Mục lục
Chú Ái Tinh Không
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Nguyệt

Tiếng ly tách vỡ vụn, tiếng kêu thét sợ hãi của hành khách. Toàn bộ đại sảnh trở nên hỗn loạn.

Chung Thịnh và Ariel đồng thời vọt tới bên cửa sổ, nhìn vùng lửa đỏ bùng lên cách đó không xa, sắc mặt sa sầm.

“Có chuyện gì vậy?” Gerald ngơ ngác hỏi. Vụ chấn động vừa rồi làm cậu ngã khỏi ghế sofa, đập người xuống đất.

“Tạm thời chưa biết, nhưng tình hình không mấy khả quan.” Ariel nhìn bảo vệ của con tàu bắt đầu giao chiến kịch liệt, sắc mặc vô cùng khó coi.

“Các hành khách xin chú ý, các hành khách xin chú ý, tàu chúng ta gặp phải cướp vũ trụ. Hiện nay bảo vệ đang giao chiến với lũ cướp, xin các hành khách ổn định tại chỗ, xin nhắc lại, nếu không có việc gì cấp bách, xin … Á!”

Giọng nói dịu dàng của cô phát thanh viên biến thành tiếng thét kinh hoàng, sau đó, từ radio truyền đến một giọng nam trầm khàn: “Tất cả nghe đây, bọn tao là băng cướp Huyết Dạ. Con tàu này đã bị bọn tao khống chế, không muốn chết thì ở yên một chỗ.”

“A!”

“Cướp vũ trụ?”

“Sao có thể như vậy! Trời ơi, là bọn cướp vũ trụ!”

“Không … Mẹ ơi! Mẹ!”

Cả con tàu trở nên hỗn loạn. Hành khách hoảng sợ kêu gào, hoang mang lo lắng. Phần lớn trong số họ đều là người dân bình thường, không có khả năng phản kháng, gặp phải chuyện thế này cũng chỉ biết lo sợ chứ không thể làm gì khác.

“Cướp?” Gerald trợn tròn mắt, “Liên Bang mà cũng có cướp á?”

“Sự tồn tại của cướp vũ trụ không phải điều gì bí mật, nhưng …” Edward nhìn tình hình chiến đấu kịch liệt bên ngoài cửa sổ, trong mắt thoáng hiện vẻ bất an.

“Nhưng gì cơ?” Gerald truy hỏi.

“Nhưng … bình thường bọn cướp đều hoạt động ở bên ngoài ranh giới hành tinh. Vị trí hiện tại của chúng ta tuy không thuộc phạm vi canh phòng của quân đội nhưng cũng cách không xa, tại sao bọn chúng lại mạo hiểm đến cướp bóc?” Chung Thịnh nhíu mày, trầm ngâm nói.

Những người khác đều trầm mặc. Nguyên nhân khiến bọn cướp xuất hiện ở đây quả thật rất đáng để suy xét sâu xa.

“Mong rằng các vị sẽ đưa ra được lựa chọn sáng suốt, không nên có bất cứ hành vi phản kháng nào. Nhớ cho kỹ, bọn này chỉ cần tài sản, nhưng nếu tồn tại bất cứ yếu cố uy hiếp nào, bọn này sẽ thẳng thừng loại bỏ.” Giọng người đàn ông truyền qua radio mang theo sự uy hiếp và sát khí rõ rệt, bất cứ ai nghe thấy đều cảm nhận được sự quyết đoán trong đó.

“Làm sao đây?” Samantha nhíu mày hỏi, “Cứ thế ngồi chờ chết à?”

“Chờ một lát đã.” Ariel nhìn hai bên cửa đại sảnh xuất hiện mấy gã cao to vạm vỡ vác súng laser, đáy mắt loáng qua tia sáng sắc lạnh.

Các hành khách trong đại sảnh đa phần đều túm tụm lại với nhau, nên nhóm Ariel không gây sự chú ý. Sau khi Ariel bảo chờ đợi, tất cả đều kìm nén cõi lòng sốt ruột, quan sát hoàn cảnh xung quanh, chuẩn bị hành động khi thời cơ đến.

Nương theo sự che chắn của đám người, Ariel lặng lẽ di chuyển về phía quầy bar. Gần đó có mấy nhân viên phục vụ nam mặc đồng phục của tàu. Họ chính là mục tiêu của hắn.

“Anh là phó thuyền trưởng của con tàu này?” Ariel hạ giọng hỏi người đàn ông bên cạnh.

Người nọ nhướn mày, liếc nhìn họ, không nói gì.

“Tôi chỉ muốn hỏi anh, trên tàu có cơ giáp không?”

Người nọ nghe thế thì giật mình, quan sát hắn một lượt, vẫn không nói gì.

Ariel nhíu mày mất kiên nhẫn. Chung Thịnh theo sát sau hắn lập tức vọt đến sau lưng người đàn ông, kề dao găm vào hông hắn.

“Tôi ghét lãng phí thời gian.”

Người nọ mặt cứng đờ, không tin nổi, nhưng con dao ngày càng cứa sát cơ thể làm vẻ mặt hắn lại biến đổi.

“Muốn làm gì?” Hắn nghiến răng hỏi.

“Có hay không.”

“Tôi không biết cậu đang nói gì.” Hắn mạnh miệng.

Ariel vẫn bình tĩnh: “Hai chiếc cúc trên cổ áo của anh đã chứng minh thân phận phó thuyền trưởng. Nếu tôi nhớ không nhầm, những con tàu vũ trụ kiểu này đều trang bị ít nhất mười chiếc cơ giáp để phòng ngừa sự cố ngoài ý muốn. Mà anh chắc chắn phải biết đến sự tồn tại của chúng, cho nên …” Ánh mắt hắn sắc bén hẳn lên, “Cơ giáp ở đâu?”

Lời nói của Ariel khiến người đàn ông nọ mặt biến sắc. Hắn không hiểu tại sao chuyện có thể coi là bí mật nội bộ của công ty thế này lại để một thằng nhóc biết được.

“Cậu …” Hắn nhìn Ariel với vẻ hoài nghi, chung quy không chịu nói vị trí của cơ giáp.

“Chúng tôi chỉ cần biết cơ giáp ở đâu. Nếu có cơ hội, có thể sẽ liều một phen.”

Người đàn ông nọ chậm rãi lắc đầu: “Vô dụng.”

“Có tác dụng hay không là do chúng tôi quyết định. Anh chỉ cần nói vị trí của chúng là được.” Ariel vẫn điềm tĩnh truy hỏi.

Người đàn ông mở miệng, rồi lại nghĩ đám nhóc này không thể đột phá phòng tuyến của bọn cướp, có nói cho chúng biết vị trí của cơ giáp cũng chẳng thể làm gì.

“Trong kho hàng bên dưới phòng chứa khoang thuyền cứu hộ. Nhưng đừng trông mong là mấy chiếc cơ giáp đó được trang bị thứ gì tiên tiến, toàn là hàng sản xuất từ năm năm trước rồi.”

“Đã biết, cảm ơn.” Ariel gật đầu, bảo Chung Thịnh thu dao găm lại, rồi lẳng lặng quay về chỗ của bọn Gerald.

Phó truyền trưởng nhìn bóng hai người biến mất trong đám đông, đôi mày vốn cau chặt từ từ giãn ra.

“Các cậu làm gì thế?” Vừa rồi Ariel không nói gì đã lẩn đi, làm Gerald vô cùng khó chịu.

“Cướp vũ trụ là những kẻ không có thân phận.” Ariel hoàn toàn không để ý đến cậu, bắt đầu nói sang chủ đề khác: “Hiện nay các tinh cầu đều có hệ thống kiểm soát rất chặt chẽ về vấn đề thân phận, cho dù có làm giấy chứng nhận giả ở chợ đen cũng không thể thành công vượt qua vòng xét duyệt của công ty vận tải quá năm mươi người.”

“Nói vậy tức là, nếu có thể giải quyết hết năm mươi tên cướp trên con tàu này, chúng ta có thể đào tẩu?” Edward sáng mắt lên.

“Chỉ là khả năng thôi, với lại … phải nhanh.” Ariel nhìn hắn, “Bên ngoài đang chiến đấu kịch liệt, theo như tôi đoán thì bảo vệ của tàu đang rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, có lẽ chưa đầy nửa tiếng nữa sẽ bị xử lý toàn bộ. Hệ thống bảo vệ tàu được trang bị đầy đủ tiên tiến hơn tàu của bọn cướp, nhưng hạn chế lớn về mặt chiến thuật khiến họ không thể đấu ngang cơ với bọn cướp. Chỗ này cách quân khu gần nhất cũng phải đến hai giờ lộ trình, nếu vừa bị bọn cướp tấn công thuyền trưởng liền gửi tin cầu cứu ngay, thì chưa đầy hai tiếng nữa sẽ có chiến hạm của quân bộ đến đây.”

“Ý cậu là chúng ta phải cầm cự trong vòng hai tiếng? Không khả thi lắm …” Lôi Tranh cau mày hỏi.

“Ừ, không phải không khả thi lắm, mà là hoàn toàn bất khả thi.” Ariel bình thản nói.

“Vậy cậu còn nêu ra làm quái gì.” Gerald lừ mắt khinh thường.

Ariel tiếp tục làm lơ cậu: “Tôi vừa lấy được tin tức từ chỗ phó thuyền trưởng, trên con tàu này có mười chiếc cơ giáp, tuy là hàng sản xuất từ năm năm trước, nhưng nếu biết tận dụng thì chắc là có thể giải quyết hết đám cướp trên tàu.”

“Sau đó thì sao?” Samantha vội hỏi.

“Sau đó tiến hành chiến lược di dời.”

“Chiến lược di dời? Là cái gì?” Hạng Phi nhìn Ariel với vẻ khó hiểu.

Ariel quay mặt đi, dường như không muốn trả lời vấn đề này.

Chung Thịnh đáp thay hắn: “Chính là chạy trốn.” Nghĩ một lát lại bổ sung thêm: “Cũng có thể hiểu là rút lui.”

Mọi người: …

Chạy trốn thì nói thẳng ra là chạy trốn đi, lại còn bày đặt cái gì mà chiến lược di dời. Nghe có mỹ miều mấy thì cũng vẫn là chạy trốn.

Ariel mặt không biến sắc: “Không chạy trốn thì có thể làm gì? Nếu cho tôi năm chiến hạm bảo vệ, tôi có thể đánh thắng bọn cướp, ba chiếc cũng đủ duy trì thế cân bằng, ít nhất là cầm cự được đến khi quân cứu viện đến. Nhưng bây giờ … chúng ta mới chỉ là học viên trường quân sự chưa tốt nghiệp, trang thiết bị sử dụng được cũng chỉ có mười chiếc cơ giáp bình thường. Các cậu tưởng tôi là thánh à?”

Ngẩng đầu nhìn bọn họ, Ariel buồn bực phát hiện ra ai nấy đều mang vẻ mặt như thể đang nói: Cậu yêu nghiệt đến thế cơ mà, chẳng lẽ lại không phải thánh?

Ariel giật giật khoé mắt, quyết định sau này bảo Chung Thịnh cách xa đám này ra, thật là không đáng tin.

“Khụ khụ.” Edward xấu hổ ho khan hai tiếng, cắt ngang màn khôi hài này, “Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?”

“Trước hết phải giải quyết đám người ở hai bên lối ra vào. Lôi Tranh, Hạng Phi, Samantha, sang bên trái. Ngoài hai tên cầm súng laser, nhớ phải để ý tên mặc quần áo màu xanh lam bên cạnh.”

Samantha liếc nhìn người nọ, hỏi: “Hắn có vấn đề gì à?”

“Nét mặt hắn không bình thường, không hề có sự kinh hoảng. Khả năng cao hắn là gián điệp bọn cướp cài vào trong đám hành khách.” Hạng Phi trả lời thay Ariel.

“Ừ, không chỉ có hắn. Phỉ Nhi, cậu di chuyển đến góc bên kia, nhìn thấy nhóm nhân viên mặc đồng phục ở đó chứ? Cẩn thận tên tóc dài trong số đó. Nếu lúc bọn này hành động hắn có biểu hiện gì bất thường thì phải xử lý ngay.”

“Ok.”

“Những người còn lại theo tôi sang lối ra vào bên phải. Chỗ đó có bốn người, cộng thêm hai gã đang ẩn nấp. Hai tên đó giao cho tôi, số còn lại các cậu giải quyết. Bây giờ hãy quan sát đồng hồ thật cẩn thật, đúng năm phút sau đồng thời hành động.”

Tác giả:

= = Phải xui tới cỡ nào mới đụng độ với bọn cướp vũ trụ chứ …

Mà có thật là vì xui xẻo không ta?

╮(╯╰)╭

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK