Trừ trường hợp cấp thiết, họ sẽ không trao đổi gì với nhóm Ariel. Ariel cũng không thể moi được thông tin gì từ miệng họ.
Ánh mắt Ariel tỏ rõ sự tán thưởng với phản ứng đó của họ. Nếu không phải thực sự không có cách nào tìm hiểu về đơn vị họ công tác, chắc hắn đã đi “đào mỏ” luôn rồi.
Binh sĩ có tố chất tốt thế này rất ít gặp. Nếu chiêu mộ được họ làm thuộc cấp thì quá tốt.
Có ba binh sĩ hộ tống, họ nhanh chóng rời khỏi căn cứ nhỏ. Căn cứ này nằm ngược hướng với chỗ họ dừng chân tạm thời trước đó. Sẽ không ai ngờ được rằng, mấy người bị phái tới tinh cầu vùng biên giới tuần tra lại đi một vòng tròn rồi từ căn cứ nọ quay trở về Liên Bang.
Sau khi lên một chiếc phi thuyền chuyên chở khổng lồ, nhóm Ariel mang theo Zaccai im hơi lặng tiếng trà trộn vào trong vô số các binh sĩ trên thuyền.
Các hộ vệ của Zaccai nhận được sự chữa trị chăm sóc tận tình. Nhờ cứu chữa kịp thời mà cánh tay của Coca cũng được giữ lại.
Các hộ vệ biết ơn những người Liên Bang này từ tận đáy lòng. Có điều … họ vẫn thấy khó chịu với gã thiếu úy được nhị hoàng tử điện hạ yêu chiều lấy lòng vô biên giới kia.
Ôi, thôi vậy. Nhị điện hạ đã thích thì cứ để thế đi. Từ lâu họ đã biết nhị điện hạ cố chấp thế nào rồi. Nếu ngài đã nhận định ai, thì dù đó có là đống cứt chó cũng không thể thay đổi được quyết tâm của ngài.
Huống chi, viên thiếu úy họ Từ này tốt hơn đống cứt chó nhiều lắm … Được rồi, thành thực mà nói, thiếu úy Từ chẳng thua kém nhị hoàng tử là bao. Chỉ là nghĩ đến chuyện đường đường nhị hoàng tử điện hạ cao quý của đế quốc Elan đến Liên Bang lại không có địa vị gì thế này, các hộ vệ khó tránh cảm thấy khó chịu thôi.
Coca lớn tuổi nhất trong nhóm hộ vệ, trải nghiệm nhiều rồi nên cũng nhanh chóng nghĩ thoáng hơn.
Bây giờ đến thằng mù cũng nhìn ra được nhị hoàng tử của bọn họ nghiêm túc với thiếu úy họ Từ đến mức nào, họ lại không có quyền xen vào, vậy thì cứ làm tốt bổn phận của hộ vệ đi thôi. Nếu sau này thiếu úy Từ có trở thành bạn đời của nhị hoàng tử thật, họ cũng không bị gây khó dễ.
So với lúc lên đường nguy cơ rình rập tứ phía, hành trình trở về phải nói thật là cực kỳ nhàm chán. Lần này họ lên con thuyền chuyên chở lính biên phòng làm nhiệm vụ luân phiên của các quân đoàn, về cơ bản là không quen biết nhau, không trao đổi gì cho nên không có va chạm, ngay cả hiện tượng ẩu đả cũng ít khi xảy ra.
Lúc gần đến tinh cầu thủ đô của Liên Bang, một con tàu vũ trụ loại nhỏ không có bất cứ ký hiệu nào tiến vào phi thuyền. Ngay sau đó, bản ghi chép trên thuyền ghi lại số lượng binh sĩ giảm đi năm người. Về chuyện này, ngoài thuyền trưởng, những người khác đều ngậm miệng không nói. Cứ thế, điện hạ Zaccai “chưa bao giờ” nhập cảnh vào Liên Bang đã dẫn theo bốn hộ vệ của mình biến mất như hồn ma.
Một tháng sau, hoàng gia Elan cử hành vũ hội long trọng. Đêm hôm đó, đại hoàng tử điện hạ tinh thần minh mẫn xuất hiện trong vũ hội. Sau vụ hiểu lầm này, có mấy gia tộc hoàn toàn bị xóa sổ khỏi thủ đô đế quốc chỉ trong một đêm, ngay cả gia tộc Bocuse mà trưởng công chúa được gả vào cũng không thể thoát nạn.
Lúc nhận được tin tức này, cả Chung Thịnh và Ariel đều chẳng tỏ vẻ gì. Đảo chính là việc cực kỳ mạo hiểm, thành công tất nhiên là được hưởng lợi cực lớn, thất bại đương nhiên phải dùng máu tươi để trả giá rồi.
Đại hoàng tử tính tình ôn hòa đôn hậu, nhưng cũng tùy hoàn cảnh. Em gái đã vác dao kề cổ hắn, nếu còn không lên tiếng thì hắn không có tư cách ngồi lên ngai vàng kia.
So với tin tức chấn động dư luận này, thì tin nhị hoàng tử đế quốc Elan muốn tới Liên Bang du học chẳng hấp dẫn lắm.
Nhị hoàng tử? Cái tên ăn chơi phá hoại hoàng thất kia đúng không? Đến Liên Bang du học à, chắc lại nhìn trúng người đẹp nào rồi chứ gì?
Trong ấn tượng của hầu hết người dân đế quốc Elan, Zaccai là người như vậy. Tất nhiên có một phần nguyên do là hắn cố tình tạo hình tượng như vậy, nhưng xét ở một góc độ nào đó thì cũng đúng với tính cách, hành vi cử chỉ ngày thường của hắn.
Thế là tin hoàng tử ăn chơi đến Liên Bang du học lặng lẽ chìm ngỉm trong cơn sốt dư luận đảo chính không thành kia. Ngoài anh thiếu úy nào đó của Liên Bang lúc thấy cái tin này đăng trên một góc bé xíu của trang báo thì không kìm nổi giật giật khóe mắt, hầu hết mọi người đều chẳng để ý đến.
Sau khi trở về từ tinh cầu nguyên sinh, Từ Vệ Quốc, Ariel và Chung Thịnh nhận được rất nhiều lời ngợi khen và sự đánh giá cao từ phía trường học, được đặc cách thăng quân hàm.
Mặt ngoài, sở dĩ họ nhận được sự khích lệ của trường học là nhờ thành tích xuất sắc trong kỳ thi cuối kỳ. Còn trên thực tế, ít ai biết được trong ba ngày đó họ đã đi đâu.
Kết thúc kỳ thi cuối kỳ, trường Đệ Nhất bước vào kỳ nghỉ dài. Dù là trường quân đội thì học sinh vẫn cần được nghỉ ngơi thư giãn mà.
Sau khi bắt đầu kỳ nghỉ dài nửa tháng, cả trường Đệ Nhất rộng lớn như thế dường như trở thành khu bỏ hoang. Ngoài một số ít học viên không muốn về nhà mà ở lại trường kiên trì rèn luyện, phần lớn các học viên đều trở về nhà nghỉ ngơi.
Hạng Phi và Chung Thịnh vốn là trẻ mồ côi, không có thân nhân ở tinh cầu Hải Lam. Đối với họ, hưởng kỳ nghỉ ở đâu đều không quan trọng. Nhưng với những người đã “có gia đình”, thì ngoài bản thân, họ còn phải bận tâm đến cảm nhận của một người khác nữa.
“Cậu về nhà cùng Lôi Tranh?” – Chung Thịnh nhướn mày nhìn Hạng Phi.
“Ừ. Lôi Tranh muốn đưa tớ về gặp bố mẹ cậu ấy.” Từ lúc vào cửa đến giờ trên giương mặt tuấn mỹ của Hạng Phi đã treo nụ cười ngố không thể tả. Chung Thịnh nhìn mà sởn cả người, thậm chí còn nghi ngờ có phải cậu bạn thân của mình đầu óc có vấn đề không.
“Đi thì đi đi. Nhưng cậu mà cứ tiếp tục cười ngu thế này, tớ sợ Lôi Tranh sẽ đổi ý đấy.” – Chung Thịnh nói khéo.
“Hả? Không thể nào! Tiểu Tranh của tớ còn lâu mới ghét bỏ tớ.” Hạng Phi mất hứng đẩy vai Chung Thịnh một cái. Ariel ngồi đọc sách đối diện bọn họ lập tức nhìn một cái sắc lẻm, Hạng Phi im lặng rụt tay về.
Tiểu Tranh …
Chung Thịnh đớ ra trước cách gọi thân mật này của Hạng Phi. Anh nghĩ đến thân hình cao to vạm vỡ của Lôi Tranh, im lặng quay mặt đi …
“Khụ khụ, tóm lại trong kỳ nghỉ này chắc tớ không có thời gian để ý đến cậu đâu.” Hạng Phi vừa nói vừa liếc về phía Ariel, “Thế nên, tớ quyết định vứt bỏ cậu, cùng Tiểu Tranh về thăm nhà cậu ấy.”
Nghe Hạng Phi nói mà thấy ngượng ngùng, Chung Thịnh ngẩng đầu nhìn Ariel, vẫn bình thản như thế, dường như không hề nghĩ đến chuyện đưa Chung Thịnh về nhà.
“Tớ biết rồi. Vậy hôm nay cậu đến đây là để kể với tớ hành trình của cậu à?” – Chung Thịnh hỏi.
“Không phải.” Hạng Phi đột nhiên nghiêm mặt, sau đó mỉm cười càng rạng rỡ hơn, “Thật ra tớ đến đây để khoe với cậu rằng, tớ sắp đính hôn với Tiểu Tranh rồi! Lần này về nhà là để cử hành nghi lễ đính hôn.”
Ariel giương mắt nhìn lướt qua Hạng Phi, cúi đầu không nói gì. Nếu muốn, hắn hoàn toàn có thể kết hôn với Chung Thịnh ngay lập tức. Chỉ là đính hôn thôi, có gì đáng khoe đâu.
“Chúc mừng.” Chung Thịnh hơi ngạc nhiên, “Nhưng sao đột ngột thế?”
“Hề hề …” Hạng Phi cười gian, “Cậu cũng biết tính Lôi Tranh ngoài lạnh trong nóng mà, rõ ràng đã lên giường với tớ rồi còn không chịu thừa nhận thân phận của tớ. Thế là tớ cố tình nhằm lúc cậu ấy gọi điện về nhà, quấn mỗi cái khăn tắm xuất hiện trong màn hình trò chuyện, sau đó … Hà hà hà, cậu hiểu mà.”
Chung Thịnh: …
Ariel nhíu mày. Tên Hạng Phi này cũng giỏi mưu mẹo đấy chứ. Vốn hắn còn tưởng với tính cách đó của Lôi Tranh, nhất định sẽ kéo dài đến lúc tốt nghiệp trường Đệ Nhất mới công khai quan hệ với người nhà.
Chung Thịnh nhìn bộ dạng sung sướng đắc ý của Hạng Phi, hỏi: “Lôi Tranh không giận à?”
“Tất nhiên là giận rồi …” Hạng Phi gãi mũi, “Nhưng sau đó tớ kéo lên giường dỗ ngọt rồi, hề hề …”
Chung Thịnh không biết nói gì. Cái này là … đầu giường đánh nhau cuối giường hòa?
“Được, tớ biết rồi, hôm nay cậu đến để khoe với tớ, nhân thể thông báo là kỳ nghỉ này chúng ta sẽ tách ra chứ gì.” Chung Thịnh trợn mắt nói.
“Đúng vậy.” Hạng Phi chẳng hề thấy ngượng, “Bây giờ cậu cả ngày thân mật với Ariel, người anh em này cũng phải theo đuổi hạnh phúc của riêng mình chứ.”
“Rồi rồi.” Chung Thịnh phẩy tay bất đắc dĩ, “Cậu đến nhà người ta phải thể hiện cho tốt đấy, đừng để bố mẹ người ta ghét bỏ đuổi về lại tìm tớ khóc lóc kể lể.”
Hạng Phi đen mặt: “Còn lâu mới có chuyện đó.”
Chung Thịnh cười khẽ: “Không biết hồi trước ai gửi thư tình bị từ chối, sau đó ôm tớ khóc cả một buổi chiều ấy nhỉ.”
“Đấy là chuyện hồi tiểu học rồi! Sao cậu vẫn còn nhớ hả?!” Hạng Phi quẫn bách, bực mình trừng Chung Thịnh.
“Cậu ta ôm em? Cả một buổi chiều?” Bỗng dưng giọng Ariel chen vào.
Chung Thịnh quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt bất đắc dĩ: Ngài Ariel, hình như nhầm trọng điểm rồi …
Hạng Phi rụt cổ. Ariel lòng dạ hẹp hòi thật là đáng sợ. “A Thịnh à, tớ đi trước đây. Bái bai.” Nói rồi không chờ Chung Thịnh đáp lại đã chạy vội.
Trong phòng còn lại Chung Thịnh câm nín nhìn bộ mặt sa sầm của Ariel. Chuyện từ mười mấy năm trước rồi, ngài Ariel đừng khoa trương thế có được không.