Mục lục
Chú Ái Tinh Không
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Nguyệt

“Ừ.” Chung Thịnh đáp, nhìn chung quanh, bỗng mắt sáng lên, chỉ vào một tòa kiến trúc đằng trước: “Hay là qua chỗ đó xem sao?”

Ariel nhìn theo hướng anh chỉ, thì ra là trung tâm thi đấu cơ giáp.

Nghĩ một lát, Ariel gật đầu: “Cũng được.”

Chung Thịnh mỉm cười. Quả nhiên trưởng quan vẫn không thích lãng phí thời gian vào việc vô nghĩa, đi đâu đó đánh một trận là cách để tiêu hết một giờ này rất tốt.

Vào trung tâm thi đấu cơ giáp, Chung Thịnh bỗng phát sầu, vừa rồi chỉ nghĩ đến trưởng quan mà quên mất mình.

Thi đấu được chia ra làm thi đấu cá nhân và thi đấu đoàn đội, thắng được một điểm, hòa được nửa điểm, thua thì không được điểm nào, ngoài ra, hai bên còn có thể tự do lấy điểm của mình ra làm tiền đặt cược.

Vốn dĩ đây chỉ là nơi rèn luyện kỹ xảo thực chiến, dù sao đấu với người và với hệ thống cũng hoàn toàn khác nhau. Mà việc khiến Chung Thịnh phát sầu là nếu ngài Ariel muốn thi đấu đoàn đội thì anh có nên dùng hết thực lực không? Nếu biểu hiện quá tốt thì chắc chắn ngài Ariel sẽ nghi ngờ, mà nếu biểu hiện quá kém thì sẽ kéo chân ngài, thật không biết phải làm sao cho tốt.

Ariel thấy Chung Thịnh có vẻ rối rắm, nhướn mày hỏi: “Cậu đang nghĩ cái gì đấy?”

“Hả? Tôi đang nghĩ thi đấu đoàn đội …” Chung Thịnh vừa nói ra đã hối hận, nếu ngài Ariel muốn thi đấu cá nhân, thì mình nói vậy khác nào mua dây buộc mình.

Quả nhiên, Ariel nhìn anh một lát, nhếch miệng cười: “Rất tốt, nếu chúng ta lập thành một đội thì cơ giáp sĩ quan cấp úy bình thường hẳn không phải đối thủ.” Dừng một chút, hắn nhìn Chung Thịnh như có điều suy nghĩ: “Cậu sẽ không làm tôi thất vọng, đúng không?”

Hai mắt Chung Thịnh sáng rực, lưng thẳng tắp, lớn tiếng trả lời: “Tuyệt đối không!”

Sau đó, anh lại hơi xấu hổ vì mình phản ứng thái quá.

Ariel mỉm cười, gật đầu nói: “Tôi tin cậu.”

Chung Thịnh cười đến hai mắt cong cong, anh rất vui vì được trưởng quan khích lệ. Mà câu ‘Tôi tin cậu’ lại càng khiến anh mừng như điên.

Cuối cùng … lại có được sự tín nhiệm của trưởng quan rồi sao?

Cuối cùng … lại được trưởng quan tin tưởng lần nữa? Cho dù chỉ trên phương diện điều khiển cơ giáp thôi cũng tốt.

Trình đơn đăng ký, thông qua hệ thống lựa chọn, rất nhanh, hai người đã tìm được đối thủ. Bởi vì Chung Thịnh và Ariel đều là thiếu úy tinh nhuệ, nên hệ thống sau khi đánh giá thực lực hai người đã phân phối cho họ đấu với một tiểu đội năm người.

Nhìn bảng đối chiến, Chung Thịnh không biết nói gì. Giờ thì tốt rồi, muốn không bị lộ cũng không được. Đối thủ cũng là trình độ sĩ quan cấp úy, nếu anh còn che che lấp lấp thì bọn họ chắc chắn sẽ thua. Anh thua không quan trọng, nhưng nếu liên lụy đến ngài Ariel thì anh tuyệt đối không tha thứ cho bản thân.

Trong phòng chuẩn bị, hai người không hẹn mà cùng mở ấn không gian lấy cơ giáp ra, leo lên. Vị trí dịch chuyển vào sân thi đấu được bố trí ngẫu nhiên, rất có khả năng bạn vừa vào đã phát hiện kẻ địch đứng ngay cạnh mình. Nếu thế, bên nào chưa vào cơ giáp, bên đó sẽ bị knockout.

Bằng vào thực lực của Chung Thịnh và Ariel, hiển nhiên hai người sẽ không mắc phải sai lầm ngu ngốc đó. Cho nên, hai người ước định tọa độ gặp nhau rồi bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị đối mặt với kẻ địch sắp đến.

Trước khi được dịch chuyển vào sân thi đấu, máy liên lạc của Chung Thịnh truyền đến tiếng Ariel: “Bộc lộ hết thực lực của cậu, nếu cậu muốn theo tôi.”

Chung Thịnh rùng mình, còn chưa kịp nói gì thì đã được chuyển vào trường đấu.

Bản đồ dùng cho trận đấu này là bản đồ một khu rừng nhiệt đới, cây cối rậm rạp và thời tiết xấu gây trở ngại cho hệ thống ra-đa của cơ giáp rất nhiều. Tình hình này thật sự không tốt đối với cơ giáp chiến đấu tầm xa, nhưng lúc này Chung Thịnh cơ bản không thể suy xét vấn đề đó, anh chỉ biết vừa chạy như điên đến tọa độ mà Ariel để cho mình, vừa ngẫm nghĩ về câu nói vừa rồi.

Là học viên của trường quân đội Đệ Nhất, chỉ cần có thể tốt nghiệp, tiền đồ của họ trên cơ bản là đẹp như gấm. Cho nên, dù còn đang học tập, rất nhiều gia tộc đã bắt đầu mời chào họ. Nhân đó, có rất nhiều học viên lựa chọn một gia tộc làm chỗ dựa ngay từ khi còn học ở trường. Đương nhiên, nếu có người đặc biệt xuất sắc, thì dựa dẫm vào họ cũng là lựa chọn không tồi.

Thân phận của Ariel Clifford không phải bí mật đối với nhóm học viên dự bị, mà biểu hiện xuất sắc của hắn trong một tháng này ai ai cũng đều thấy được. Trẻ tuổi, xuất sắc, gia thế hùng hậu. Một người như thế, dù là với người hướng đến quân đội hay giới chính trị cũng đều là một đối tượng rất tốt để đầu quân. Cho nên, trong một tháng này, có không ít người muốn dựa dẫm vào hắn, hoặc đi theo hắn.

Ariel cự tuyệt những lời thỉnh cầu đó không chút do dự, trong số ấy thậm chí còn có một vài người có điều kiện rất tốt, đáng để bồi dưỡng. Đối với việc này, Chung Thịnh mặt ngoài không nói gì, nhưng trong lòng lại cười nhạt.

Những người này muốn ‘đầu tư’ sớm chứng tỏ họ rất có mắt nhìn, nhưng họ cũng không ngẫm xem, một người có cả thế lực lẫn thực lực mạnh như ngài Ariel, muốn dựa dẫm hay đi theo ngài sao có thể đơn giản như họ tưởng. Nhớ ngày đó, cho dù là Tần Hi Nhiên hay Ryan, họ đều phải trải qua biết bao nhiêu lần khảo nghiệm, còn phải luôn luôn ủng hộ ngài Ariel, có thế cuối cùng mới trở thành tâm phúc của ngài. Còn anh, vì thiếu bối cảnh xuất thân từ trường quân đội Đệ Nhất, anh phải tốn càng nhiều thời gian để có tư cách được đứng sau ngài Ariel.

Muốn đi theo kẻ mạnh, bản thân anh phải có thực lực đạt tới một trình độ nhất định. Chẳng lẽ họ tưởng chỉ cần nói mấy lời hoa mỹ là có thể đi theo ngài Ariel sao? Đúng là buồn cười.

Còn anh, từ đời trước, để có thể đứng sau ngài Ariel, anh đã trả giá bằng vô số mồ hôi và cố gắng. Cho nên, ở đời này, anh nắm chắc mình tuyệt đối đủ tư cách đi theo ngài Ariel, hoặc cao hơn một bậc, là người trung thành.

Dựa dẫm, đi theo, trung thành.

Ba cách gọi theo chiều đi lên này đại biểu cho mức độ thân thiết giữa một người với một người hoặc với một gia tộc. Dựa dẫm chủ yếu là nhằm vào gia tộc đứng sau người đó. Nói cách khác, nếu có người muốn bám vào Ariel, thì mục đích chân chính của họ là mong được gia tộc Clifford che chở, cao hơn là muốn nương theo đà phát triển của gia tộc Clifford. Một khi Clifford mất khả năng che chở họ, thì những người dựa dẫm như họ có thể dễ dàng thoát ly. Đi theo thì nhằm vào năng lực của một cá nhân, người có tư chất phi thường như ngài Ariel, một số nhìn ra tương lai của ngài sẽ muốn đi theo, sau đó, họ sẽ hoàn toàn gắn kết mình với Ariel, gia tộc Clifford sẽ không che chở hay đề bạt họ. Mặt khác, nếu Ariel trở thành người đứng đầu gia tộc Clifford, thì những người đi theo sẽ được hưởng rất nhiều chỗ tốt, tuyệt đối tốt hơn kẻ dựa dẫm. Còn trung thành là loại quan hệ chặt chẽ nhất trong ba loại. Khi một người tuyên thệ trung thành với một người khác, anh ta sẽ đem tất cả của mình dâng hiến cho đối phương. Đồng thời, anh ta cũng thoát ly gia tộc của mình, từ nay về sau chỉ một lòng phục tùng người mà anh ta tuyên thệ trung thành.

Nếu so sánh với đời trước, Tần Hi Nhiên và Ryan trải qua bao nhiêu lần khảo nghiệm chính là người đi theo Ariel, còn Chung Thịnh, thuần túy dựa vào độ thân mật với Ariel, về cơ bản anh không khác gì người nguyện trung thành. Chẳng qua, anh không nói rõ điều này với Ariel thôi. Vì thế, anh làm việc của người nguyện trung thành, nhưng không có danh phận người trung thành.

Ba cách gọi này còn là một loại phân chia phe phái. Tần Hi Nhiên, Ryan và Chung Thịnh, trên đầu họ đã đóng dấu của Ariel, không phải gia tộc Clifford, mà là Ariel. Vào thời điểm đó, sỉ nhục họ cũng chính là sỉ nhục Ariel. Cho nên, trong quân đội, những người cùng quân hàm với họ đều không dám có gì bất kính. Ai bảo Ariel là thiếu tướng trẻ tuổi nổi bật nhất Liên bang, dù còn rất trẻ, dù chưa phải tộc trưởng gia tộc Clifford, cũng không ai dám coi khinh. Đây là thực lực của hắn.

Mà Chung Thịnh, đời này anh tính trở thành người tuyên thệ trung thành với Ariel, không vì lý do gì khác, anh chỉ muốn càng thân cận với Ariel hơn.

Ngẫm lại biểu hiện của mình trong một tháng này, Chung Thịnh không khỏi có chút mờ mịt. Ngài Ariel hình như dung túng anh hơi quá. Vốn anh nghĩ là vì ngài Ariel bây giờ còn trẻ, không có được vẻ điềm tĩnh vui giận không lộ như đời trước nhưng sau đó anh phát hiện, ngoại trừ anh, ngài Ariel đối xử với những người khác còn lãnh đạm hơn cả khi anh mới quen ngài đời trước. Sự tương phản kịch liệt này khiến anh thấy nghi ngờ, chẳng lẽ ngài Ariel cũng có ký ức kiếp trước như mình?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK