Phó Ngạn Triều nhìn những con số này, hơi nhíu mày: “Tăng nhanh như thế sao?”
Phó quan mỉm cười: “Huấn luyện viên của họ là Từ Vệ Quốc. Nhưng ngài yên tâm, nhóc ấy không làm việc xằng bậy đâu. Tôi đã xem băng ghi hình rồi, Từ Vệ Quốc rất có chừng mực, không huấn luyện cái gì quá sức, đều căn cứ vào mức độ chịu đựng được của học viên để tăng cường độ huấn luyện.
Phó Ngạn Triều vừa nghe đến tên Từ Vệ Quốc là lại bật cười: “Thằng nhóc thối này, chỉ giỏi gây phiền phức cho tôi thôi. Hạng mục huấn luyện cố định mà nó cũng dám sửa.”
Phó quan cũng cười. Hiệu trưởng Phó và tướng quân Từ Hoa là bạn lâu năm, gần như dõi theo Từ Vệ Quốc từ khi còn nhỏ cho đến lúc trưởng thành. Nhóc đó tính tình thế nào ông rất rõ.
“Thôi, dù sao thằng nhóc này cũng chẳng bao giờ làm theo quy tắc cả, chỉ cần nó biết chừng mực thì coi như không thấy đi.” Phó Ngạn Triều cũng hết cách với thằng nhóc nghịch ngợm như khỉ như Từ Vệ Quốc, cho nên chỉ đành nói vậy.
Phó quan mím môi nhịn cười. Đừng nhìn hiệu trưởng Phó lúc nào cũng ra vẻ bó tay với Từ Vệ Quốc, thật ra ông lại rất kỳ vọng vào nhóc đó. Trong số bạn học cùng khóa, chỉ có nhóc ấy và Tần Hi Nhiên là xuất sắc nhất. Nhưng nếu so về điều khiển cơ giáp thì cậu ta nhỉnh hơn Tần Hi Nhiên.
Đặt hồ sơ trong tay xuống bàn, Phó Ngạn Triều nhắm mắt lại, ngả người ra ghế, dường như đang suy xét chuyện gì đó.
Phó quan lặng lẽ ra ngoài, pha một ly trà rồi lại đi vào phòng.
Phó Ngạn Triều khịt mũi, mở mắt ra thì đã thấy trước mặt mình đặt một ly trà đương tỏa hương thơm, không khỏi mỉm cười.
Phó quan hỏi: “Hiệu trưởng, ngài đã có quyết định rồi sao?”
Phó Ngạn Triều gật đầu: “Đã đến lúc sửa lại quy tắc rồi. Các học viên có quá ít cơ hội thấy máu. Những kỳ khảo hạch hàng năm là không đủ, tôi càng lo sau này họ phải đổ máu trên chiến trường.” Nói xong những lời này, ông thở dài một tiếng, híp mắt lại nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Nghe hiệu trưởng nói vậy, phó quan đầu tiên là thấy khó hiểu, sau đó thì kinh ngạc: “Hiệu trưởng, gần đây có tin tức gì đặc biệt sao?”
Phó Ngạn Triều nhẹ nhàng gõ tay lên bàn: “Mấy năm gần đây, khu vực ngoài Liên Minh không an ổn lắm, hải tặc càng ngày càng nhiều, mà trang bị vũ khí cũng càng ngày càng tốt. Nghe nói trong số những chiến hạm tấn công căn cứ quân sự tháng trước có một chiếc mang mã hiệu của quân đội. Sau khi điều tra, kết quả cho thấy nó là một chiếc chiến hạm đã xuất ngũ.”
Nguyệt: ‘Xuất ngũ’ ở đây là chỉ chiếc chiến hạm đó không còn được dùng trong chiến đấu nữa. Theo quy định thì nó phải bị tiêu hủy hoặc tháo dỡ để trưng dụng vào chế tạo những cái khác.
Phó quan kinh hãi.
Hải tặc có tàu của quân đội nghĩa là gì? Cho dù đó chỉ là một chiến hạm đã xuất ngũ, điều đó cũng cho thấy trong quân đội có người cấu kết với hải tặc. Hơn nữa, kẻ cấu kết với địch này còn có chức vụ khá cao, nếu không đã chẳng thể im ỉm bán tàu chiến xuất ngũ cho hải tặc.
“Chẳng lẽ bộ quân sự không điều tra việc này?”
“Có tra.” – Phó Ngạn Triều lạnh lùng nói – “Người phụ trách quản lý quân hạm xuất ngũ đã nổ súng tự sát.”
Phó quan căm phẫn. Lũ khốn kiếp đó, hàng năm có biết bao nhiêu quân nhân bỏ mạng trên chiến trường để tiêu diệt bọn hải tặc. Vậy mà trong khi họ anh dũng giết địch, đám người ở hậu phương lại chỉ lo nghĩ cho lợi ích của bản thân, bán quân hạm cho hải tặc.
“Những người này đều đáng chết.” – Phó quan căm hận nói.
Phó Ngạn Triều gật đầu. Loại người này quả thật nên giết. Nhưng ông biết rất rõ giết một người sẽ lại mọc ra một người khác. Chỉ cần có lợi, loại người này sẽ mọc lên như nấm. Nếu đã không thể ngăn chặn lũ tham lam đó xuất hiện, vậy thì với tư cách là một quân nhân, tối thiểu ông cũng hy vọng binh lính của mình có thể sống sót trên chiến trường càng nhiều càng tốt.
Người ta vẫn nói học viên trường quân đội Đệ Nhất có tương lai rộng mở, tiền đồ như gấm nhưng mấy ai biết được tỷ lệ hy sinh của họ cũng rất cao. Bởi vì sau khi tốt nghiệp, họ đều bị điều đến những nơi nguy hiểm nhất.
Cái gì gọi là tinh anh? Như Từ Vệ Quốc nói, tinh anh là người có thể đạt được thành tựu cao hơn người khác, nhưng cũng phải làm nhiều hơn người khác.
“Như vậy đi.” – Phó Ngạn Triều thong thả nói – “Điều bộ đội ở tiền tuyến về huấn luyện cho các tân sinh.” Nói xong, ông cúi đầu nhìn tập hồ sơ trong tay: “Còn những học viên này … gọi Hồ Lập về đây.”
Phó quan nghe vậy vô cùng kinh ngạc: “Ý ngài là …”
“Ừ, coi như đây là lớp thực nghiệm, để xem Hồ Lập dạy dỗ bọn họ hiệu quả thế nào.” Phó Ngạn Triều đặt một dấu chấm hết cho việc này. Mà nhóm học viên dự bị vẫn còn đang khắc khổ rèn luyện trong phòng học, không hề biết rằng mình đã thành chuột bạch thử nghiệm phương pháp giảng dạy mới của nhà trường.
Bởi vì tuyên ngôn mang tính chấn động của Ariel ngày đó, hai ngày nay Lâm Phỉ Nhi cứ nhìn Chung Thịnh bằng ánh mắt kỳ quái, sau giờ học hôm ấy còn kéo Chung Thịnh ra ngoài giải thích. Có điều, cô không nói rõ quan hệ giữa Chung Thịnh và Ariel, chỉ ám chỉ mù mờ, bảo là nếu Chung Thịnh nói thẳng với cô sớm thì đã chẳng xảy ra nhiều chuyện như thế. Cho nên, Chung Thịnh vẫn chẳng hiểu ra làm sao, hoàn toàn không biết rằng trong mắt Lâm Phỉ Nhi, anh và Ariel đã nghiễm nhiên thành ‘một đôi’. Hơn nữa, những cử chỉ thường ngày giữa họ trong mắt cô cũng thành sự mờ ám không lời.
“Phỉ Nhi gần đây làm sao vậy?” Chung Thịnh mờ mịt nhìn Ariel, chung quy cứ cảm thấy gần đây có gì đó bất thường, Lâm Phỉ Nhi nhìn bằng ánh mắt kỳ quái đó làm anh thấy bức bối.
“Không biết.” Trong mắt Ariel lóe lên ý cười, trên mặt lại chẳng có biểu cảm gì.
Chung Thịnh ngờ vực nhìn Ariel. Hai ngày nay, phản ứng của trưởng quan cũng hơi khác thường. Dù rằng tự nhận mình hiểu khá rõ Ariel, anh vẫn không thể biết được đối phương đang nghĩ gì, chỉ mơ hồ cảm thấy tâm trạng của đối phương khá tốt.
Tâm trạng của Ariel đúng là rất tốt! Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện ra mình biết rõ bí mật của Chung Thịnh còn Chung Thịnh lại không biết gì là một chuyện vô cùng thú vị. Nhất là khi hắn ngẫu nhiên làm ra một vài cử chỉ mờ ám, trong mắt Chung Thịnh sẽ thoáng hiện lên sự căng thẳng, niềm vui sướng, phối hợp với gương mặt cố giữ vẻ bình tĩnh trông thật là đáng yêu.
Nguyệt: Sao tôi toàn edit truyện công có sở thích chọc ghẹo thụ thế này? TT
Ừm … Tuy dùng từ ‘đáng yêu’ để hình dung một chàng trai cao lớn cường tráng có vẻ kỳ quái, nhưng Ariel lại cảm thấy nó rất hợp.
“Ariel, tối nay có muốn đi làm nhiệm vụ nữa không?”
Chung Thịnh pha xong trà bưởi, rót cho Ariel một ly, lại rót cho mình một ly. Hai ngày nay, anh đã quen thưởng thức trà bưởi buổi tối với Ariel. Mới đầu còn thấy căng thẳng, bây giờ thì thoải mái hơn nhiều. Dù anh không thích đồ uống có vị ngọt lại hơi chua chua thế này, nhưng lạ là hương thơm dịu nhẹ của nó lan tỏa trong không gian làm anh thấy rất khoan khoái.
Mấy ngày nay, anh và Ariel cùng nhau xử lý một loạt nhiệm vụ. Sau khi hoàn thành, hai người đã đủ điểm kinh nghiệm để tham dự cuộc thi thăng cấp. Nhưng, nghĩ đến việc bây giờ vẫn còn là học viên dự bị, thăng cấp quá nhanh sẽ khiến người khác chú ý, cho nên anh và Ariel đã thương lượng với nhau, quyết định giảm tốc độ đi một chút.
Hai ngày này anh đều tiến hành huấn luyện trụ cột với Ariel, mà kết quả cuối cùng của các lần huấn luyện luôn là hai người đấu với nhau một trận. Không thể không thừa nhận rằng cho dù sống lại lần nữa, anh vẫn không phải đối thủ của ngài Ariel. Nhưng, thời gian cầm cự cũng càng lúc càng dài. Có một đối thủ trình độ cao, khả năng chiến đấu của Chung Thịnh cũng tăng lên đáng kể, điều này làm anh rất vui sau nhiều năm trì trệ không tiến bộ.
Ariel nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: “Không đi, chúng ta thăng cấp quá nhanh, dễ khiến người khác chú ý.”
Chung Thịnh gật đầu, rồi lại ngập ngừng như có điều muốn nói.
“Có chuyện gì vậy?” Hai người ngồi gần nhau như thế, Ariel đương nhiên sẽ không bỏ qua vẻ mặt khó xử đó của anh.
Chung Thịnh gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Mấy ngày rồi không đi gặp bạn, hôm nay không làm nhiệm vụ nên tôi định qua thăm họ xem sao.”
Ariel hơi nhướn mày: “Hạng Phi? Và cái cậu gì kia?”
Chung Thịnh thầm thấy đáng thương cho Gerald, ngay cả tên cũng không được Ariel nhớ.
Thật ra Ariel cũng cảm thấy khá hứng thú với bạn của Chung Thịnh. Dù gì hắn cũng nhận định Chung Thịnh rồi, tất nhiên phải làm quen với bạn bè của cậu ấy. Nhưng mà … bây giờ còn quá sớm. Chí ít phải qua ba tháng nữa, nếu bạn của Chung Thịnh có thể ở lại, thì mới xem như đủ tư cách kết bạn với hắn. Ariel có thể bảo vệ kẻ yếu, nhưng sẽ không nhìn đến họ. Nếu bạn của Chung Thịnh không có bản lĩnh gì, thì nể mặt Chung Thịnh hắn có thể quan tâm một chút, còn muốn hắn công nhận là điều không thể. Kẻ yếu không có tư cách đứng bên cạnh hắn! Kể cả là Chung Thịnh, nếu cả hai đời cậu ta không nỗ lực, thì dù có yêu Ariel đến mấy cũng không lọt được vào mắt hắn.
Uống nốt ly trà bưởi, thu dọn dụng cụ pha trà xong, Chung Thịnh liền rời khỏi phòng, đi tìm Hạng Phi và Gerald.
Ariel ngồi trên ghế sofa, nhìn bóng Chung Thịnh rời đi, chợt cảm thấy căn phòng khách thật trống vắng, không hiểu sao bỗng thấy phiền lòng.
Một người bình thường lúc nào cũng ở bên cạnh mình lại đột nhiên rời xa, cảm giác cô đơn đó đúng là khó chịu.
Ariel gập quyển sách trong tay lại, đứng dậy đi về phòng ngủ. Dù sao cũng không có việc gì làm, lên mạng thử xem sao.
Chung Thịnh ra khỏi phòng rồi đi lên tầng trên. Suốt một tháng nay, vì bận rộn với việc luyện tập, lại thêm chương trình học khác nhau, anh và Hạng Phi, Gerald đã lâu không gặp mặt nhau.