Mục lục
Chú Ái Tinh Không
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Nguyệt

Chưa đầy năm phút sau, hai anh lính quân phục phẳng phiu đã biến thành hai tượng đất bùn hôi rình. Nhìn nhau cười một hồi, hai người chia ra đi đến mục tiêu của mình.

“Chậc chậc, nham hiểm, quả thực là nham hiểm …” Râu quai nón gõ màn hình, miệng nói nham hiểm trong khi mặt cười tươi như hoa.

“Ừ, hai nhóc này đúng là rất khá, nhìn vị trí chúng chôn thuốc nổ mà xem, chắc hẳn phải gom hết thuốc nổ trong đội cho lần đánh này đây mà. Ấy …” Cốc Vũ đột nhiên trợn tròn mắt, “Không đúng! Hai đứa này có thật là tân binh không thế? Lại dám chôn hộp năng lượng cùng với thuốc nổ! Nếu nổ thật thì cả đầm lầy đều tanh bành rồi còn gì.”

“Hừ! Thiếu hiểu biết, nghe cái là biết ông ở trên tinh cầu này đến ngu người rồi. Ông không thấy à, đâu phải chỗ nào chúng nó cũng chôn hộp năng lượng với thuốc nổ. Chỉ có điểm B, điểm D và điểm F thôi. Đấy đều là những chỗ địa hình lõm, làm thế chắc là vì sợ sức nổ không đủ.”

“Ông … rút cuộc là tìm ở đâu ra hai đứa yêu nghiệt này thế? Nhìn bẫy mai phục của chúng, không chừng Hỏa Pháo bị diệt trong tay chúng cũng nên.”

“Sao? Đau lòng à?” Râu quai nón liếc xéo Cốc Vũ.

Cốc Vũ xù lông: “Đau đau cái beep. Một lũ săn trộm, đau lòng quái gì.” Nói rồi nhìn râu quai nón cười khẩy một cái, “Ngược lại là ông ấy, tôi nhớ có người nào đó từng nói nếu ai lấy được một nghìn điểm thì sẽ trao quân hàm thiếu tá … Hà hà, người lúc trước nói bậy bạ không phải tôi nha.” Cốc Vũ nói xong, râu quai nón liền trợn tròn mắt. Gã tính một hồi, toàn bộ đoàn săn trộm Hỏa Pháo có chừng năm mươi ba người, tương đương năm trăm ba mươi điểm. Hơn nữa, Hỏa Pháo là đoàn săn trộm xếp thứ hai, cộng thêm một trăm điểm nữa, vậy là thành sáu trăm ba mươi điểm. Mà Ariel với Chung Thịnh vốn đã có hai trăm điểm, cộng lại là thành hơn tám trăm … Cách mốc một nghìn điểm không còn xa.

“Đậu … đậu má … Hai đứa này đúng là yêu nghiệt, sao có thể … Đệt! Đoàn săn trộm này tương đuơng sáu trăm ba mươi điểm!” Râu quai nón cũng xù lông. Với quân hàm đại tá của gã, thăng chức cho mấy người lên thiếu úy thậm chí trung úy không thành vấn đề, nhưng trực tiếp thăng lên làm thiếu tá thì vượt quyền gã rồi. Sĩ quan cấp tá đủ quyền để dẫn dắt một binh đoàn tác chiến độc lập, thuộc cấp chỉ huy cấp cao rồi.

Ở một số tinh cầu ngoại biên, một thiếu tá thậm chí có thể nắm quyền kiểm soát cả tinh cầu …

Nhìn râu quai nón vẻ mặt rối rắm, Cốc Vũ thấy rất hả hê. Ai bảo lúc trước bốc phét cho lắm vào, ha ha ha! Hắn muốn ngửa mặt lên trời cười một tràng dài!

“Đệt! Cùng lắm thì ông gửi báo cáo cho tướng quân Tề, đặc cách thăng quân hàm cho … hai người lên làm thiếu tá, có cái quái gì đâu phải sợ.” Râu quai nón không muốn yếu thế trước mặt Cốc Vũ, nên đành nói cứng.

“Hừ hừ.” Cốc Vũ hừ lạnh hai tiếng, không bóc mẽ gã. Dù sao người nói ra câu đó là ông ta, mình ngồi xem trò hay là được rồi.

Râu quai nón vẻ mặt rối rắm nhìn màn hình, vừa mong hai đứa Ariel có thể bộc lộ tài năng, vừa không muốn để chúng nó lấy được một nghìn điểm. Cái sự mâu thuẫn này thực sự là không lời nào tả nổi.

Chừng bốn mươi lăm phút sau khi Ariel và Chung Thịnh tách ra hành động, hai người cùng lúc gặp nhau tại điểm chôn thuốc nổ cuối cùng.

Lúc này, họ đang đứng tại trung tâm của vòng mai phục. Nhưng so với vùng đầm lầy rộng mênh mông này, họ vẫn chỉ ở ngoại biên mà thôi.

Mở máy phát sóng siêu âm mini trong tay, Ariel đặt nó trên một ngọn cây thấp le te. Đầm lầy có nhiều nước, nhưng chẳng biết vì sao mà chỉ có mỗi loài cây thấp bé này sinh trưởng được.

Rầm …

Chỉ lát sau, sóng siêu âm đã phát huy tác dụng. Các sinh vật ẩn mình trong đầm lầy bắt đầu trồi lên mặt nước, chạy ngược hướng với sóng siêu âm. Mới đầu chỉ là một số loài bò sát, động vật lưỡng cư sau đấy, ở nơi cách nhóm Ariel chừng hai trăm mét, một con cá sấu đen to đùng xông ra khỏi mặt nước, cắn phập vào một con giun nước đang chạy trốn. Con giun này dài chừng một mét, hình thể cực lớn, răng nanh trắng ởn trông rất đáng sợ. Nhưng trong mắt con cá sấu đen nọ, nó chỉ tương đương một bữa cơm trưa. Cá sấu há mồm lộ ra hàm răng sắc nhọn, cắn ngay vào cổ giun đất, sau đó có tiếng rạo rạo vang lên. Bộ xương cứng chắc của giun đất vào miệng cá sấu cũng thành sụn mềm, nhai vài cái là nát. Ariel với Chung Thịnh cũng bị con cá sấu to đùng đột nhiên xuất hiện này dọa cho giật mình. Con cá sấu này chỉ ngoi đầu lên đã thấy phải gần một mét rồi, không biết phần thân thể ẩn dưới đầm lầy còn to đến cỡ nào nữa.

“Đây là loài cá sấu gì thế?”

Ariel tra tìm tư liệu một lát, sắc mặt trở nên khó coi: “Cá sấu răng to, hung ác tàn bạo, trong tư liệu ghi chú là da của nó rất dày, có tính phòng ngự cực tốt, khả năng chống đỡ vũ khí năng lượng vượt trên hầu hết các loài sinh vật trên tinh cầu này, cấp độ nguy hiểm năm sao.”

“Chúng ta phải làm sao bây giờ?” Chung Thịnh vô thức sờ lên súng laser đeo bên sườn. Trong tình huống không có cơ giáp, súng laser là vũ khí duy nhất bọn họ có thể trông cậy.

“Không sao, loài cá sấu này tuy hung ác, nhưng khi ăn no rồi, nó sẽ không gây nguy hiểm cho chúng ta đâu. Với lại, sóng siêu âm chắc cũng có tác dụng với nó.”

Ariel với Chung Thịnh đứng im tại chỗ, như thể hai bức tượng đất. Bùn đất dính khắp người họ đã che hết mùi cơ thể. Lúc trước con cá sấu này vẫn ẩn mình trong đầm lầy, chưa chắc đã phát hiện ra họ.

Con cá sấu kia nhai vài cái là nuốt trọn giun đất. Trông nó có vẻ còn chưa no, cặp mắt lạnh lẽo chậm rãi nhìn xung quanh, lúc nhìn đến hai tượng đất phía xa xa thì hơi dừng lại.

Ariel với Chung Thịnh lập tức nín thở. Hai người họ liên thủ không hẳn là không thể hạ gục con cá sấu này. Nhưng đoàn săn trộm đã sắp đến vùng đầm lầy này, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy e là lũ kia sẽ nhặt được món hời.

Rầm … rầm …

Hầu hết các loài động vật nhỏ đều không chịu nổi sóng siêu âm, lũ lượt trồi ra khỏi đầm lầy. Sóng siêu âm tăng dần, một vài động vật cỡ lớn cũng bắt đầu rời đi. Lấy Ariel làm trung tâm, cá sấu bụng bạc ẩn nấp xung quanh cũng nối nhau bò ra khỏi mặt nước, di chuyển về phía ngược với sóng siêu âm. Nhưng dường như chúng đều biết địa bàn của con cá sấu răng to nọ, cho nên rất cẩn thận đi vòng qua nó rồi vội vàng bỏ trốn. Con cá sấu kia nhìn chằm chằm Ariel với Chung Thịnh, mãi không động đậy. Có vẻ nó phát hiện ra dấu vết của con người.

Thoáng do dự một lát, con cá sấu răng to bò vài bước về phía hai người. Nhưng chỉ lát sau, nó liền thấy khó chịu, sau đó trừng mắt lườm hai người, lắc lắc cái đuôi, bò về hướng ngược lại.

“Phù … may thật, thứ này có tác dụng với nó.” Chung Thịnh thở phào một hơi, nhìn máy phát sóng siêu âm chỉ to bằng móng tay, cảm thán: “Chúng ta may mắn thật.”

Ariel mỉm cười. Mục tiêu của họ là đạt quân hàm thiếu tá, cho nên từ đầu đã nhắm vào các đoàn săn trộm cỡ lớn. Không ngờ ông trời cũng giúp họ, tình huống phát sinh chuyện ngoài ý muốn duy nhất đã được giải quyết nhẹ nhàng.

Thình lình, Chung Thịnh khựng người, rồi từ từ nhoẻn cười: “Vòng cảnh báo bên ngoài đã bị phát động. Chắc chúng sắp đến rồi.”

Ariel cúi đầu nhìn đồng hồ, nhíu mày: “Bọn chúng hành động nhanh thật.”

“Đi thôi. Tiếp theo chúng ta chỉ cần ngồi xem trò hay là được.”

Nói rồi, hai người lẳng lặng đi men theo con đường vừa thăm dò được để ra khỏi vòng mai phục. Cạm bẫy đã bày sẵn, giờ chỉ chờ kẻ địch sa bẫy thôi.

“Lão đại, hình như có gì đó không ổn.” Một gã trung niên xấu xí cầm ra-đa hình cầu nói với lão đại Hỏa Pháo với vẻ bất an.

“Sao vậy?” Hỏa Pháo là một người đàn ông trung niên vạm vỡ tuổi chừng bốn mươi, mặt mày hung dữ, vừa nhìn đã biết là hạng nguy hiểm.

“Chúng ta đã bước vào khu đầm lầy. Nhưng đến bây giờ vẫn không phát hiện được con cá sấu bụng bạc nào cả.”

“Chậc, có gì lạ đâu. Hiện giờ chúng ta vẫn chỉ ở ngoài rìa, ông cũng biết cá sấu bụng bạc quần cư nhưng thường xuyên di chuyển mà. Trong vùng đầm lầy này, có khi hôm nay chúng ở đầu bên kia thì sao.” Một tên trẻ trung tóc dài nói với vẻ không vui.

“Nhưng vấn đề là dù ở ngoài rìa đầm lầy thì cũng phải có các sinh vật khác chứ. Cá sấu bụng bạc thích di chuyển đã đành, chẳng lẽ rắn nước với mấy loài lưỡng cư cũng thế?” Người đàn ông trung niên nọ cau chặt lông mày.

“Ý ông là có mai phục?” Tuy trông Hỏa Pháo có vẻ nóng tính xốc nổi, nhưng gã cũng rất cẩn thận.

“Tôi không dám chắc. Nhưng chắc chắn có gì đó không bình thường.” Người nọ không dám khẳng định là có mai phục hay không. Dù sao khoảng thời gian gần đây đoàn săn trộm của họ cũng đã săn giết không kiêng dè trên tinh cầu này. Có khi có đoàn săn trộm nào đó đã càn quét vùng này cũng nên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK