Nào ngờ, tình hình đột nhiên xoay chuyển!
Chẳng những Chuột Điên đánh lén không thành, mà cậu nhóc xinh đẹp kia còn nhân lúc Chuột Điên mới chui qua chưa kịp ổn định cơ thể, dùng chân đè lưng gã xuống, hai tay dùng sức vặn gãy cổ gã.
Bên tai La mập mạp dường như vẫn còn nghe được tiếng xương gãy giòn vang. Đây không phải lần đầu ông nghe được âm thanh ấy. Dù gì con người khi bị bẻ gãy xương đều sẽ có tiếng ‘rắc’ na ná thế. Nhưng chưa một lần nào ông lại thấy lạnh sống lưng như bây giờ.
La mập mạp từng trải bao phen giết chóc, thậm chí có lúc ông còn tự mình ra tay, biến giết người trở thành một quá trình sáng tác tác phẩm nghệ thuật. Vậy mà khi xem trận đấu này, khi nhìn thanh niên lạnh lùng kia, ông bỗng cảm nhận được cái lạnh toát ra từ sâu tận trong lòng.
Lạnh, tựa hồ băng không gợn sóng.
Khó mà tưởng tượng nổi một thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi lại có thể bình tĩnh đến rợn người sau khi giết chết một sinh mạng như thế.
Làm được như vậy chỉ có mấy khả năng sau. Một là, thanh niên này giết người như ma, bàn tay dính máu cả vạn người. Hai là, thanh niên này chẳng hề để ý đến tính mạng người khác. Với hắn, giết một người và giết một con gà không có gì khác nhau.
Từ tuổi tác mà phán đoán, La mập mạp thiên về khả năng thứ hai hơn. Nói cách khác, thanh niên chẳng coi tính mạng ra gì.
La mập mạp không muốn có bất kỳ quan hệ gì với loại người này. Bởi vì hắn không coi mạng người khác ra gì, đồng thời cũng chẳng bận tâm đến tính mạng của chính bản thân. La mập mạp thừa nhận rằng mình rất sợ chết. Chẳng may nhóc này đột nhiên nổi điên, muốn đồng quy vu tận, ông không cam tâm.
Cửa sàn đấu mở. Ariel chậm rãi bước ra.
Ánh mắt mọi người nhìn hắn đều thay đổi. Cứ như họ không phải đang nhìn một thanh niên diện mạo xinh đẹp, mà là quái thú thời tiền sử.
Bọn đàn em của Chuột Điên buồn như đưa đám. Bọn họ sao lại gặp phải tên sát tinh này? Ngay cả lão đại lên sàn chưa được ba giây đã bị người ta giải quyết, bọn chúng thì tính là cái gì.
Đáng sợ hơn là, sát tinh không chỉ có một, mà là bảy. Nhìn sáu thanh niên nam nữ đằng kia mặt mày hưng phấn, hào hứng muốn xông lên, bọn họ thật đúng là khóc không ra nước mắt.
“Trận quyết đấu đã kết thúc. Chuyện này dừng ở đây.” La mập mạp không biết rút từ đâu ra một cái khăn lụa trắng, lau mồ hôi dính trên chóp mũi, chậm rãi nói vậy.
Lũ đàn em của Chuột Điên vội gật đầu lia lịa. Đùa à, lão đại bị người ta xử lý rồi, chúng nó không đồng ý chẳng lẽ lại đi tìm cái chết.
La mập mạp rất hài lòng với thái độ thức thời của đám đàn em của Chuột Điên. Ông nhìn về phía Ariel, ánh mắt như muốn hỏi ý.
Ông muốn dừng chuyện này tại đây, nhưng đối mặt với một sát tinh thế này, ông không cần phải ra mặt thay cho đám đàn em kia.
Nói đi cũng phải nói lại, chuyện này vốn là do Chuột Điên khơi mào. Bây giờ đối phương có không chịu thả cũng là hợp tình hợp lý.
“Chuyện này dừng ở đây đi.” Ariel gật đầu với La mập mạp, đồng ý với đề nghị của ông.
La mập mạp mừng thầm. Ừ, thằng nhóc này cũng dễ thương lượng.
Ông phất tay với đám người vẻ mặt hốt hoảng lo sợ kia, loáng cái bọn chúng đã chạy biến. Đám lưu manh thế này ở Thành Dưới chỗ nào chẳng có. Chuột Điên đã chết, bọn chúng tất nhiên là phải đầu nhập một lão đại khác rồi.
La mập mạp giải quyết xong mọi chuyện, rút khăn ra lau tay, mỉm cười hòa ái với nhóm Ariel rồi chậm rãi rời đi.
Là người phụ trách khu vực này, ông không cần phải tiếp cận nhóm Ariel, chỉ cần trở về phòng tất có người dùng tốc độ nhanh nhất đặt tư liệu của họ lên bàn ông.
Nhìn bóng La mập mạp rời đi, Ariel chậm rãi thu lại tầm mắt.
Nếu nhớ không nhầm, năm đó khi đến thành phố Blood, hắn đã gặp La mập mạp ở Thành Trên. Thời điểm đó ông ta là một chủ quản có địa vị khá cao. Chỉ vài năm ngắn ngủi mà bò được từ Thành Dưới lên Thành Trên, xem ra ông ta rất có năng lực.
Có điều, chuyện này cách mình quá xa. Nếu bây giờ hắn còn là thiếu tướng, có lẽ hắn sẽ tạo mối quan hệ tốt với những ông trùm đứng sau thành phố Blood này. Còn bây giờ …
Thu lại suy tính của bản thân, Ariel quay người, đối diện là một loạt những cặp mắt lóe sáng ánh sao.
Ariel: …
Ngoài ánh mắt như nhìn thần tượng của mấy người kia, ánh mắt long lanh ngập tràn ngưỡng mộ của Chung Thịnh làm Ariel khá vừa lòng. Hắn mơ hồ thấy được trên đầu Chung Thịnh có đôi tai đang dựng lên hưng phấn, còn cái đuôi đằng sau thì vẫy lấy vẫy để …
Đột nhiên, Ariel muốn vuốt đầu Chung Thịnh hai cái rồi nói: Ngoan lắm …
“Ariel, cậu thật sự rất siêu!” Đôi mắt màu đỏ sậm của Samantha giờ phút này như ngọn lửa cháy bừng bừng. ‘Khát vọng’ rực cháy trong nó chói mù mắt Chung Thịnh đến nơi.
Biết là ‘khát vọng’ đó chỉ là về khả năng chiến đấu của ngài Ariel thôi, nhưng Chung Thịnh vẫn thấy khó chịu khi có người khác mơ tưởng đến Ariel của mình.
“Đúng vậy, Ariel cậu đúng là thâm tàng bất lộ.” Gerald ngạc nhiên đến muốn rớt cằm. Cậu vung tay làm lại động tác lúc nãy của Ariel: “Chỉ hai ba cái là đã kết thúc rồi. Rốt cuộc cậu luyện thế nào vậy? Chẳng lẽ học viên tinh anh đều siêu như thế sao?”
Hạng Phi và Lâm Phỉ Nhi tuy không nói nhưng cũng gật đầu lia lịa, rõ ràng là đồng ý với Gerald.
Ariel nhíu mày, nhìn sang Chung Thịnh, nghĩ thầm: nếu là thâm tàng bất lộ thì Chung Thịnh cũng chẳng kém gì đâu.
Chung Thịnh bị Ariel nhìn mà chột dạ. Chẳng hiểu sao đứng trước mặt Ariel, anh cứ thấy mọi bí mật của mình đều chẳng thể giấu nổi. Đôi khi, anh thật sự muốn nói cho Ariel biết chuyện mình sống lại. Nhưng chuyện vớ vẩn như vậy ngài Ariel sẽ tin sao?
“Ê ê, cậu nhìn Chung Thịnh là có ý gì? Đừng bảo là cậu đang ám chỉ thật ra Chung Thịnh cũng giỏi không kém gì cậu nhé?” Giờ phút này, ánh mắt Gerald lại sắc bén đến lạ thường. Ariel chỉ vô tình liếc nhìn Chung Thịnh một cái mà cũng bị cậu ta tóm được.
Nhớ lại lần trước mình với Hạng Phi liên hợp vẫn không đánh lại Chung Thịnh, Gerald càng khẳng định suy đoán này hơn.
Chung Thịnh giật mình sửng sốt. Sao đề tài đột nhiên chuyển sang mình vậy? Anh chưa kịp mở miệng giải thích thì Ariel đã thản nhiên nói: “Biết thế thì tốt.”
Những người khác: …
Ngay sau đó, mọi người bắt đầu hô to gọi nhỏ. Một đám nhìn về phía Chung Thịnh với đủ loại ánh mắt. Đặc biệt là Hạng Phi, cặp mắt sáng lòe lòe như muốn nói: ‘Chuyện này mà dám giấu tớ! Cậu chết chắc rồi!’
Chung Thịnh cười khổ bất đắc dĩ. Xem ra anh hết đường chối cãi rồi.
Thực tình chẳng còn cách nào khác. Chiêu Ariel vừa dùng là một kỹ thuật chiến đấu chuyên biệt trong quân đội. Loại chiêu thức này lấy sát thương kẻ địch làm mục đích chính, ngắn gọn, dứt khoát, một khi ra tay tuyệt đối không để lại đường sống. Anh cũng làm được như thế. Nhưng mà lúc đấu với mấy người Lôi Tranh và Samantha mà dùng mấy chiêu đó thì không tốt lắm.
Với lại, bọn họ đều là học viên xuất sắc của trường Đệ Nhất, thực lực so ra chẳng kém gì anh. Trong trường hợp không tổn hại tính mạng, anh có thể đồng thời ngăn chặn hai người đã là rất khá rồi, không dùng mấy ngón đòn như của Ariel được.
Huống chi, xét ở một mức độ nào đó, Chuột Điên chết là vì quá khinh địch. Với tính cách cẩn thận như Ariel sao có thể không đề phòng gã đánh lén được. Cho nên, gã chết là đáng lắm.
“Được rồi, chiêu Ariel vừa dùng là một kỹ thuật chiến đấu chuyên dụng của quân đội, chỉ dùng để tiêu diệt kẻ thù. Lúc đấu tập tớ đâu thể dùng với mọi người được. So về kỹ thuật chiến đấu thông thường tớ cũng không hơn mọi người mấy đâu.”
Biết là lời giải thích của mình chẳng có tác dụng gì, Chung Thịnh vẫn nói cho đủ.
“Quân đội chuyên dụng? Thế sao cậu với Ariel lại biết?” Lâm Phỉ Nhi cười lém lỉnh, tóm được sơ hở trong lời nói của anh.
Chung Thịnh á khẩu, liếc nhìn Ariel, thấy đối phương không có phản ứng gì, đành phải mở miệng: “Là vì ở trên mạng …”
Mọi người bỗng thấy chán nản. Chung Thịnh, cậu nói dối cũng phải đáng tin một chút chứ. Kỹ thuật chiến đấu chuyên biệt của quân đội có thể tùy tiện học được trên mạng sao?
Hạng Phi và Gerald thì dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn anh, nhất là Hạng Phi: A Thịnh, qua lâu thế rồi mà sao khả năng nói dối của cậu chẳng có tí tiến bộ nào vậy…
“Tôi với Chung Thịnh từng gặp một sĩ quan tinh nhuệ trong quân đội trên mạng chiến đấu, cùng anh ta đấu thử một trận, nhờ thế mà quen biết nhau. Sau đó anh ấy dạy kỹ thuật chiến đấu cho chúng tôi.” Ariel thật sự không nhìn được nữa, đành thay Chung Thịnh nói nốt.
Chung Thịnh vội gật đầu. Trong lòng thì lại rất kinh ngạc. Ngài Ariel mà cũng nói dối sao? Chuyện này đúng là khó tin.