Mục lục
Chú Ái Tinh Không
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Nguyệt

Chung Thịnh nghe thế liền hiểu, chẳng phải cho táo trước rồi lại đánh một roi sao? Trưởng quan Từ dùng chiêu này rất thành thạo nha.

“Xin lỗi trưởng quan Từ, sự việc cấp bách, chúng tôi không có thời gian xin chỉ thị từ hai vị.”

“Khụ khụ, chuyện này thì tôi hiểu.” Nét mặt Từ Bảo Quốc dịu đi một cách kỳ lạ, “Nhưng học viên mà cậu phái tới bảo vệ chúng tôi lại cãi lệnh chúng tôi, cậu có biết không?”

Chung Thịnh nghĩ thầm không ổn.

Ariel nhướn mày: “Xin hỏi trưởng quan Từ, bạn Hạng Phi đã cãi lệnh gì?”

Từ Bảo Quốc lại ho khan hai tiếng, lảng mắt đi một lúc mới nhìn lại màn hình, vẻ mặt có phần khó xử: “Về lý, chúng tôi là huấn luyện viên, các cậu phải phục tùng vô điều kiện. Nhưng khi phó quan Lâm yêu cầu liên hệ với các cậu, Hạng Phi lại từ chối. Hành động đó là không tốt.”

Ariel tiếp tục nhướn mày. Chung Thịnh tiếp lời: “Báo cáo trưởng quan Từ, khi ra lệnh cho Hạng Phi, tôi cũng không biết cậu ấy sẽ đến tìm hai vị. Vả lại, hai vị là trưởng quan của chúng tôi, càng nên gánh trách nhiệm bảo vệ dân chúng, đúng không? Dù sao chúng tôi đều là học sinh trường quân đội được huấn luyện bài bản, so ra thì khi đối mặt với cướp vũ trụ, người dân bình thường sẽ gặp nguy hiểm nhiều hơn chúng tôi. Tôi tin rằng các trưởng quan nhất định sẽ phân rõ bên nào nhẹ bên nào nặng, phải không?”

Từ Bảo Quốc im lặng: Nói như cậu thì không giao quyền chỉ huy cho chúng tôi là rất có lý sao?

“Các cậu …” Lâm Lâm đứng bên cạnh không nghe nổi nữa. Mấy đứa này đúng là giỏi khua môi múa mép, hợp lý hóa chuyện huấn luyện viên trường Đệ Nhất như họ đi bảo vệ người dân, còn đám nhóc như chúng nó đi chiến đấu với lũ cướp.

“Trưởng quan Lâm, tôi cần phải nhắc nhở anh rằng, thân là phó quan, tự tiện phát ngôn là hành vi vô cùng bất kính đối với trưởng quan. Tuy rằng trưởng quan Từ tính tình hiền lành, nhưng anh là phó quan của anh ấy lại càng phải nhận thức rõ vị trí của mình mới phải chứ.”

Không để Lâm Lâm kịp nói gì, Chung Thịnh đã xen vào, chỉ trích anh ta cướp quyền phát ngôn của trưởng quan.

Lâm Lâm suýt thì tức hộc máu. Thằng nhóc chết tiệt này vừa làm chuyện đó mà bây giờ dám quay sang chỉ trích hắn.

“Cậu …”

“Xin chú ý, hành động vừa rồi của tôi là gánh vác trách nhiệm mình nên hoàn thành, chứ không phải cố tình ngắt lời ngài Ariel. Tôi tin là ngài Ariel sẽ tha thứ cho tôi.” Chung Thịnh vừa nói xong liền quay sang hành lễ với Ariel.

Ariel nhìn anh, mắt mang ý cười, tùy ý phất tay, ý nói mình không để ý.

Lâm Lâm tái mặt: “Tôi …”

“Trưởng quan Lâm, anh là tấm gương cho chúng tôi học hỏi, là một phó quan đủ tư cách, có phải anh nên giải thích và xin lỗi về hành vi thiếu lễ phép vừa rồi của mình với trưởng quan Từ không?” Chung Thịnh nhíu mày, dường như rất khó chịu với hành vi vô lễ của Lâm Lâm.

Lâm Lâm: “…”

Từ Bảo Quốc: “…”

“Xin lỗi trưởng quan Từ, xin hãy tha thứ cho tôi.” Lâm Lâm đen mặt trông mà sợ, nhưng vẫn cố nghiến từng từ nói xong câu này với Từ Bảo Quốc.

“Ờ … thôi, cũng không phải chuyện gì to tát.” Bị Lâm Lâm nhìn với ánh mắt sắc bén đó làm Từ Bảo Quốc cảm thấy áp lực nặng nề, ho khan hai tiếng, tính cứ thế cho qua chuyện này.

“Rất tốt, nếu trưởng quan Từ đã đồng ý tha thứ cho anh, thì tôi nghĩ chắc trưởng quan Lâm sẽ rất cảm kích lòng khoan hồng độ lượng của trưởng quan Từ, giống như tôi vô cùng cảm kích trưởng quan Ariel vậy.”

“Đúng vậy … tôi vô cùng biết ơn sự … khoan … hồng … độ … lượng … của trưởng quan Từ!” Lâm Lâm sắc mặt khủng bố đến nỗi không ai dám nhìn thẳng, ngay cả Từ Bảo Quốc cũng phải nghiêng mặt tránh đi. Người làm văn chức như tôi cảm thấy áp lực nặng nề lắm đó.

“A, xin lỗi trưởng quan Lâm, bạn tôi đang điều khiển phi thuyền, cần chúng tôi giúp đỡ, mà bên đó cũng còn nhiều người dân cần trưởng quan trấn an. Vậy tôi không làm phiền trưởng quan thực hiện chức trách của mình nữa.” Nói rồi Chung Thịnh ngắt liên lạc.

Lâm Lâm tỏ ra rất bình tĩnh, nhìn sang Từ Bảo Quốc, ánh mắt như muốn nói: Học trò của anh tôn trọng trưởng quan kiểu đó hả?

Từ Bảo Quốc quay đi, ngẩng mặt nhìn trời. Đến em họ tôi còn chẳng quản nổi, thì nói gì đến đám nhóc mà ngay cả em họ tôi cũng phải đau đầu này chứ. Khụ khụ, dù sao lúc trước khi phái hắn theo, hiệu trưởng đã nói nhóm học viên này không đơn giản, bảo hắn cứ để chúng nó hành động trong tình huống không làm trái với nguyên tắc. Nói cách khác, thực ra hắn cũng chỉ đảm nhiệm vai trò bảo mẫu trông trẻ mà thôi.

Vừa rồi Chung Thịnh nói cũng có lý đấy chứ. Chúng nó là một tiểu đội hoàn chỉnh, phối hợp với nhau vô cùng ăn ý. Còn hắn và Lâm Lâm chỉ là người đến sau, mà hắn lại là văn chức, dù Lâm Lâm chiến đấu giỏi đến thế nào chăng nữa, thì vẫn không thể sánh bằng tám học viên hành động nhất chí như chúng được.

Sau những cú đả kích do em họ gây nên, Từ Bảo Quốc đã sớm hiểu được rằng, vào những lúc thế này không cần phải để ý thể diện gì đó. Lại nói, trấn an người dân đúng là chức trách của quân nhân mà.

Vả lại, là một văn chức, cho dù anh có lòng muốn trả thù, cũng phải đổi cách khác mà làm, chứ chính diện tác chiến chưa bao giờ là lựa chọn của nhân viên văn chức.

Đầu bên kia, Chung Thịnh tuy là muốn lảng tránh chuyện này, nhưng chuyện liên quan đến điều khiển phi thuyền không phải nói dối.

Hiện tại, tinh thần lực của Lâm Phỉ Nhi cũng tương đương với bộ não của phi thuyền, may là đây chỉ là phi thuyền chở khách bình thường, chứ không với năng lực hiện giờ cô khó lòng nào điều khiển được một chiếc chiến hạm chân chính.

“Có tín hiệu cầu cứu?” Ariel nhíu mày nhìn Edward.

“Đúng vậy.”

Bởi vì Lâm Phỉ Nhi phải tập trung vào điều khiển phi thuyền, vận hành hệ thống, cho nên để giảm bớt gánh nặng của cô, một vài chức năng đơn giản sẽ do Edward và Lôi Tranh đảm trách. Bộ phận mà Edward phụ trách trùng hợp thay chính là hệ thống liên lạc với bên ngoài.

“Vị trí.” Ariel mở bản đồ vũ trụ vùng phụ cận.

“Đại khái là ở chỗ này.” Edward chỉ vào một góc bản đồ, lập tức chỗ đó được phóng to ra. Xung quanh nó có rất nhiều sao và thiên thạch trôi nổi, có tảng lớn đến nỗi gần bằng vệ tinh loại nhỏ.

Vì không quen thuộc với bản đồ vũ trụ nên Ariel gọi viên phó thuyền trưởng trong đại sảnh lúc trước đến giảng giải.

Nhìn Lâm Phỉ Nhi đội chiếc mũ giáp mà thuyền trưởng nhà mình chưa từng sử dụng, viên phó thuyền trưởng trố mắt, rồi nhìn nhóm Ariel với ánh mắt sùng bái, quả thực muốn xem họ như thần tượng.

May mà gã không quên trách nhiệm của mình, nhìn bản đồ, nghiêm túc giảng giải: “Đó là vành đai sao vỡ.”

“Vành đai sao vỡ?” Gerald hiếu kỳ nhìn thoáng qua bản đồ, lại quay về nhìn phó thuyền trưởng: “Là cái gì?”

Ngoại trừ Chung Thịnh và Ariel, mọi người đều nhìn phó thuyền trưởng với vẻ mặt hiếu kỳ, kể cả Edward.

“Ừm … tôi không biết vành đai sao vỡ hình thành thế nào.” Phó thuyền trưởng gãi đầu, “Nhưng khu vực đó thường rất nguy hiểm, chúng tôi luôn tránh nó, chưa bao giờ tới gần, vì sẽ rất dễ gặp rủi ro.”

“Anh bảo là tín hiệu cầu cứu được truyền từ khu vực đó?” Ariel đột nhiên ngẩng đầu nhìn Edward.

Edward gật đầu: “Đúng vậy, là tín hiệu cầu cứu thông dụng của Liên Bang.”

“Phi thuyền bình thường nếu gặp vành đai sao vỡ sẽ đi vòng đúng không?” Ariel nhìn phó thuyền trưởng.

Phó thuyền trưởng gật đầu, rồi lại có vẻ đắn đo.

Không bỏ qua nét mặt gã, Ariel hỏi: “Sao vậy, có vấn đề gì à?”

“Chuyện này …” Phó thuyền trưởng chần chừ, không biết có nên nói không.

“Cứ nói đi.” Chung Thịnh vỗ vai gã, “Chúng tôi chưa phải quân nhân chân chính, cho nên có một số việc sẽ không truy cứu rõ ràng.”

Phó thuyền trưởng ngại ngần gật đầu: “Thật ra gần vành đai sao vỡ đó có một lỗ đen bí ẩn.”

“Lỗ đen? Dẫn tới đâu?” Ariel lạnh lùng hỏi. Lỗ đen thuộc phạm vi bí mật quân sự mang tính chiến lược. Ngoài một số lỗ đen được công khai, phải đến 70% lỗ đen của Liên Bang đều bị che giấu, xung quanh có trọng binh canh gác, vì lo rằng khi xảy ra chiến tranh, lỗ đen sẽ trở thành “cây cầu” cho kẻ địch tấn công.

“Yên tâm, không phải địa điểm đặc biệt gì cả, chỉ là một tinh cầu cấp trung thôi.” Dường như phó thuyền trưởng bị giọng điệu của Ariel dọa sợ, vội xua tay giải thích: “Lỗ đen này không ổn định, lúc có lúc không. Phi thuyền cỡ lớn không thể vào được, cùng lắm chỉ có mấy phi thuyền loại nhỏ thôi.”

Thấy sắc mặt Ariel có vẻ dịu đi, phó thuyền trưởng thầm thở phào, giải thích tiếp: “Tinh cầu cấp trung đó có tài nguyên khoáng sản phong phú, cho nên thỉnh thoảng sẽ có phi thuyền dân dụng xuyên qua lỗ đen này để tới đó …”

Gã đưa mắt nhìn Ariel ý nói “Cậu hiểu mà”.

Ariel hiểu ý gật đầu. Lỗ đen tuy không ổn định, nhưng dẫu sao phi thuyền loại nhỏ vẫn đi xuyên qua được, là một con đường tắt để buôn lậu vô cùng tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK