Ariel phục hồi lại tinh thần, thản nhiên nói: “Tôi không sao. Qua bên kia đăng ký đi.”
Chung Thịnh gật đầu, theo ngài Ariel đi đến một văn phòng ở tầng hai của sảnh Cơ Giáp.
“Hả?” Nhìn trên cửa văn phòng đề ‘Địa điểm báo danh của trường quân đội Đệ Nhất’, Chung Thịnh ngẩn người. Anh vẫn tưởng ngài Ariel bảo anh cùng đi làm nhiệm vụ, vậy sao lại đến đây?
Lại nói … trường quân đội Đệ Nhất cũng có địa điểm báo danh trên mạng chiến đấu sao?
Liếc mắt nhìn Chung Thịnh đang sững sờ, Ariel không nhịn được giật giật khóe miệng. Phó quan luôn luôn cẩn thận trầm tĩnh của hắn đi đâu rồi, rõ ràng chỉ là sống lại thôi, sao tính cách Chung Thịnh lại thay đổi nhiều thế này.
Tầm mắt nghi hoặc chuyển sang Ariel, trên đầu Chung Thịnh mọc ra mấy dấu hỏi to đùng.
Ariel bình tĩnh nhìn anh: “Lúc đăng nhập cậu không nhận được thông báo à? Ai sử dụng đản thương mà trường quân đội Đệ Nhất cung cấp để đăng nhập vào mạng chiến đấu cũng nhận được thông báo, bảo chúng ta đến đây báo danh.”
Chung Thịnh nhất thời lúng túng. Lúc mới đăng nhập, anh cứ lo mình đến muộn với chuyện tên mình gần giống tên ngài Ariel, làm gì còn thời gian đi xem hộp thư.
Vội vàng mở hộp thư ra xem, quả nhiên có một thông báo bảo bọn họ đến đây báo danh.
Mặt hơi đỏ lên, Chung Thịnh vô cùng xấu hổ. Sai lầm cấp thấp như thế đáng ra không thể xuất hiện ở anh mới đúng. Nếu anh vẫn còn là phó quan, thì việc đầu tiên làm mỗi sáng sau khi rời giường là kiểm tra hộp thư, xem ngài Ariel có căn dặn gì không. Quả nhiên, trở lại thời thiếu niên nên cũng thả lỏng bản thân. Cứ tiếp tục thế này, nếu bị ngài Ariel ghét bỏ thì thật không xong.
Chung Thịnh bỗng rùng mình. Ngài Ariel trước giờ đều luôn rất khó tính, nếu mình không đạt được yêu cầu của ngài, vậy ngài tuyệt đối sẽ không cho phép mình trở thành phó quan, kể cả khi quan hệ giữa mình và ngài bây giờ đã khá tốt.
“Lại ngây người cái gì đó?” – Ariel nghiêm mặt hỏi.
Được lắm, trong vòng chưa đầy hai mươi phút ngắn ngủi mà cậu phó quan này đã ngẩn người trước mặt hắn đến ba lần. Chẳng lẽ, sống lại rồi, tên này không coi mình là trưởng quan nữa?
Giờ này khắc này, cái gì mà sống lại, cái gì mà mình với Chung Thịnh là quan hệ ngang hàng, tất cả đều bị Ariel ném sang một bên. Bây giờ, hắn đã biến thành một trưởng quan phẫn nộ vì bị cấp dưới không để ý đến.
Cấp dưới mắc lỗi nhất định phải bị trừng phạt. Đặc biệt, người mắc lỗi lại chính là phó quan mình dạy dỗ nhiều năm, càng không thể tha thứ.
Mắt Ariel dần tối đi, mặt cũng bắt đầu lộ ra vẻ nguy hiểm.
Chỉ tiếc, dưới sự che lấp của gương mặt giả thuyết, Chung Thịnh không hề phát hiện ra tín hiệu nguy hiểm cực độ đối phương phát ra.
Thế mới nói, Ariel tính tình lãnh đạm, nhưng đồng thời cũng là một trưởng quan lòng dạ hẹp hòi. Chẳng qua, cái bản chất hẹp hòi được che giấu sau vẻ mặt lãnh đạm, người thường không nhận ra được. Còn những người nhận ra, ví dụ như Tần Hi Nhiên, cũng chỉ đành ngậm đắng nuốt cay khi trưởng quan của mình trả thù, thuận tiện giúp giấu giếm.
Hết cách, thiếu tướng Ariel lạnh lùng cao quý, tiền đồ vô lượng thật ra là một người lòng dạ hẹp hòi …
Nói thế ai tin?
[Tần Hi Nhiên đời trước rơi lệ đầy mặt]
Vào đăng ký ở phòng làm việc của trường quân đội Đệ Nhất, người phụ trách khi nhìn đến quân hàm của Chung Thịnh và Ariel thì không giấu nổi vẻ kinh ngạc trên mặt. Đặc biệt, nhờ có hệ thống trợ giúp, anh ta còn thấy được một vài thông tin mà người khác không thấy được. Ví dụ như, hai vị “thiếu uý” trong thế giới giả thuyết này đều có một dấu móc ở mặt sau quân hàm, trong dấu móc là hai chữ ‘tinh nhuệ’.
Người phụ trách đương nhiên biết rõ hàm nghĩa của hai chữ ‘tinh nhuệ’ này. Dẫu sao, cuộc thi thăng cấp tinh nhuệ cũng là cách để các trường quân đội chọn ra những học viên xuất sắc. Mà học viên nào thông qua cuộc thi này sẽ được trường bồi dưỡng trọng điểm.
Người phụ trách không biểu lộ gì, chỉ cười cười: “Được rồi, đăng ký hoàn tất, các bạn đã vượt qua kỳ khảo hạch.”
“Cảm ơn trưởng quan.” Chung Thịnh đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó lập tức đáp lời, đồng thời quay sang nhìn Ariel với vẻ nghi hoặc.
Sao lại trùng hợp như thế? Ngài Ariel mời anh cùng làm nhiệm vụ, kết quả là chưa hiểu ra làm sao đã thông qua khảo hạch?
“Đi thôi.” Làm như không thấy ánh mắt nghi hoặc của Chung Thịnh, Ariel cảm ơn người phụ trách rồi kéo Chung Thịnh ra khỏi văn phòng.
Khi bọn ra ra ngoài thì bắt gặp học viên của các lớp khác. Hiển nhiên, những học viên dự bị này cũng nhận được thông báo sau khi đăng nhập vào mạng chiến đấu, bây giờ mới chạy tới đây.
Quét mắt nhìn họ một vòng, Chung Thịnh không nhịn được hơi nhếch môi.
Hạ sĩ, hạ sĩ, trung sĩ, tân binh …
Quân hàm tương tự thế này đâu đâu cũng có, đừng nói có thể đạt tới bậc thiếu úy như anh và Ariel, ngay cả số người đạt tư cách thượng sĩ cũng không thấy mấy.
Được rồi, anh biết, bằng vào kinh nghiệm sống lại của mình, anh đạt quân hàm cao nhanh như thế cũng không đáng kiêu ngạo là mấy. Nhưng ánh mắt hâm mộ của đám học viện thật sự làm anh khó mà khống chế khóe miệng đang nhếch lên.
Lúc mười tám tuổi, anh từng là một học viên bình thường trong một trường quân đội bình thường. Không ngờ có cơ hội sống lại một lần, anh trở thành học viên tinh anh của trường quân đội Đệ Nhất. Khác biệt lớn như thế, cho dù bình tĩnh như Chung Thịnh cũng không khỏi tự đắc. Tuy là nhờ vào trí nhớ kiếp trước, nhưng … không ai biết mà, đúng không?
Sau khi ra khỏi sảnh Cơ Giáp, Ariel hỏi Chung Thịnh: “Hiện tại cậu đang dùng cơ giáp gì?”
“Cơ giáp hệ Thợ Săn có phối trí súng laser.” – Chung Thịnh đáp.
Ariel hơi kinh ngạc liếc nhìn Chung Thịnh. Hắn phát hiện, càng ngày hắn càng không hiểu cậu phó quan của mình. Lúc trước, Chung Thịnh có thể trổ hết tài năng, trở thành phó quan của hắn là nhờ một lần đoạt hạng nhất trong cuộc thi cơ giáp của quân đội, mà chiếc cơ giáp cậu ta dùng bấy giờ là … nếu hắn nhớ không lầm, là một chiếc thuộc hệ Mãnh Hổ.
Cơ giáp hệ Mãnh Hổ trước giờ đều nổi tiếng nhờ biểu hiện xuất sắc trong cận chiến, mà sau khi lựa chọn cơ giáp hệ này, Chung Thịnh cũng đã chứng minh điều đó.
Nhưng … hệ Thợ Săn?
Đây là loại cơ giáp chuyên dùng để ẩn nấp và ngắm bắn ở cự ly xa. Hắn không ngờ Chung Thịnh lại chọn loại này.
Ariel thản nhiên hỏi: “Cơ giáp ngắm bắn? Cậu am hiểu ngắm bắn ở cự ly xa?”
Chung Thịnh gật đầu: “Đúng vậy. Nhưng nếu cần, tôi cũng có thể sử dụng cơ giáp cận chiến.”
Ariel nghe vậy nhướn mày: có thể sử dụng? Chung Thịnh quá khiêm tốn rồi, với khả năng điều khiển cơ giáp cận chiến của cậu, chỉ e ngay cả Từ Vệ Quốc cũng chưa chắc đã thắng được.
Nhưng mà … điều làm hắn ngạc nhiên hơn là giọng điệu của Chung Thịnh, nghe chừng cậu ta am hiểu ngắm bắn ở cự ly xa hơn.
Chuyện này rốt cuộc là sao? Tại sao đời trước cậu ta lại buông tha cho cơ giáp viễn chiến mình am hiểu hơn, ngược lại đổi thành cơ giáp cận chiến? Cậu ta đang cất giấu bí mật gì?
Thật ra câu hỏi của Ariel rất dễ trả lời, mục đích duy nhất lúc bấy giờ của Chung Thịnh là đi theo thần tượng của mình – ngài Ariel. Nhưng anh không muốn làm hỏa lực viễn trình cho ngài ấy, mà muốn theo sát phía sau, lúc nào cũng có thể nhìn thấy thân ảnh làm anh nguyện ý trả bất cứ giá nào.
Trong mắt Ariel nổi lên sự nghi hoặc. Hắn cảm thấy mình loáng thoáng nhìn ra được gì đó, trong lòng không ngừng có giọng nói nhắc nhở hắn, chỉ cần tiếp tục lần theo đầu mối này là hắn có thể khai quật ra bí mật mà cậu phó quan của hắn đang cất giấu.
Chung Thịnh không hề ý thức được câu nói của mình đã gợi lên lòng hiếu ký của Ariel. Thậm chí, bắt đầu từ giờ khắc này, Ariel sẽ đào móc bí mật mà anh cất giấu sâu trong lòng ra từng chút một …
Không biết Ariel có còn ngẩn người không, Chung Thịnh nhỏ giọng gọi một tiếng: “Ariel?”
“Ừ, tôi đang suy nghĩ xem lát nữa chúng ta nên dùng chiến thuật gì thì tốt.” Ariel nói dối không chớp mắt.
Chung Thịnh chẳng hề nghi ngờ gì, hỏi: “À, vậy lát nữa chúng ta sẽ làm nhiệm vụ gì?”
“Chốc nữa cậu sẽ biết.” Hai mắt Ariel sáng rực lên.
Chung Thịnh không hiểu sao bỗng rùng mình.
Sau khi mang Chung Thịnh đối thoại với người dẫn đường, hai người được chuyển tới bản đồ chuyên dùng cho nhiệm vụ.
“Nhiệm vụ của chúng ta là phá cứ điểm đằng trước kia. Tôi đã điều tra rồi, trong cứ điểm chỉ có một cơ giáp sĩ quan cấp úy và hai mươi cơ giáp chế thức bình thường. Với trình độ của chúng ta, giải quyết cơ giáp chế thức là không thành vấn đề, nhưng chiếc cấp úy thì hơi phiền. Nó cũng là loại ngắm bắn tầm xa, không cần thiết phải đi ra ngoài, vậy nên lần nào tôi cũng chỉ có thể dẫn dụ hai mươi chiếc cơ giáp chế thức, mà khi bắt đầu đánh giáp lá cà thì chiếc cấp úy lại đánh lén, rất phiền phức.”
Ariel liếc mắt nhìn Chung Thịnh: “Cậu cũng dùng cơ giáp ngắm bắn tầm xa, vậy chiếc cơ giáp đó giao cho cậu, có vấn đề gì không?”
“Không thành vấn đề.”
“Được, xuất phát.”
Ariel phát lệnh, hai người đồng thời lấy cơ giáp của mình ra, nhảy vài bước đã vào trong khoang điều khiển. Nếu có người ngoài ở đây, vậy họ chắc chắn sẽ kinh hãi khi thấy động tác nhanh gọn, lưu loát của hai người.
Tác giả:
“.“ Ngài Ariel lòng dạ hẹp hòi thật là đáng sợ, bộ mặt khi hãm hại người khác thật đúng là lừa tình!!
Chung Thịnh, mau mau đánh bóng hai mắt của cậu đi, tên Ariel này sau khi được cậu thần thánh hóa đã bắt đầu để lộ khuyết điểm rồi, mau nhìn cho rõ đi!!
Chung Thịnh mờ mịt nhìn mọi người: Khuyết điểm gì? Tôi không thấy. Ngài Ariel vẫn hoàn mỹ như vậy mà.
Mặc [không biết nói gì]: Thằng bé này hết thuốc chữa rồi … Ariel, mau đưa Chung Thịnh nhà cậu về đi …