“Vâng, thưa trưởng quan.” Mọi người đáp khẽ. Đây là để thể hiện sự kính trọng đối với trưởng quan Ariel.
Thành viên tiểu đội Giảo Lang từ từ tiếp cận mục tiêu, hành động thật tự nhiên và kín đáo.
Khoảng hai phút sau, tất cả đã vào vị trí, thành công tiếp cận mục tiêu nhiệm vụ. Lâm Phỉ Nhi thì mặt dày mày dạn giả vờ làm một thiếu nữ đang trong cơn khủng hoảng, chỉ hận không thể nép sát vào tên nhân viên kia mong được an ủi.
“Có cần diễn xuất khoa trương đến thế không hả trời.” Gerald đen mặt nhìn Lâm Phỉ Nhi giả vờ yếu đuối. Cậu rất muốn biết, nếu tên cao to vạm vỡ bên cạnh cô mà biết cô gái trông rất “nhu nhược” này có thể thuật đạt cấp tám, thì liệu có bị doạ khiếp vía không.
“Liên quan gì đến em? Hửm? Hay là có nguyên nhân đặc thù nào khiến em để ý đến cô ấy?” Giọng nói ôn hoà của Edward vang lên bên tai Gerald, làm cậu dựng tóc gáy.
“A ha ha, đừng đùa, em chỉ đang cảm thán kỹ thuật diễn xuất của Phỉ Nhi thôi mà.” Gerald vội giải thích.
Trong nửa tháng này, cậu đã có những trải nghiệm vô cùng sâu sắc về “máu Hoạn Thư” của Edward. Nhìn con gái chảy nước miếng? Buổi tối lên giường giải quyết. Nhìn con trai chảy nước miếng? Buổi tối lên giường giải quyết. Nhìn trẻ con chảy nước miếng? Buổi tối lên giường giải quyết!
Lật bàn! Đấy là vì tôi thấy thằng bé đó quá đáng yêu! Cậu có phải shotacon đâu, thế mà Edward cũng lấy chuyện đó ra làm cớ để đè cậu. Đúng là vô sỉ hơn cậu gấp trăm lần!
“Khụ khụ, đừng nháo, chuyện chính quan trọng hơn.” Thấy ánh mắt Edward ngày càng trở nên nguy hiểm, Gerald vội vàng nhắc anh nên giải quyết đám cướp trước đã. Đến khi anh thu lại tầm mắt, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Edward quay đi, bên môi thấp thoáng nụ cười. Xem ra dạo này tạo áp lực cho Gerald lớn quá. Chẳng lẽ em ấy nghĩ mình sẽ làm ra hành vi không thích hợp trong hoàn cảnh nguy hiểm thế này sao?
“Hành động!”
Giọng nói hạ xuống mức âm lượng thấp nhất trở thành tín hiệu cho một trận chém giết. Gần như cùng lúc, ở cả hai cánh cửa vào đại sảnh xuất hiện vài bóng người lao về phía những tên cướp cầm vũ khí.
“Nguy hiểm!” Một tên cướp hô lên, nhưng không thể cứu vãn tình hình.
Chỉ vài đòn tấn công đơn giản dứt khoát, mấy tên cướp đã bị thành viên tiểu đội Giảo Lang giải quyết.
Trong chỗ tối, hai tên cướp cải trang thành con tin cũng nhanh chóng bị Ariel xử lý.
“Á!” Một tiếng thét chói tai vang lên, xung quanh quầy bar trở nên rối loạn.
Chung Thịnh nhìn tình hình bên đó mà nóng ruột. Phỉ Nhi đang ở chỗ đó!
“Đã xong!” Giọng thanh thanh của Lâm Phỉ Nhi truyền ra. Nghe thế, mọi người mới yên tâm.
Ariel đi tới, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lâm Phỉ Nhi nhún vai, hất cằm chỉ gã nhân viên đã bất tỉnh và cô nàng ngã ngồi trên mặt đất: “Cô ta thấy tên này rút vũ khí ra liền hét lên.”
Ariel nhìn liếc qua rồi dời mắt đi.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, hầu hết mọi người trong đại sảnh đều chưa kịp phản ứng gì, đến khi xác định được mấy tên cướp có vũ khí đã bị xử lý, thì đồng loạt hoan hô.
“Các cậu …” Phó thuyền trưởng kinh ngạc nhìn Ariel, dường như không thể tin nổi chuyện đám nhóc này vừa làm.
“Haizz,” Không biết nghĩ tới cái gì, hắn lại thở dài, “Các cậu quá manh động. Cho dù giải quyết được đám cướp này, thì e chúng ta vẫn không có cách nào đoạt lại quyền khống chế con tàu.”
“Mưu sự tại nhân.” Ariel để lại câu đó rồi xoay người dẫn bọn Chung Thịnh chạy vào hành lang dẫn đến khu vực để khoang thuyền cứu hộ.
Trước khi đi, Chung Thịnh quay đầu lại dặn: “Làm phiền mọi người phong toả hai lối vào đại sảnh, chí ít đừng để ai trở thành con tin của bọn cướp.”
“Tôi biết rồi.” Phó thuyền trưởng gật đầu. Hắn không thể cầm vũ khí đối kháng trực diện với bọn cướp, nhưng vẫn có thể chỉ dẫn mọi người bố trí vài biện pháp phòng thủ xung quanh lối vào. Hơn nữa, chặn lối vào đại sảnh cũng tương đương với việc thêm cho mình một hàng rào phòng ngự, sẽ giúp những người trong đại sảnh an toàn hơn.
Chờ tiểu đội Giảo Lang đi hết, phó thuyền trưởng dẫn mấy người đi tìm đồ vật để chặn cửa vào đại sảnh. Tuy không biết có tác dụng gì nhiều không, nhưng bây giờ họ chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào lũ trẻ ấy.
“Gerald, có thể xâm nhập vào hệ thống của con tàu không?” Ariel vừa đi vừa hỏi.
“Không chắc. Tuy đây là tàu dân dụng, nhưng e là bọn cướp đã khống chế kết nối mạng rồi, phải tốn kha khá thời gian mới xâm nhập được.”
“Tóm lại cứ thử đi.”
“Được.”
May là số lượng cướp không nhiều, cho nên chúng chỉ kiểm soát ở một vài vị trí quan trọng, những chỗ còn lại hầu như không ai để ý đến. Vì e ngại trận chiến kịch liệt bên ngoài, hầu hết hành khách đều ngoan ngoãn ở yên một chỗ.
Chừng mười phút sau, cuối cùng Gerald cũng xâm nhập được vào hệ thống. Có sơ đồ con tàu, họ nhanh chóng tìm được vị trí của khoang thuyền cứu hộ.
“Nhanh lên, không còn thời gian đâu.” Ariel nhìn đồng hồ, nét mặt trông có vẻ nôn nóng.
Hắn là một tướng lĩnh vĩ đại, nhưng không phải thần thánh. Hắn có thể cố gắng hết sức cứu vớt tính mạng của những người này, nhưng không thể đảo lộn Càn Khôn.
Có lẽ mọi người không hiểu được tại sao hắn lại sốt ruột đến thế. Kể cả các hành khách trên tàu cũng chỉ nghĩ rằng bọn cướp lấy tiền xong sẽ thả họ đi. Nhưng Ariel thì khác. Từ lúc chúng nói ra cái tên băng cướp Huyết Dạ, hắn đã biết nếu không phản kháng, thì cái chờ đợi họ chỉ có một con đường chết.
Có lẽ lúc này băng cướp Huyết Dạ mới chỉ vừa thành lập, không khiến quân đội bận tâm. Nhưng trong trí nhớ của hắn, Huyết Dạ là băng cướp khét tiếng nhất trong số các băng cướp vũ trụ. Nguyên nhân rất đơn giản, nơi từng bị Huyết Dạ cướp bóc không bao giờ còn ai sống sót.
Bọn chúng là một lũ điên!
Không cần biết băng cướp Huyết Dạ bây giờ có hành động như thế hay không, Ariel tuyệt đối sẽ không lấy tính mạng mình ra để đặt cược vào lòng thương hại của một lũ cướp. Vì sự an toàn của mình, của Chung Thịnh, và của các đồng đội, hắn nhất định phải phản kháng!
“Ariel, đừng cuống, chúng ta vẫn còn cơ hội.” Chung Thịnh nắm chặt tay Ariel.
Ariel nhắm mắt lại, thở ra một hơi: “Ừ, là anh quá sốt ruột.”
Chung Thịnh cầm chắc tay hắn, mỉm cười an ủi. Là người chết đi sống lại, đương nhiên anh cũng biết đến băng cướp Huyết Dạ khét tiếng đời trước, càng hiểu sở dĩ Ariel nôn nóng như thế là vì bây giờ ngài không phải một vị tướng quân quyền cao chức trọng, mà chỉ là một học viên trẻ tuổi.
Không có quyền lực làm nền tảng, những việc mà hắn có thể làm quá ít. Giống như bây giờ, nhìn bảo vệ của con tàu ngày càng yếu thế trước sự tấn công dồn dập của bọn cướp, hắn vẫn không thể giành quyền chỉ huy khỏi tay trưởng đội bảo vệ, dù hắn dám chắc mình có thể cầm cự đến khi quân cứu viện tới.
Sẽ không ai tin vào một thằng nhóc mới chỉ mười tám tuổi, dù người đứng sau hắn là tướng quân Clifford.
“Đến rồi, ngay sau cánh cửa này.” Gerald nhanh chóng tìm đường tắt thông qua sơ đồ, chỉ vào cánh cửa hợp kim cách đó không xa.
“Mọi người chuẩn bị tinh thần, chắc chắn khoang thuyền cứu hộ đã bị bọn cướp khống chế. Rất có thể lát nữa sẽ có một trận chiến kịch liệt.”
“Yên tâm đi, đến lúc đó tớ sẽ cho mọi người chiêm ngưỡng tài bắn súng phi phàm của mình!” Gerald giơ cây súng vừa cướp được từ bọn cướp vũ trụ, ra vẻ đắc ý.
“Đây không phải trò chơi! Chỉ một chút bất cẩn là chúng ta sẽ toi mạng!” Ariel nhìn Gerald bằng ánh mắt lạnh thấu xương, làm cậu rùng mình.
Những người khác nhìn nhau, thấy lòng nặng trĩu.
“Tớ … tớ biết rồi.” Dường như Gerald bị Ariel doạ, nói lắp ba lắp bắp.
“Nhìn này, gần đây có thiết bị theo dõi.”
Gerald liên tục xâm nhập vào hệ thống, bắt đầu tra tìm các thiết bị theo dõi trên tàu.
“Thấy rồi! Có một cái!” Gerald vội vàng phóng to hình ảnh trên quang não. Vừa hay chiếc camera này đang chiếu cảnh trên hành lang dẫn đến chỗ khoang thuyền cứu hộ.
Trong góc chồng chất mấy thi thể, nhìn quần áo có thể đoán được họ là nhân viên trên tàu, cũng có một vài hành khách. Hai bên cánh cửa hợp kim dẫn lối vào hành lang đều có một tên cướp canh giữ. Nhìn vẻ mặt chúng có vẻ không mấy căng thẳng.
“Chuẩn bị. Gerald phụ trách mở cửa. Sau khi cửa mở ra, tôi với Chung Thịnh sẽ lên trước.”
“Tại sao?” Samantha bất mãn.
“Câm miệng! Cô muốn cãi lệnh?” Chung Thịnh đột nhiên lạnh giọng.
Samantha siết chặt nắm tay, nhưng không nói gì nữa.
Ai cũng biết người vọt vào đầu tiên là người nguy hiểm nhất. Nếu là những trận chiến bình thường, thì người đi tiên phong chắc chắn sẽ là Samantha. Nhưng, đúng như Ariel nói, đây không phải trò chơi, mỗi người chỉ có một mạng sống, đã mất là không còn cơ hội nào nữa. Trong số họ, chỉ có Ariel và Chung Thịnh là người từng xông pha chém giết trên chiến trường, cũng là lựa chọn tốt nhất cho nhiệm vụ này.
Nguyệt: Có ai không hiểu “máu Hoạn Thư” là gì không? Thực lòng là mình ko muốn để mấy từ ngữ như kiểu “ăn dấm chua” hay “bình dấm chua”, vì đó là cách nói của người Trung Quốc. Ở đây tác giả muốn nói đến cái tính hay ghen có hơi điên cuồng của Edward, và mình nghĩ tới nhân vật Hoạn Thư trong “Truyện Kiều”, cũng nhớ ra trong một bài báo nào đó viết về các anh chồng của bartender nữ có dùng cụm từ “máu Hoạn Thư” này, và thấy nó rất phù hợp, nên đã tự ý thay đổi.