Ariel không quan tâm Ly Tâm đang nghĩ gì. Nhưng muốn giành người từ trong tay hắn? Không có cửa đâu. Chưa kể người này đã được chứng minh là sau này sẽ đạt thành tựu bất phàm, cho dù chỉ là một mục tiêu hắn nhìn trúng thôi, hắn cũng không cho phép người khác mơ tưởng.
Ly Tâm nghĩ một lát, lòng thầm cân nhắc. Ông thật sự thấy hứng thú với chiếc Kim Giáp Trùng độc đáo này. Nhưng xem ý cậu ta thì hình như không có ý định bán.
“Đại sư Ly Tâm.”
“Sao?” Ly Tâm ngẩng đầu nhìn Ariel.
“Đại sư, tôi có một đề nghị thế này, ngài không ngại nghe thử chứ?” Nụ cười nửa miệng của Ariel làm Chung Thịnh nhìn thấy mà mắt giật giật.
“Cậu nói đi xem nào.” Ly Tâm có vẻ khá hứng thú.
“Là thế này, nếu đại sư cảm thấy chiếc Kim Giáp Trùng không tồi, tôi có thể để nó ở đây cho ngài nghiên cứu.”
“Hả?” Giáp Trùng Chi Thần nghệt mặt ra.
“Ừ, sau đó thì sao?” – Đại sư Ly Tâm hỏi lại.
“Sau đó, với tư cách là người chế tạo ra chiếc cơ giáp này, ngài không ngại để cậu ta ở đây phụ việc chư?” Ariel đưa mắt nhìn Giáp Trùng Chi Thần.
Đại sư Ly Tâm quay sang nhìn Giáp Trùng Chi Thần: “Chỉ đơn giản thế thôi?” Ông cảm thấy thật kỳ lạ. Để cơ giáp lại cho ông nghiên cứu, còn thêm một trợ thủ, chuyện này nhìn kiểu gì cậu ta cũng không có lợi. Tại sao cậu ta lại muốn làm như thế?
Ariel gật đầu, chỉ đơn giản như thế thôi.
Đại sư Ly Tâm lưỡng lự, sau đó nhanh chóng đưa ra quyết định. Do tuổi tác đã cao, ông cần một người nhanh nhẹn để giúp ông thực hiện những ý tưởng của mình. Từ Kim Giáp Trùng, ông nhìn ra được người chế tạo nó có kỹ thuật và tay nghề rất tốt, về mặt sáng tạo còn có ưu thế vượt trội. Nếu kết hợp những sáng kiến của cậu ta với kỹ thuật của ông, không chừng thật sự có thể nâng cao trình độ của cậu ta lên một bậc.
“Được, cứ như thế đi.” Ly Tâm gật đầu đồng ý, rồi lại bổ sung thêm một câu: “Tôi không muốn chiếm lợi của các cậu, khi nào nghiên cứu xong, tôi sẽ thiết kế cho các cậu một chiếc cơ giáp chuyên biệt, đương nhiên là chỉ có một chiếc.” Nói rồi, ông đảo mắt nhìn cả Ariel lẫn Chung Thịnh.
“Được.” Ariel tất nhiên sẽ không phản đối. Một đại sư, mà còn là đại sư thiết kế cơ giáp, có thể được ông ấy thiết kế một chiếc cơ giáp cho riêng mình là chuyện vô cùng vinh hạnh. Đời trước, hắn cũng không có cơ hội tốt đẹp như vậy, không ngờ sống lại lần nữa lại đạt được dễ dàng như thế.
Chỉ có một chiếc ư? Ariel mỉm cười, chỉ cần quen biết được với một đại sư, một hay hai chiếc cơ giáp … thật ra cũng không thành vấn đề.
Lại nói, dựa vào tài năng của Giáp Trùng Chi Thần, cho dù chỉ đi theo đại sư làm chút việc vặt thôi, cậu ta cũng có thể học được rất nhiều thứ. Cộng thêm sự nỗ lực của bản thân, không chừng tương lai cậu ta sẽ thành một đại sư thiết kế cơ giáp trong số các thuộc hạ của hắn.
Sau khi hai người quyết định xong chuyện này, Giáp Trùng Chi Thần cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Nhưng, cậu ta không giận Ariel, ngược lại còn nhìn đối phương với ánh mắt cảm kích. Được làm phụ tá cho một đại sư đã chuyện may mắn lắm rồi, dù chỉ là những chuyện lặt vặt. Lại nói, trong quá trình phụ việc, có chỗ nào không hiểu cậu có thể hỏi đại sư Ly Tâm, mà ông ấy cũng không tiện từ chối giải đáp. Cứ thế, chẳng phải cậu có cơ hội được đại sư chỉ dạy đó sao? Chuyện tốt đẹp thế này có nằm mơ cũng không ngờ tới, đến bây giờ cậu vẫn còn thấy choáng váng đây này.
Đến khi Ariel và Chung Thịnh rời khỏi biệt thự của đại sư Ly Tâm, Giáp Trùng Chi Thần mới nở một nụ cười ngớ ngẩn. Quyết định bán mình cho Ariel ngày hôm qua quả nhiên là đúng đắn, nếu không sao mình có cơ hội được đại sư chỉ dạy.
Sau khi ra khỏi biệt thự, Ariel mới nói với Chung Thịnh: “Xin lỗi, phần thưởng nhiệm vụ của cậu xem như đi tong rồi.”
“Không sao, có thể giúp cậu quen biết với một đại sư thiết kế cơ giáp còn khiến tôi vui hơn là phần thưởng đó nhiều.” Chung Thịnh lắc đầu tỏ vẻ không để ý, so với việc có quan hệ tốt với một đại sư, vài linh kiện quý hiếm chẳng là gì cả.
Ariel bình tĩnh nhìn anh, cho đến khi Chung Thịnh không chịu được phải dời mắt sang chỗ khác, mới thu lại tầm mắt.
Người này … trong lòng cậu ấy, lợi ích của mình luôn luôn được đặt lên hàng đầu …
Rốt cuộc phải yêu một người đến mức nào mới có thể luôn luôn, thậm chí trong vô thức, đưa ra lựa chọn như vậy?
Ariel rũ mi xuống, không hiểu sao bỗng thấy chua xót. Tình cảm sâu đậm đó … Chung Thịnh đã làm thế nào để đè nén nó dưới tận đáy lòng, chưa từng lộ ra chút gì trước mặt mình?
“Đi thôi, chúng ta đi làm nhiệm vụ.” Lúc ngẩng đầu lên, Ariel đã khôi phục lại như bình thường.
Chung Thịnh cẩn thận quan sát một hồi, thấy không có gì bất thường, chỉ đành đi theo.
Hai chiến sĩ cơ giáp cấp thiếu úy tinh nhuệ đi làm nhiệm vụ bình thường quả thật là dễ như trở bàn tay. Hầu hết các nhiệm vụ đều được bọn họ hoàn thành dễ dàng, còn những nhiệm vụ cần đoàn đội phối hợp tạm thời để lại. Bọn họ lợi hại đến mấy cũng chỉ có hai người. Còn tìm thêm người giúp đỡ ư? Cả hai đều ăn ý không đề cập tới chuyện này.
Ariel tuy hơi trì độn trong tình cảm nhưng cũng hiểu người yêu thì ở riêng với nhau sẽ tốt hơn. Chung Thịnh thì lo lắng nếu họ không theo kịp sẽ chỉ làm vướng chân hai người, tự mình hoàn thành nhiệm vụ còn nhanh hơn.
Một buổi tối hai người làm xong ba nhiệm vụ, đến khi được chuyển từ bản đồ nhiệm vụ ra ngoài, dù là trên mạng Chung Thịnh cũng cảm thấy hơi mệt mỏi.
“Còn muốn đi huấn luyện trụ cột nữa sao?” – Ariel hỏi.
“À … Đúng vậy.” Chung Thịnh gật đầu.
“Ừ, cùng đi.” Ariel lạnh nhạt nói vậy rồi xoay người đi về phía trung tâm huấn luyện.
Cùng đi! Cùng đi?
Chung Thịnh trố mắt, cùng nhau? Ngài Ariel muốn huấn luyện trụ cột với anh?
“Ariel … cậu …”
“Làm sao? Tôi thì không thể đi huấn luyện trụ cột được à?” Ariel dừng bước, quay lại nhìn anh.
“Đương nhiên không phải.” Chung Thịnh vội lắc đầu.
“Thế thì được rồi, đi thôi.” Ariel không nói thêm gì, tiếp tục đi về phía trước.
Chung Thịnh theo sau mà chẳng hiểu ra làm sao. Anh cần huấn luyện trụ cột là vì bản thân không có tố chất tốt, nếu không chịu khó thì sẽ nhanh chóng bị ngài Ariel bỏ xa. Nhưng Ariel đã có tố chất rất tốt rồi, phải nói là vạn người mới có một. Cùng một động tác chiến thuật cấp B, Chung Thịnh tốn nửa tiếng đồng hồ mới có thể làm tốt, Ariel lại chỉ cần mười phút. Đây chính là sự chênh lệch giữa hai người. Cho nên, bất kể là xét từ góc độ nào, Ariel đều không cần phải làm những động tác cơ bản, việc này không có ích gì cho ngài cả, chỉ lãng phí thời gian thôi.
Nhưng Chung Thịnh sẽ không phản đối quyết định của ngài Ariel. Dù không hiểu lý do, anh vẫn sẽ giữ im lặng đi theo sau đối phương.
“Một phòng huấn luyện trụ cột trọng lực gấp đôi.” – Ariel nói với NPC phục vụ ở trung tâm huấn luyện.
“Xin chờ một chút.” NPC phục vụ sau khi trừ đi điểm số tương ứng thì nhanh chóng mở phòng cho bọn họ: “Mời vào phòng C576.”
Chung Thịnh đang định đi mở một gian phòng khác thì bị Ariel ngăn lại. Anh nhìn Ariel với vẻ khó hiểu.
Ariel mở miệng giải thích: “Căn phòng này là mở cho cậu.”
“Cho tôi?”
“Ừ, đi theo tôi.”
Chung Thịnh gật đầu, đi theo sau Ariel, chỉ một lúc là đến phòng huấn luyện.
Sau khi hai người bước vào, Ariel liền khởi động hệ thống. Tức thì, Chung Thịnh cảm thấy người mình nặng hơn nhiều, suýt thì ngã xuống đất.
“Bắt đầu đi.” Ariel không lãng phí thêm thời gian, tự mình tìm một cái ghế ngồi xuống, ung dung nhìn Chung Thịnh.
Chung Thịnh chẳng hiểu ra làm sao. Trưởng quan Ariel có ý gì?
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau bắt đầu đi.” – Ariel thúc giục.
Chung Thịnh lại càng mờ mịt: “Bắt đầu cái gì?”
“Đương nhiên là huấn luyện. Chẳng phải cậu muốn huấn luyện trụ cột sao, bây giờ có thể bắt đầu được rồi.”
“Ariel … cậu muốn xem tôi luyện tập à?” Chung Thịnh cuối cùng cũng hiểu ra. Thì ra Ariel bày ra vẻ nhàn nhã đó là vì muốn xem mình luyện tập, không phải định ra tay.
“Xem như là thế đi.” Ariel cười nhẹ.
Chung Thịnh trầm mặc không biết nói gì. Hôm nay trưởng quan làm sao vậy? Ban ngày cư xử kỳ lạ đã đành, bây giờ lại muốn xem mình luyện tập? Từ lúc nào ngài Ariel lại làm mấy chuyện lãng phí thời gian như thế?
Ariel tất nhiên không biết suy nghĩ của Chung Thịnh. Hắn chỉ không ngừng giục Chung Thịnh mau bắt đầu, không được lãng phí thời gian.
Chung Thịnh thấy Ariel đúng là muốn xem mình luyện tập thật, bất đắc dĩ chỉ phải leo lên cơ giáp, dựa theo chỉ thị bắt đầu tiến hành những động tác cơ bản.
Chiếc cơ giáp khổng lồ lần lượt làm những động tác nhàm chán như đứng lên, nằm xuống, chạy, xoay người, …. Nhưng mỗi động tác đều được làm rất cẩn thận, chuẩn xác.
Ariel ngồi một bên theo dõi. Hắn dường như có thể xuyên qua lớp vỏ bọc cơ giáp để nhìn người kia mang vẻ mặt nghiêm tục thế nào khi lặp đi lặp lại những động tác chỉ có người mới tiếp xúc với cơ giáp mới thực hiện.
Huấn luyện sơ cấp kết thúc, tiếp theo là động tác chiến thuật cấp D, sau đó là cấp C, cấp B …
Độ khó của các động tác tăng dần lên, chiếc cơ giáp như thay đổi thành một người khác, linh hoạt đến mức khó tin.
Nguyệt: Hừm, ko chịu được nên tâm sự tí thôi. Chả là lúc làm chương này, mình có hơi không đồng tình với hành động của Ariel. Suốt từ lúc bước chân vào biệt thự của đại sư Ly Tâm cho đến khi đi ra Chung Thịnh chẳng nói gì cả, trong khi cậu ta mới là người có thư đề cử. OK, có thể lý giải là do thói quen phục tùng cấp trên Ariel sau bao nhiêu năm làm phó quan cho người ta. Vậy còn Ariel thì sao? Thật ra ở trong hoàn cảnh đó, người nào thông minh một chút đều sẽ hiểu dụng ý của Ariel, và tất nhiên là chẳng tiện nói gì, bởi có nói gì làm gì thì cũng ko có lợi cho bản thân, chưa kể có khi còn để lại ấn tượng xấu cho người khác. Nếu ko có câu xin lỗi sau khi ra khỏi biệt thự, thì hình tượng của Ariel trong mình đã tụt dốc ko phanh rồi. Có vẻ như anh ta vẫn nghiễm nhiên cho rằng Chung Thịnh là cấp dưới của mình, mọi chuyện đều sẽ tuân theo ý mình. Vậy mà trước đó còn nói sẽ đối xử ngang hàng như một người bạn rồi thế này thế khác, à, còn nhận ra tình cảm của người ta nữa chứ. Thật mâu thuẫn với con người cực kỳ thông minh, khôn ngoan, lãnh đạm, điềm tĩnh của anh ta. Rõ ràng anh ta có thể chọn một cách khéo léo hơn để làm điều đó, dù chỉ là một hành động nhỏ, chỉ cần biểu đạt rằng có hỏi ý kiến của Chung Thịnh thôi cũng được. Bản thân anh ta hiểu rất rõ Chung Thịnh sẽ ko bao giờ phản đối mình, vậy thì sao lại tiếc chút cử chỉ cỏn con đó?
Nhìn theo một góc đó khác, chẳng lẽ hai người họ ăn ý tuyệt đối với nhau đến mức đó? Vậy thì xuất phát từ đâu mà Ariel có thể thoải mái làm việc mà không cần cân nhắc phản ứng của Chung Thịnh? Chung Thịnh là vì yêu, vì bổn phận phục tụng cấp trên đã ăn sâu vào tiềm thức. Còn Ariel là vì cái gì? Đồng ý là quan hệ cấp trên cấp dưới trong quân đội bị ràng buộc rất chặt chẽ bởi những kỷ luật thép, nhưng nếu chỉ đơn thuần là cấp trên thì sẽ ko làm thế. Chậc, có vẻ như Mặc Vũ hơi sơ ý khi xây dựng tình tiết này rồi.