền phức.” Ariel thản nhiên nói.
Chung Thịnh nghe vậy liền mỉm cười. Thật ra anh có chung quan điểm với Ariel. Viện quân đột nhiên gia nhập này chưa hẳn đã có lợi cho họ, cũng không hẳn là vô dụng. Cho nên việc so đấu thực lực cũng chẳng có gì không tốt. Nếu họ có thể dùng thực lực khiến đối phương khuất phục, thì sợ gì họ không ngoan ngoãn nghe lời.
Đương nhiên, nếu đối phương thuộc dạng không biết điều, nhất quyết muốn gây rắc rối cho họ, họ cũng không ngại trực tiếp xử lý đối phương. Thêm một đám đồng đội gây phiền phức còn chẳng bằng biến hết đi, đỡ mệt.
“Hà hà, Ariel nói quá đúng.” Gerald đột nhiên cười rất đáng khinh: “Biết phối hợp với chúng ta thì tốt, còn nếu không phục thì …”
“Hề hề hề …” Samantha, Lâm Phỉ Nhi và mấy người kia đều cười gian trá.
Chung Thịnh im lặng quay đầu đi. Từ lúc học tập ở chỗ đội trưởng Fox, mấy người này đã chẳng còn biết cái gì là liêm sỉ.
“Còn ba ngày nữa chúng ta sẽ chính thức thi đấu. Hai ngày sau tên của đối thủ sẽ được gửi đến quang não của chúng ta. Đến lúc đó chúng ta sẽ họp lần nữa để bàn bạc đối sách.”
“Khoan đã!” Gerald đột nhiên giơ tay lên.
“Có chuyện gì?”
“Tên tiểu đội chúng ta là gì?”
Mọi người nghe Gerald hỏi vậy nhất loạt quay sang nhìn Chung Thịnh. Lúc trước khi đi báo danh cả nhóm đều đi cùng nhau, nhưng mấy chuyện vụn vặt đều giao hết cho Chung Thịnh xử lý. Dù gì anh cũng từng làm phó quan cho Ariel, rất thạo xử lý mấy việc như vậy. Mọi người không biết quá khứ đó của anh, nhưng thấy anh thành thạo thế nên rất vô liêm sỉ để anh ‘biết nhiều khổ nhiều’. Đến bây giờ, bọn họ vẫn không biết tên tiểu đội của mình là gì.
“Khụ khụ, tôi chưa nói cho mọi người sao?” Chung Thịnh chớp mắt mấy cái, hỏi lại.
Mọi người đồng loạt lắc đầu. Edward thì vẫn cười mỉm như trước.
“À, tên tiểu đội chúng ta là Giảo Lang Chi Tinh.”
Mọi người: …
Ánh mắt mọi người theo đó chuyển về phía Ariel. Ariel bình thản ngồi trên ghế, như không hề phát hiện ánh nhìn của mọi người.
Gerald nhìn cái tên “Tinh Không Giảo Lang” trên đầu Ariel, lòng thầm phỉ nhổ: Chung Thịnh, cậu có thể trung khuyển hơn nữa sao, có cần phải dùng cả tên tiểu đội để nhấn mạnh vào tầm quan trọng của Ariel nhà cậu không hả!!! Ân ái cũng đừng khoa trương thế chứ.