Mục lục
Chú Ái Tinh Không
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Nguyệt

Không hiểu sao, khi nhìn thấy nữ sinh đỏ bừng mặt, anh lại cảm thấy tức ngực khó chịu …

Ariel nhìn thoáng qua Chung Thịnh, phát hiện đối phương có một thoáng ngẩn người rồi bình thường trở lại. Ánh mắt hắn trầm xuống, phút ngẩn người ấy, hắn từng gặp rất nhiều lần …

“Thật sự cảm ơn các cậu!” Nữ sinh liên tục nói lời cảm ơn.

Ariel thản nhiên đáp: “Không có gì.”

Chung Thịnh tươi cười hòa ái: “Chúng ta đều là bạn học.”

Hai người cứ thế nâng nữ sinh, chậm rãi bò lên tầng sáu mươi tám.

Lúc này, trên tầng sáu mươi tám thây ngã đầy đất … Ừm, dù sao cũng gần như vậy.

Nhóm học viên dự bị, dù nam hay nữ, không có ai là không ngồi phịch dưới đất thở phì phò.

Từ Vệ Quốc dựa vào tường, huýt sáo, trêu chọc: “Ồ, anh hùng cứu mỹ nhân cơ đấy.”

Chung Thịnh cứng người, không được tự nhiên trộm liếc Ariel, thấy đối phương vẫn duy trì vẻ mặt bình thản mới thở phào một hơi.

Lâm Phỉ Nhi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Báo cáo trưởng quan, tôi bị chuột rút.”

“Ừ, tôi không mù, nhìn ra được.” Từ Vệ Quốc ngoáy ngoáy lỗi tai. “Nhưng, mới có sáu mươi tám tầng đã chuột rút, thể thuật của cô có đạt tiêu chuẩn không đấy?”

Lâm Phỉ Nhi đột nhiên khựng lại, cố đứng thẳng: “Báo cáo trưởng quan, tôi đạt tiêu chuẩn.”

“Ồ?” – Từ Vệ Quốc nhíu mày – “Số hiệu của cô là bao nhiêu?”

“Lâm Phỉ Nhi, mã số 02693.”

Từ Vệ Quốc mở quang não, nhập vào một chuỗi số, sau đó nhìn Lâm Phỉ Nhi: “Tinh thần lực không tồi, nhưng thể thuật chỉ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.”

“Vâng, thưa trưởng quan!” Lâm Phỉ Nhi ngẩng cao đầu, rất tự tin với thành tích tinh thần lực của mình.

“Tôi mặc kệ cô có tinh thần lực bao nhiêu, ở chỗ tôi, thể thuật không đạt tiêu chuẩn thì vô dụng. Sau này còn để xảy ra chuyện tương tự một lần nữa thì cô có thể về nhà. Hiểu chưa?”

Mặt Lâm Phỉ Nhi trắng nhợt. “Hiểu, thưa trưởng quan.”

“Tốt lắm.” Từ Vệ Quốc nhìn cô một cái, sau đó lớn tiếng hét lên với đám học viên nằm la liệt trên mặt đất: “Con mẹ nó đứng lên hết cho tôi! Xếp thành hàng! Trông các cô cậu còn ra thể thống gì nữa, mới sáu mươi tám tầng đã mệt thế này mà đòi điều khiển cơ giáp?”

Một nam sinh vừa đứng dậy vừa nhỏ giọng nói thầm: “Tôi không muốn điều khiển cơ giáp, tôi chỉ muốn lái chiến hạm.”

Từ Vệ Quốc cười lạnh: “Chiến hạm? Một đám vô dụng đến cơ giáp còn chẳng khởi động được mà đòi lái chiến hạm?”

Học viên kia câm như hến.

“Vừa rồi là tên khốn nạn nào nói? Đứng ra cho tôi!” Từ Vệ Quốc hai tay chống nạnh, tầm mắt sắc bén đảo một lượt các học viên.

Một nam sinh chiều cao tầm trung rụt rè đứng dậy.

Từ Vệ Quốc tóm lấy cổ áo cậu, gào lên: “Đầu tiên, nhớ kỹ cho tôi! Sau này cho dù nói cái gì, trước hết phải có một câu ‘Báo cáo trưởng quan!’, rõ chưa?”

“R … rõ.” Học viên kia bị nước miếng của Từ Vệ Quốc văng đầy mặt, sắc sặt hết xanh lại trắng.

“Tốt lắm! Như vậy, tôi sẽ dạy cho đám ngu xuẩn mấy người biết, điều khiển chiến hạm quả thật đòi hỏi phải có tinh thần lực rất cao, nhưng không có nghĩa chỉ cần tinh thần lực cao là có thể điều khiển chiến hạm. Chỉ bằng cái đám tay mơ … à không, hiện tại gọi là tay mơ vẫn quá đề cao các người, chỉ bằng vào đám vô dụng các người với thể năng vứt đi đó, đừng nói là lái chiến hạm, chỉ sợ cả thuyền cứu nạn cũng không khởi động nổi.”

Từ Vệ Quốc tiện tay ném nam sinh bị tiếng gào dọa đến ngẩn người xuống đất, lạnh lùng đảo mắt nhìn các học viên khác: “Tôi biết trong đầu các cô cậu nghĩ gì, một số người …” Nói đến đây, hắn liếc nhìn Lâm Phỉ Nhi. “Ỷ vào mình có tinh thần lực cao, xem nhẹ việc huấn luyện thể năng. Việc làm này quả thật là ngu xuẩn! Chẳng lẽ trong cái đầu bé tí của các cô cậu nghĩ rằng một chiến hạm khổng lồ chỉ cần dùng tinh thần lực là có thể lái được? Đừng mơ tưởng! Tôi cho các cô cậu biết, tất cả những người điều khiển chiến hạm đều phải có thể thuật tối thiểu đạt cấp mười lăm. Không đáp ứng được nhu cầu này thì đừng hòng sờ vào chiến hạm.”

“Còn nữa.” Từ Vệ Quốc thản nhiên nhìn các học viên: “Đừng tưởng mình có tinh thần lực vượt qua 150 đã được coi là thiên tài. Ở trường quân đội Đệ Nhất, quả thật rất hiếm những người được gọi là ‘thiên tài’ như thế, nhưng hàng năm số ‘thiên tài’ bị đào thải lại càng nhiều. Hiện tại, các cô cậu nên cầu nguyện cho mình ba tháng sau có thể ở lại, trở thành học viên chính thức, mà không phải mơ giấc mộng đẹp được điều khiển chiến hạm.”

Buổi nói chuyện của Từ Vệ Quốc như một chậu nước lạnh xối lên đầu các học viên, rất nhiều người thậm chí sinh ra cảm giác mờ mịt.

Đã từng, bởi vì có tài năng trên phương diện tinh thần lực vượt qua người thường, bọn họ được rất nhiều người chào đón, khích lệ, giáo viên cũng dựng lên cho họ một niềm tin vững chắc: có được tinh thần lực mạnh mẽ như thế quả là người điều khiển cơ giáp trời sinh. Bọn họ vẫn luôn cho rằng dựa vào tinh thần lực của mình, cho dù vào trường quân đội Đệ Nhất rồi cũng sẽ trở thành học viên được bồi dưỡng trọng điểm. Nhưng nghe Từ Vệ Quốc nói, họ bỗng nhiên phát hiện cái mình từng kiêu ngạo ở đây chẳng tính là gì.

Thiên tài?

Mười tám tuổi, tinh thần lực vượt mức 150 quả thật có thể gọi là thiên tài, nhưng loại thiên tài này ở trường quân đội Đệ Nhất không hề thiếu.

Khi họ nhận ra cái mình từng dựa vào lại chẳng là gì cả, thành tích thể thuật của họ cũng trở thành một khuyết điểm lớn.

Học viên nọ nghĩ tới việc mình vì không đạt tiêu chuẩn về thể thuật mà cuối cùng được gửi đến trường khác học, cả người phát lạnh. Lúc trước khoác áo thiên tài bước vào trường quân đội Đệ Nhất, cuối cùng bị đào thải, đây quả thật là một sự sỉ nhục không ngôn từ nào có thể miêu tả nổi.

Nhìn các học viên không ít người bị đả kích, khóe miệng Từ Vệ Quốc nhếch lên một độ cong khó phát hiện.

“Được rồi, xem ra các cô cậu đã suy nghĩ cẩn thận. Nhớ kỹ! Mục tiêu hiện tại của các cô cậu không phải thứ vớ vẩn như lái chiến hạm, mà là ba tháng sau có thể trở thành học viên chính thức. Mau quên hết mấy thứ lý tưởng vớ vẩn đó đi cho tôi, đấy là chuyện các cô cậu cần làm sau khi trở thành học viên chính thức.” Hắn dừng một chút, sau đó cười thật xấu xa: “Hiện tại, nói cho tôi biết, mục tiêu của các cô cậu là gì?”

Nhóm học viên dự bị đồng thanh hô: “Trở thành học viên chính thức, thưa trưởng quan!”

Từ Vệ Quốc nghiêm mặt, tiếp tục quát: “Không sai! Hiện tại, cút hết vào phòng học cho tôi, chúng ta bắt đầu buổi học.”

“Rõ, thưa trưởng quan!” Các học viên giữ vững tinh thần, tiếng hô rung trời dậy đất.

Từ Vệ Quốc tâm tình vui sướng, chỉnh lý lại quân phục, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào phòng học.

o0o

Trong phòng làm việc của chủ nhiệm, Từ Kiều nhìn bộ dạng ngẩng đầu ưỡn ngực đáng đánh đòn của Từ Vệ Quốc, không khỏi cười mắng: “Thằng nhóc thối này, chỉ biết thêm phiền phức cho ta.”

Phó quan của ông – Y Địch – tò mò nhìn liếc qua màn hình, vừa lúc thấy được bóng Từ Vệ Quốc, gật gù ra chiều đã hiểu, thì ra là cháu của chủ nhiệm.

Cũng không biết cậu nhóc kia ăn nhầm cái gì, bình thường mấy hoạt động này trốn được là trốn liền, theo cách nói của cậu ta là làm việc này không bằng đi tán gái, nếu không phải năm nay điểm học phần của cậu ta hơi kém, cậu ta chắc chắn sẽ không tham gia công tác tuyển sinh. Nhưng không ngờ, hôm qua cậu ta trở về lại nhõng nhẽo đòi trưởng quan Từ cho mình làm huấn luyện viên học viên dự bị, thật là khó hiểu.

Y Địch cười hì hì hỏi: “Trưởng quan, thiếu úy Từ sao lại muốn làm huấn luyện viên? Bình thường cậu ta trốn còn chẳng kịp.”

“Làm sao tôi biết được thằng nhóc đó nghĩ gì.” – Từ Kiều tức giận nói – “Mà thôi, thằng này bình thường không đứng đắn nhưng lúc làm chính sự thì vẫn tin cậy được. Để nó làm đi, không biết là bị động kinh hay gì nữa.”

Y Địch không nhịn được đổ mồ hôi. Trưởng quan Từ, ngài đừng quên thằng nhóc mà ngài bảo bị động kinh là con trai của anh ngài đấy … còn là đứa con duy nhất. Ngài không sợ để anh mình nghe thấy về sẽ bị dạy bảo sao …

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK