Mục lục
Chú Ái Tinh Không
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Nguyệt

Chung Thịnh day trán, bất đắc dĩ nói: “Tóm lại, tình hình cụ thể phải vào thi đấu chính thức mới biết được. Đến lúc đó đối thủ quá lợi hại, chúng ta lại giấu tài đến mức thua trận thì buồn.”

“Biết rồi.” Mọi người đồng thanh đáp.

“Tốt, 9 giờ sáng mai trận đấu sẽ bắt đầu. Chúng ta tập hợp ở đây lúc 8 giờ.” Nói xong câu cuối cùng, Chung Thịnh bảo mọi người đăng xuất về nghỉ ngơi.

Thật không biết tâm trạng thoải mái thế này là tốt hay xấu. Không có áp lực là chắc chắn rồi. Nhưng có khinh địch hay không thì phải đến ngày mai mới biết được.

Nghỉ ngơi một đêm, Chung Thịnh rất biết ơn Ariel vì vẫn là người lấy việc chính làm trọng, không kéo anh lên giường nữa.

Hoạt động tình ái gần như liên tục hai ngày trước đó làm anh thấy sợ hãi. Dù biết thanh niên ở tuổi này rất nhiệt tình, nhưng anh không ngờ Ariel sống lại một lần rồi mà vẫn dễ xúc động thế.

May là Ariel chỉ trầm mê có hai ngày rồi tỉnh táo lại. Đương nhiên, có khả năng là do lời cầu xin tối hôm qua của anh. Hoặc là trận đấu hôm nay làm Ariel không có ý định đó nữa. Tóm lại là anh có được một giấc ngủ trọn vẹn.

Một đêm yên tĩnh. Nhoáng cái đã đến sáng hôm sau.

Ăn sáng từ rất sớm, Ariel và Chung Thịnh lại đăng nhập vào mạng chiến đấu, đến căn phòng huấn luyện quen thuộc.

Không quá vài phút sau, mọi người đều đến đông đủ. Nhìn một đám đội viên chẳng có tí áp lực nào, không những thế còn đùa giỡn với nhau, Chung Thịnh đen mặt. Cái đám này thoải mái quá rồi.

Tích!

Hệ thống thông báo: Tiểu đội Giảo Lang Chi Tinh VS Tiểu đội Lady First.

Sân đấu: Địa hình rừng rậm.

Hình thức: Cướp cờ.

Trận đấu mười phút nữa bắt đầu. Mời thành viên hai đội chuẩn bị sẵn sàng.

“Phù … Cuối cùng cũng bắt đầu.” Lôi Tranh thở phào, đứng dậy khởi động.

Những người khác cũng thu lại vẻ thoải mái, cả đám đều có vẻ rất nghiêm túc.

“Cướp cờ à …” Ariel lẩm bẩm, sau đó ngẩng đầu lên: “Hạng Phi, trận này cậu chỉ huy.”

“Tớ?” Hạng Phi sửng sốt một lát, rồi gật đầu: “Không thành vấn đề.”

“Lôi Tranh, Samatha, hai người phụ trách đi cướp cờ, nhưng không được manh động, cứ quan sát kỹ tình hình trước đã. Ariel và Chung Thịnh chờ phối hợp, nếu thuận lợi thì tiến hành cướp cờ nhanh nhất có thể.”

“Được.”

“Gerald, Lâm Phỉ Nhi, các cậu phụ trách khu vực giữa hai căn cứ, chờ viện trợ Samantha hoặc là phục kích đối thủ đến cướp cờ phe mình.”

“Ok!”

“Tớ với Edward ở lại đại bản doanh. Đây là trận đấu đầu tiên, khi chưa biết thực lực của chúng ta, đối thủ rất có thể sẽ áp dụng kế sách phòng thủ. Chúng ta không thể để họ kéo dài thời gian. Tiêu diệt đối thủ và thời gian hoàn thành nhiệm vụ đều được tính thành điểm đấy.”

“Biết rồi, biết rồi.” Gerald mất kiên nhẫn.

Hạng Phi nguýt cậu một cái, rồi quay sang nhìn mọi người: “Trận đầu của chúng ta – Tất thắng!”

“Tất thắng!”

Ariel nhìn Hạng Phi với ý khen ngợi. Hắn không có bất kỳ ý kiến gì với sự sắp xếp của Hạng Phi. Hắn cực kỳ hài lòng với các thành viên dự bị được Chung Thịnh hiệp trợ này. Nhất là Hạng Phi, không những giỏi ở nhiều lĩnh vực, mà còn am hiểu chiến lược chiến thuật, sau này sẽ là một tham mưu ưu tú.

Thời gian không ngừng rút ngắn. Mọi người cũng dần thấy hồi hộp. Lúc trước giả bình tĩnh thế thôi, dẫu sao đây vẫn là trận đấu đầu tiên của họ, lại là giải cơ giáp quy mô lớn hiếm có trong lịch sử. Bảo họ không căng thẳng tí nào thì là nói dối.

Hệ thống: 5, 4, 3, 2, 1, … Vào sân đấu.

Theo tiếng báo hiệu của hệ thống, mọi người cảm thấy trước mắt tối sầm, đến khi mở mắt ra đã thấy mình ở trong một gian nhà đá.

“Samantha, Lôi Tranh, cảnh giác!” Hạng Phi hô khẽ.

Hai cái bóng nhanh chóng xác định vị trí cửa chính, lập tức xông ra ngoài, dùng tốc độ nhanh nhất trèo lên cơ giáp, nhảy vài bước đã ẩn mình trong rừng cây rậm rạp.

Sáu người còn lại bấy giờ mới có thời gian để quan sát kỹ vị trí hiện tại của mình.

Bọn họ đang ở trong một gian nhà đá cực kỳ đơn sơ, trống trải, ngoài tinh thể hình thoi trôi nổi giữa không trung, không ngừng tỏa sáng lấp lánh ra không còn gì cả.

Gian nhà đá khá cao, cửa cũng rộng, đủ cho một chiếc cơ giáp ra vào. Thiết nghĩ thiết lập thế này là để tiện cho cơ giáp vào cướp cờ.

Xác nhận trong không gian không tồn tại chiếc cơ giáp nào nữa, mọi người mới thả cơ giáp ra, trèo vào khoang điều khiển.

“Tổng cộng có ba cửa, trái phải mỗi bên một cửa. Cách cửa sổ tầng hai không đến năm mét có một triền núi nhỏ, cơ giáp có thể đột nhập từ đó.” Hạng Phi nhìn quét một vòng, quay sang nói với Ariel.

Ariel gật đầu, nhưng không nói gì. Hạng Phi hiểu, trận đấu hôm nay Ariel sẽ không đưa ra bất kỳ đề nghị nào, muốn khảo sát khả năng của cậu.

Hít sâu một hơi để không khí căng tràn trong buồng phổi. Hạng Phi biết mình có năng khiếu chỉ huy, nếu có thể rèn luyện nhiều, sau này đi theo Ariel sẽ là lựa chọn tốt. Cậu tin rằng với bản lĩnh của Ariel, sau này chắc chắn sẽ có địa vị trong quân đội.

“Edward, cảm phiền anh núp ở chỗ triền núi nhỏ kia, em có cảm giác đối thủ sẽ tập kích theo đường đó.” Hạng Phi ra chỉ thị.

“Được.” Edward gật đầu, điều khiển cơ giáp chạy ra ngoài.

Hạng Phi nhìn năm người còn lại, cân nhắc một lúc mới nói: “Cứ làm theo sắp xếp lúc nãy, nhưng Chung Thịnh và Ariel tạm thời đừng hành động, có vấn đề gì các cậu lại ra tay sau.”

“Không thành vấn đề.” Chung Thịnh giơ ngón cái với Hạng Phi tỏ ý tán thành. Ariel cũng rất ăn ý đứng sau lưng Chung Thịnh.

“Được rồi.” Hạng Phi hô lên với giọng hào hùng: “Xuất phát!”

Bốn người còn lại điều khiển cơ giáp chạy ra ngoài. Cả gian nhà đá chỉ còn một mình Hạng Phi.

Samantha với Lôi Tranh vốn ẩn nấp ở bên ngoài, nay nghe lệnh của Hạng Phi, lập tức chạy về phía căn cứ của địch.

Đặc điểm lớn nhất của hình thức cướp cờ là cả hai bên đều có thể nhìn thấy vị trí của nhau trên bản đồ. Còn cụ thể các thành viên ở đâu thì khó đoán.

Chung Thịnh và Ariel đều có tâm lý thoải mái, theo sau Gerald và Lâm Phỉ Nhi. Hai người mở kênh nói chuyện riêng, nhưng nội dung câu chuyện thật là làm người ta xấu hổ.

“Ariel, tối nay anh muốn ăn gì?”

“Tùy.”

“Không có món nào gọi là tùy.”

Ariel: “… Em quyết định đi.”

“Vậy chúng ta đến căn tin ăn nhé?”

“… Cũng được.”

“Phỉ Nhi, sao rồi, có hồi hộp không?” Gerald hỏi với giọng điệu thoải mái, vừa chạy vừa chuyện phiếm.

Lâm Phỉ Nhi ngồi trong cơ giáp trợn trắng mắt: “Cậu nói xem?”

“Ầy, tớ đoán cậu đang hồi hộp muốn chết đúng không!” Cái giọng rất gợi đòn.

“Đừng bảo là cậu không hồi hộp.” Lâm Phỉ Nhi đáp, giọng hơi gấp, không biết là vì đang chạy hay thật sự hồi hộp.

“Anh đây đương nhiên là không rồi!”

Lâm Phỉ Nhi mặc kệ cậu ta. Cô thật sự đang rất hồi hộp, nếu không đã chẳng nói mấy câu thiếu muối thế này với cậu ta.

Trong chiếc cơ giáp hai màu xanh đen xen nhau, Gerald đổ mồ hôi đầy tay. Nghe giọng cậu nhẹ nhàng thế thôi, lần đầu thi đấu sao có thể không hồi hộp được. Chỉ là cậu đã quen kiểu nói chuyện không đứng đắn đó, cũng nhờ nó mà bớt căng thẳng hơn.

“Ra đa có tín hiệu. Ẩn nấp.” Giọng Samantha vang lên trong kênh đội ngũ.

Bốn chiếc cơ giáp đang di chuyển với tốc độ cực nhanh đột nhiên nằm úp xuống đất, dao động năng lượng giảm xuống mức thấp nhất. Nếu không đi ngay sát bên người, khó mà phát hiện ra họ.

Chuyển đổi trạng thái từ cực động sang cực tĩnh nhanh gọn dứt khoát làm người xem phải giật mình, cũng khiến nhiều người sáng mắt lên.

Trong lễ đường của trường quân đội Đệ Nhất.

Phó Ngạn Triều nhìn bốn chiếc cơ giáp hành động nhanh gọn, động tác cực kỳ đẹp mắt, trên mặt không giấu được vẻ đắc ý.

Một người trung niên vuốt cái đầu hói của mình, quay sang hỏi: “Lão Phó, được lắm, hạt giống tốt nha. Học sinh năm mấy thế?”

“Chỉ là chưa gặp trở ngại thôi.” Phó Ngạn Triều khiêm tốn đáp.

“Được rồi, lão Triệu, ông còn lạ gì nữa. Nhìn nụ cười đắc ý của ông ta đi, cười đến híp cả mắt rồi kìa.” Một người đàn ông trung niên tuổi tầm Phó Ngạn Triều bực dọc nói.

Phó Ngạn Triều trừng mắt: “Thomas, ông có ý gì?”

Người tên Thomas trợn mắt nhìn lại: “Lại còn giả vờ nữa, giả tiếp là lộ đó. Mấy đứa nhóc này từ lúc bắt đầu trận đấu đã biểu hiện khá tốt rồi. Chuyển trạng thái tĩnh nhanh gọn được như thế, trình độ chẳng kém gì học sinh năm thứ ba. Nếu tôi nhớ không nhầm, mấy đứa này là tân sinh năm nay đúng không? Tân sinh đã có trình độ thế này, bảo sao ông cười đến híp cả mắt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK