“Tích, thành công. Chúc mừng thí sinh số báo danh 004270, thành tích của bạn là hai phút hai mươi chín giây. Xếp loại: A.”
Nghe được thành tích của mình, Chung Thịnh nhẹ lắc đầu. So với anh kiếp trước thì thành tích này khá tệ. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là do thân thể anh hiện tại còn chưa trải qua rèn luyện trong thời gian dài. Một tháng huấn luyện ráo riết tuy giúp anh đạt được thể thuật cấp sáu, nhưng tiến thêm một bước thì anh còn cần luyện nhiều với cường độ cao hơn nữa.
Quang cảnh thảo nguyên lại khôi phục thành căn phòng trống. Ra khỏi phòng trắc nghiệm bằng cánh cửa sắt đối diện, Chung Thịnh thấy một người tóc đỏ đang vẽ phác thảo gì đó trên màn hình quang não.
Thấy có người bước vào gian trong này, thanh niên tóc đỏ hơi ngạc nhiên.
“Cậu làm rất nhanh. Thành tích chắc không tệ.”
Câu sau rõ ràng không phải là câu nghi vấn.
Chung Thịnh không trả lời, chỉ cười cười nói: “Cảm ơn đã khích lệ.”
Thanh niên tóc đỏ cũng mang quân hàm thiếu úy. Chung Thịnh không khỏi đoán rằng giám khảo cuộc thi lần này phải chăng đều là học viên của trường quân đội Đệ Nhất.
Trên thực tế, Chung Thịnh đoán đúng. Bởi vì những người này đều là những học viên đã theo học vài năm trong trường quân đội Đệ Nhất. Mục đích họ tới đây không chỉ để thêm thành tích vào học phần, mà còn muốn nhìn xem có thí sinh nào xuất sắc đáng được bồi dưỡng đặc thù hay không.
Chừng một phút sau, một trong các cánh cửa sắt khác mở ra, thanh niên tóc lam đắc ý dào dạt đi ra. Diện mạo của cậu không tính là tuấn tú, nhưng khuôn mặt tươi cười tự tin làm cậu trông rạng rỡ lên không ít. Chỉ tiếc sau khi nhìn thấy Chung Thịnh, nụ cười của cậu đột nhiên cứng lại. Thanh niên tóc lam đầu tiên là trợn to mắt không tin nổi, sau đó vẻ mặt nhoáng cái chuyển thành uể oải. Nếu không phải Chung Thịnh đã thấy bộ dạng hăng hái hớn hở của cậu lúc nãy, anh thậm chí không dám tin hai biểu hiện khác nhau hoàn toàn đó là do cùng một người làm ra.
Lúng túng cười cười với cậu, Chung Thịnh không khỏi thấy ngượng ngùng. Anh hiểu nguyên nhân vì sao thanh niên kia vừa rồi lại đắc ý đến vậy. Thành tích của người thanh niên này rất tốt, chẳng qua nếu so với người đã nhập ngũ mười năm như anh thì kém hơn nhiều. Làm một người lợi dụng kinh nghiệm và kỹ năng có được từ đời trước, Chung Thịnh thấy rất hổ thẹn. Anh biết, nếu không có tri thức của đời trước thì anh không thể đạt được thành tích như người thanh niên này. Cho nên, đối với việc vô tình đả kích niềm tin của cậu, anh tỏ vẻ rất có lỗi.
Chung Thịnh cười thân thiện với thanh niên kia, vươn tay ra chào hỏi:
“Khụ khụ, xin chào, tôi tên là Chung Thịnh.”
Thanh niên kia hai mắt sáng rực, cầm lấy tay phải Chung Thịnh, dùng sức lắc lấy lắc để: “Xin chào, xin chào, tớ là Gerald. Chung Thịnh à, cậu giỏi thật đấy. Có thể dạy tớ cách rèn luyện thể thuật của cậu không? Hiện tại thể thuật của tớ cấp bảy, nhưng thành tích lại chẳng bằng cậu. Không biết cậu có bí quyết gì không? Nếu được, hay là cậu chỉ dạy cho tớ đi? À, lúc nào thì cậu có thời gian rảnh?”
Nụ cười trên mặt Chung Thịnh nháy mắt cứng đờ. Chờ chút, rõ ràng anh chỉ nói hai chữ ‘xin chào’ rồi giới thiệu tên mình thôi, cái cậu Gerald này sao có thể tự tiện quyết định thay anh như thế, còn trực tiếp tính toán thời gian hẹn nhau?
“À …” Chung Thịnh đứng ngẩn ra, nửa ngày không nói nên lời.
Gerald vẫn rất nhiệt tình: “Sao vậy? Chung Thịnh, cậu bận lắm sao? Không sao, dù gì chúng ta cũng vào trường quân đội Đệ Nhất. Tớ thấy thành tích thể thuật của cậu cao thế này thì không rớt được đâu. Vào trường rồi chúng ta lại trao đổi với nhau cũng được. Đúng rồi, đây là số liên lạc của tớ, khi nào vào học rồi chúng ta lại nói chuyện với nhau sau.”
Gerald tươi cười khả ái trao đổi số liên lạc với Chung Thịnh. Nếu không phải thiếu úy tóc đỏ bảo họ tiến hành trắc nghiệm tinh thần lực, có khi cậu ta còn tiếp tục lôi kéo Chung Thịnh thao thao bất tuyệt.
Đối mặt với bạn học tương lai nhiệt tình như thế, Chung Thịnh thật muốn che mặt mà chạy. Đời trước, vì thầm mến Ariel, nên sau khi trở thành khó quan của Ariel anh luôn đắp nặn cho mình một hình tượng trầm mặc ít lời. Mỗi khi gặp được người nhiệt tình nói nhiều như Gerald là anh lại thấy đau đầu. Bởi vì anh không biết phải tán gẫu cái gì với họ.
Nhìn thiếu úy tóc đỏ với ánh mắt cảm kích, lại nhận được cái nhìn chằm chằm không hiểu ra làm sao của đối phương. Chung Thịnh lẳng lặng xoay mặt đi. Người ta chỉ hoàn thành chức trách thôi, anh cảm kích cái gì …
Chung Thịnh quay mặt đi nên không nhìn thấy thiếu úy tóc đỏ hơi cong khóe môi sau khi anh xoay mặt.
Hoàn toàn không ý thức được mình vừa bị đùa giỡn, Chung Thịnh giữ vững tinh thần ngồi vào máy đo tinh thần lực.
Những người tiến hành trắc nghiệm thể thuật cũng lục tục đi ra từ các cánh cửa sắt. Trong số họ có người hưng phấn, có người uể oải, còn có người cánh tay bị thương.
Thiếu úy tóc đỏ đọc vài số báo danh. Những người bị gọi lên không ai là không ủ rũ, mặt nặng như chì.
“Rất tiếc, các bạn không thông qua bài trắc nghiệm thể thuật. Hy vọng các bạn có thể phát triển tốt ở những lĩnh vực khác.”
Thiếu úy tóc đỏ bảo bọn họ đi ra ngoài theo lối cửa hông. Chờ họ đi rồi, sáu người còn ở lại bao gồm Chung Thịnh lần lượt tiến hành đo tinh thần lực.
Khác với đời trước một chút, lần kiểm tra này tinh thần lực của Chung Thịnh đạt những 104, hơn đời trước 6 điểm. Tuy 6 điểm tinh thần lực chẳng nói lên điều gì, nhưng ở tuổi của anh mà tinh thần lực vượt qua mức 100 thì chứng tỏ tư chất của anh rất tốt, ít nhất là trên phương diện tinh thần lực.
Đời trước, Hạng Phi chính vì đạt mức tinh thần lực kinh người 126 nên mới được Học viện Lục quân tăng – thiết giáp bồi dưỡng trọng điểm, cuối cùng trổ hết tài năng giữa muôn vàn người, tiến vào bộ tham mưu quân khu V, khiến bao người ghen tỵ.
Có lẽ cũng vì vậy mà thiếu úy tóc đỏ khi nhìn đến thành tích này thì mỉm cười thân mật với Chung Thịnh, nhưng không làm gì khác. Dù sao bây giờ Chung Thịnh chẳng có bối cảnh gì đặc biệt, chỉ cần biểu đạt thiện ý của bản thân là đủ rồi. Có thể nói, Chung Thịnh hiện tại còn chưa có tư cách để hắn phải tốn công mượn sức.
Sau khi trắc nghiệm tinh thần lực, lại có hai người bị đào thải. Dù lòng không cam, hai người này cũng chỉ đành rời khỏi căn phòng này.
Chung Thịnh cùng ba người khác đi dọc theo một hành lang, bước vào phòng trắc nghiệm khả năng không chế cơ giáp.
Trong phòng không có các loại cơ giáp, chỉ để một ít máy móc mô phỏng cơ giáp. Dù sao bọn họ chỉ cần làm một vài động tác thao túng là được, không cần phải thực sự dùng cơ giáp tấn công mục tiêu.
Nhìn một đám máy móc hình quả trứng gà, mắt Chung Thịnh không nhịn được co giật vài cái.
Thật đúng là … hoài niệm …
Từ sau khi anh vào quân đội gần như không còn sử dụng thứ này nữa. Lần cuối cùng anh dùng đến thứ này hình như là một lần cá cược với bạn học, sau đó … hình như anh thắng?
Hoàn toàn không chú ý đến ánh nhìn đầy hoài niệm của Chung Thịnh với những cái máy mô phỏng cơ giáp, một viên thiếu úy tuấn tú trông có vẻ hơi vô lại tùy tiện nói: “Nhìn cái gì nữa? Mau vào đi.”
Chung Thịnh giật mình tỉnh lại, ánh mắt nhìn quét các máy mô phòng một lượt, chọn một cái rồi đi vào.
Gerald chọn cái bên trái Chung Thịnh. Hai người khác cũng vội vàng chọn một máy rồi bước vào.
Sau khi quả trứng khép lại, Chung Thịnh chậm rãi nhắm mắt, ngón tay sờ lên hệ thống thao tác, xúc cảm quen thuộc khiến anh có chút cảm khái.
Không chờ anh biểu đạt cảm xúc trong lòng, bên tai đã nghe tiếng vị thiếu úy kia chửi ầm lên.
“Mẹ kiếp, còn không mau mở liên kết ra đi. Ngây ngốc cái gì nữa.”
Chung Thịnh đổ mồ hôi, vội vàng mở liên kết, tiến nhập vào hệ thống mạng cục bộ.
Một vầng sáng trắng chợt lóe lên, Chung Thịnh xuất hiện trên một quảng trường rộng lớn. Giữa quảng trường có một chiếc cơ giáp đột kích màu đen. Còn anh và ba chiếc cơ giáp huấn luyện màu đỏ khác đứng ở phía đối diện.
Chung quanh là một vùng hoang dã bất tận, tĩnh mịch, không có hơi thở của sinh mệnh, chỉ có mấy chiếc cơ giáp lạnh như băng cô tịch đứng giữa quảng trường.