Lại là cả một canh giờ, Vàn Phi Yên cực kỳ buồn bực bị Trần Hạo đẩy ra. Qua sông đoạn cầu, quả thực là không mang theo hàm hồ. Một canh giờ, Trần Hạo sự vô toàn diện, đem tình huống Vân Phi Yên đến Tiêu gia hỏi hết. Bao gồm bây giờ Tiêu gia biến hóa, đội hình Tiêu gia, tình huống cha mẹ, Tiêu lão, cảnh giới Tiêu Đỉnh bây giờ, tình huống đám người Tiêu Mai, Nhị Cẩu Tử, phàm là Vân Phi Yên hiểu biết, hầu như nói ra hết. Sau khi không thể kể, Trần Hạo liền lấy bắt đầu lấy tu luyện làm lý do, đem Vân Phi Yên muốn nói chuyện thương hội đẩy ra ngoài phòng...
...
“Hô...”
Trên mặt Trần Hạo tràn đầy một loại vui sướng chưa từng xuất hiện, khoanh chân ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm. Ba năm thời gian, Tiêu gia biến hóa, nhất là hai tháng trước, sau khi mình bày ra thiên phú cùng chiến lực kinh người đạt được tư cách Tân Tú bảng, vương quốc Trấn Nguyên đối với Tiêu gia làm tất cả, làm cho hắn rất hài lòng. Hắn tin tưởng, chỉ cần minh không ngừng tăng cường, không cần bao lâu, Tiêu gia sẽ trở thành gia tộc thật sự đứng đầu vương quốc Trấn Nguyên. Mặc dù chen chân đến hàng ngũ Triệu gia, Đông Phương gia, Bách Lí gia, cũng không phải không thể. Bây giờ thiếu chỉ là nội tình mà thôi.
Sau khi rất nhanh bình phục tâm tình kích động, trong đầu Trần Hạo hiện ra đối thủ cường đại vừa rồi Hoàng Khởi lần lượt phân tích ra.
Xếp hạng mười người đứng đầu, thủ tịch năm đại điện Tân Tú đường tự nhiên không ngoại lệ. Trong đó ba võ tông đối với Trần Hạo uy hiếp lớn nhất, bởi vì bon họ xác định vững chắc sẽ là ba tuyển thủ hạt giống. Hai cửu phẩm võ đế khác, nếu không phải băn khoăn cảm nhận của ba mươi hai vương quốc cùng các đại hành tinh, cũng đều có tư cách trở thành tuyển thủ hạt giống. Nhưng chung quy không thể năm tên tuyển thủ hạt giống đều cho đế quốc Tân Tú đường. Cho nên, hai tuyển thủ hạt giống khác rất có thể là Di Minh Hạo cùng vài tên đệ tử cửu phẩm đế cấp khác lại biểu hiện ra chiến lực cường hãn.
Mặt ngoài xem ra, tổng cộng mười hai người đối với Trần Hạo uy hiếp lớn nhất. Trong mười hai người còn bao gồm thái giám chết bầm Âm Phong Hàn tương tự tấn thăng đến cửu phẩm võ đế.
Ông!
Hít vào một hơi thật sâu, một cây đại kiếm lành lạnh như trăng bỗng xuất hiện ở trước mắt Trần Hạo, chấn động tần suất cao, phát ra tiếng ong ong. Thanh đại kiếm này tương tự là cấp bậc linh khí, chính là từ trong mười hai cái nhẫn trữ vật của Kim Cương Ma Viên Vương đoạt được. Mười hai cái nhẫn trữ vật đó thu hoạch, mặc dù là Trần Hạo cũng cảm thấy kinh ngạc, thế mà có sáu thanh bảo kiếm cấp bậc linh khí cùng vô số nội đan yêu thú cấp năm, cấp sáu, đan dược cấp tám, còn có mấy bộ tuyệt học bí tịch. Rất rõ ràng, chủ nhân những nhẫn trữ vật này, ít nhất vài tên là giống đám người Trần Hạo, là đệ tử vài năm trước đạt được tư cách Tân Tú bảng, nhưng ở trong lịch lãm dãy núi Vân Vụ ngã xuống, ngay cả bí tịch ban thưởng cũng chưa kịp trả lại vương quốc của mình.
“Vù vù vù...”
Tâm thần Trần Hạo hòa vào trong bảo kiếm, cảm ứng phù văn trong đó, cổ tay nhẹ nhàng rung lên, trong phút chốc, chín đạo kiếm quang hình trăng lưỡi liềm liền vung nghiêng mà ra.
“Ngưng!”
Trần Hạo khẽ quát một tiếng, dưới tinh thần khống chế cảnh giới nhập vi, phù văn trong bảo kiếm nhất thời hoàn toàn khởi động, chín đạo trăng lưỡi liềm thần kỳ ngưng tụ đến cùng một nơi, hình thành một vầng trăng tròn. Toàn bộ phòng tu luyện đều nhuộm lên một tầng ánh trăng lành lạnh.
“Nguyệt Quang Kiếm dưới đêm trăng biến ảo ngàn vạn, có thể nhu có thể cương, uy lực vô cùng... Trái lại rất thích hợp Tiểu Vũ... Không biết là quỷ xui xẻo quốc gia nào lưu lại, phù văn trong kiếm này quả thực huyền ảo... Ta liền dùng nó tham gia thi đấu tân tú đi... Ta coi như là thay quỷ xui xẻo này báo thù, tin tưởng hẳn là không có người sẽ dày da mặt tìm ta đòi lại...”
Trần Hạo chăm chú nhìn trăng tròn trước mắt phảng phất chân thật, trong lòng rõ ràng, chỉ cần tâm thần khẽ động, ánh trăng nhu hòa lành lạnh này sẽ biến thành công kích cuồng bạo nhất, chỉ sợ phòng tu luyện này cũng không chịu nổi.
Mỉm cười, bảo kiếm “Ông” một tiếng dâng lên lần nữa, ánh trăng cùng bảo kiếm đều tiêu tán trong vô hình, mà Trần Hạo thì đắm chìm đến trong một loại tĩnh tọa vi diệu.
Ba tháng khổ tu, chỉ có bản thân Trần Hạo rõ ràng chiến lực của hắn đã đến trình độ gì. Thất phẩm đế cấp nhìn như chỉ tăng lên hai phẩm, nhưng Trần Hạo tin tưởng, lần nữa gặp phải Âm Phong Hàn khởi đầu là bát phẩm võ đế, không dùng Huyền Hoàng Hoàn, hắn liền có thể đem Âm Phong Hàn thoái mái chém giết.
Bởi vì...
Uy lực dung hợp năng lượng, Trần Hạo ở trong lịch luyện sau này, căn bản chưa vận dụng, vận dụng chỉ có nguyên lực, nguyên lực thuần túy!
...
Hôm sau, sáng sớm.
Trời xanh như gội rửa, vạn dặm không mây, một vầng mặt trời ánh đỏ như lửa, từ từ ở phương đông dâng lên, tượng trưng cho vũ lực cao nhất, quyền uy cao nhất của đế quốc Tuyên Võ, hoàng cung đế quốc dưới ánh mặt trời tản mát ra vạn đạo ráng màu, một cỗ khí huyền ảo mờ mịt bao phủ từng tầng cung điện.
Tiếng chuông hùng hồn du dương từ sâu trong cung điện truyền ra, cánh cửa lớn hùng vĩ cao mười trượng, rộng ba mươi ba trượng của hoàng cung đế quốc, ở dưới hai hàng thị vệ uy vũ đẩy, oành đùng đùng chậm rãi mở ra.
Vô số đại nhân vật sớm chờ bên ngoài, một đội mấy chục người, trên mặt hoặc nhiều hoặc ít đều lộ ra một tia khẩn trương, không có tranh nhau, có được chỉ là rất quy củ dựa theo thứ tự, bước vào hoàng cung đế quốc.
Thi đấu xếp hạng Tân Tú bảng sẽ ở trên lôi đài quy cách cao nhất của hoàng cung đế quốc cử hành.
Ðối mặt từng khí tức cường đại, Trần Hạo mặt ngoài biểu cảm cực kỳ bình tĩnh, chỉ có hai mắt thỉnh thoáng dần hiện ra tinh quang, làm người ta biết, thiếu niên tuấn dật phi phàm này tâm tình kích động tượng tự đối với thiên tài va chạm sắp đến, có chờ mong nồng đậm...
Tiếng đám người nghị luận, Trần Hạo thỉnh thoảng có thể nghe được tên mình, hơn nữa cảm nhận được từng đạo năng lượng dao động tra xét. Rất hiển nhiên, sơ tuyển thi đấu tân tú, lấy tu vi ngũ phẩm võ đế đại chiến Âm Phong Hàn lại kinh động đệ nhất cao thủ Mục Thanh hiện thân, hắn cũng là một trong các tồn tại trong hàng rất nhiều thiên tài đệ tử khiến người ta chú ý.
...
“Trần Hạo tiểu huynh đê, cố lên...”
Ở thời điểm Trần Hạo cùng Ðông Phương Tuấn, Ðông Phương Kiếm ba người theo đuôi đám người Triệu Tinh Vũ đi vào cửa lớn hoàng cung, hai bên đứng gần trăm vị lão giả nghênh đón thị sát, một lão giả trong đó ở lúc Trần Hạo qua bên người hắn, chủ động mỉm cười hô.
“Ða tạ Mộc tiền bối” Trần Hạo mỉm cười nói. Cùng lúc đối với vài lão giả khác đối với mình mỉm cười gật đầu, ôm quyền chào hỏi.
Mấy lão đầu này không phải ai khác, chính là mấy lão gia hỏa mời Trần Hạo ra tay điêu khắc. Người ở đây nghênh đón rõ ràng đều là đại nhân vật có uy tín dạnh dự của đế quốc.
Ngoài Trần Hạo đoán trước là thính phòng diễn võ trường cũng không lớn, khán đài chỉ có ba mặt. Một mặt khác là đài chủ tịch cao cao tại thượng. Ba mặt khán đài, thô sơ giản lược nhắm chừng chỉ có thể chứa khoảng vạn người, chẳng qua lại xa hoa quý phái, trước chỗ ngồi còn có bàn dài xỏ xuyên qua cả hàng.
Ở hàng đầu mới là chỗ tuyển thủ các vương quốc, hành tinh.
Chính giữa là lôi đài, lôi đài khác với lôi đài bình thường hình vuông, mà là hình tròn, đường kính chừng ba trăm trượng.
Làm Trần Hạo kinh ngạc là chỉ thô sơ giản lược liếc một cái liền có thể nhìn thấy lôi đài này là một loại lôi đài chế tạo đặc biệt, chất liệu tràn ra hào quang kim loại, mặt ngoài lôi đài càng là che kín từng đạo kim tuyến phù văn.
“Đây là lôi đài quy cách cao nhất của đế quốc, có cấm chế siêu cấp cao thủ cô đọng, lúc các ngươi bắt đầu trận đấu, liền sẽ khởi động cấm chế, khiến toàn bộ lôi đài đều bao phủ ở dưới một tầng kết giới, không gian cấm chế bên trong cũng sẽ làm lôi đài biến thành phạm vi nghìn trượng, cao trăm trượng. Trừ phi là cấp bậc võ thánh chiến đấu, nếu không sẽ không tạo thành chút tổn thương tới lôi đài. Ðồng thời, cảnh tượng các ngươi chiến đấu cũng sẽ được kết giới phóng đại mấy lần, làm cho người xem ở đây nhìn được rõ ràng một hai”
Hoàng Khởi sau khi nhìn thấy ba người bọn Trần Hạo vẻ mặt kinh ngạc, chậm rãi giải thích.
...
Không đến một khắc đồng hồ, theo dòng người trào vào, toàn bộ khán đài diễn võ trường liền ngồi đầy hết, trong đó có hơn một ngàn thiếu nam thiếu nữ mặc trang phục thống nhất, ngồi ở mấy hàng cuối cùng của khán đài, những đệ tử này là thành viên đến từ đế quốc Tân Tú đường.
Những người khác đều là cao thủ Triệu Tinh Vũ mang đến, thuộc về nhân vật đứng đầu các đại vương quốc.
Sau khi mọi người vừa mới đến động đủ, mấy chục đạo khí tức mênh mông khủng bố nhất thời từ cửa vào diễn võ trường truyền đến, Đông Phương Ðình, Mục Thanh rõ ràng trong hàng, chẳng qua, lấy thân phận cùng tu vi Đông Phương Ðình, cũng chỉ đi ở vị trí ngoài cùng. Còn có mấy cao thủ nhìn trẻ tuổi, nhưng khí tức cường đại, trên mặt từng người đều mang theo một chút vẻ kiêu căng trên cao nhìn xuống, vẻ mặt đó, khí tức đó, mặc dù là người trung niên đi ở chính giữa rõ ràng là đế vương đế quốc Tuyên Võ cũng so ra kém.
Rất rõ ràng những người này đều là đến từ một tầng diện khác, chỉ là cùng Đông Phương Ðình vị trí trận doanh khác nhau.
Đám người ồn ào nhất thời đều im lặng xuống, từng ánh mắt mang theo sùng bái cung kính, chăm chú nhìn mấy chục bóng dáng chậm rãi bay lên không, bay về phía đài chủ tịch, nhất là những tuấn nam mỹ nhân thoạt nhìn tuổi rất trẻ kia càng là làm cho đệ tử sắp dự thi cùng với đệ tử Tân Tú đường sân nhà đế quốc Tuyên Võ vẻ mặt kích động.
Những người này là mục tiêu của bọn họ!
...
Sau khi nhân vật chủ yếu ngồi xuống, đệ nhất cao thủ, hộ quốc đại sư đế quốc Tuyên Võ, đường chủ đế quốc Tân Tú đường Mục Thanh, vẻ mặt nghiêm túc đi tới phía trước đài chủ tịch, ánh mắt sau khi nhìn quét một vòng diễn võ trường, chậm rãi nói: “Lần này thì đấu xếp hạng Tân Tú bảng, dựa theo lệ thường, đế quốc Tuyên Võ chúng ta mời đến nhân vật thiên tài thật sự từ đế quốc chúng ta đi ra, bọn họ mỗi một người đều là từ Tân Tú bảng trổ hết tài năng, bước vào Bách Triều bảng, bày ra thiên phú kinh tài tuyệt diễm của bản thàn, trở thành con cưng của trời trong Bách Triều bảng được siêu cấp tông môn lựa chọn. Ðây là niềm kiêu hãnh của đế quốc Tuyên Võ chúng ta! Tương tự, căn bản để đế quốc Tuyên Võ chúng ta trường thịnh không suy! Bây giờ, xin cho phép ta đem sự kiêu hãnh của đế quốc Tuyên Võ chúng ta, giới thiệu cho các ngươi! Vị đầu tiên là mười tám năm trước từ đế quốc Tân Tú đường đi ra Tuyên Huyên, Tuyên chân nhân! Trước mắt là nội môn đệ tử lục phẩm tông môn Ngự Kiếm tông, không ngoài vài năm sẽ tấn thăng thành siêu cấp tồn tại hạch tâm đệ tử!”
Xoạt...
Theo lời của Mục Thanh, ngồi tiếp giáp sát đế vương đế quốc, một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, khí chất siêu nhiên đứng lên, đối với diễn võ trường hơi ôm quyền. Vẻ mặt lạnh nhạt, bàng quan, phảng phất ở trong mắt nàng người ở đây đều là như con kiến. Không có bất luận kẻ nào có thể tiến vào trong mắt nàng.
Nhưng càng là như thế, mọi người càng cảm giác được nàng cao lớn.
Diễn võ trường bộc phát ra một mảng âm thanh ồ lên cùng điên cuồng ủng hộ, nhất là đệ tử đế quốc Tân Tú đường càng là kích động phi phàm. Tuyên Huyên, ở Tân Tú đường bọn họ chính là tồn tại như thần thoại.
“Hạch tâm đệ tử Ngự Kiếm tông sao? Cũng thật lợi hại...” Hoàng Khởi thì thào nói, nói xong nhìn về phía ba người bọn Trần Hạo nói: “Tồn tại của một cái tầng thứ khác cũng đến lúc các ngươi biết rồi, những đệ tử trên đài chủ tịch kia cùng Đông Phương Đình chân nhân giống nhau, đều là đến từ một tầng thứ khác, tồn tại vượt lên trên vương triều. Toàn bộ đại lục Vô Cực, tông môn ngàn vạn, giống vương quốc, đế quốc chúng ta cũng có cấp bậc khác nhau. Chia làm chín phẩm, nhất phẩm thấp nhất, cửu phẩm cao nhất, lục phẩm tông môn đã là tồn tại tương đối mạnh mẽ, Tuyên Huyên này có thể trở thành nội môn đệ tử của lục phẩm tông môn Ngự Kiếm tông, hơn nữa có hy vọng tấn thăng hạch tâm đệ tử, đó đã là thiên tài trong thiên tài...”
“So với cô cô của ta còn lợi hại hơn?” Ðông Phương Kiếm có chút kinh ngạc hỏi.
“Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Chờ các ngươi có thể tấn thăng đến cái tầng thứ đó, tầm mắt tự nhiên sẽ rộng lên... Con đường tu luyện không có điểm cuối...” “"
...
Trần Hạo thật ra cực kỳ bình tĩnh. Bởi vì hắn đã sớm từ trong miệng Hạ U U biết được tồn tại của tầng cao hơn. Hoàng Khởi có biết hay không, hắn cũng không rõ. Nhưng lao ra khỏi Tân Tú bảng, tấn thăng Bách Triều bảng, bước vào trong tông môn vượt qua vương triều lại không phải điểm cuối của hắn...
Thở thật khẽ, trong ánh mắt Trần Hạo lóng lánh ra một mũi nhọn sắc bén!
Giới thiệu nhìn như đơn giản nhưng ẩn chứa so sánh vi diệu đối với thế lực. Trong ba mươi ba siêu cấp tồn tại, có mười người là ra từ Tân Tú đường đế quốc Tuyên Võ, tông môn thấp nhất cũng là tứ phẩm tông môn. Mà hai mươi ba người khác, bao gồm Ðông Phương Đình ở trong đều là tam phẩm, nhị phẩm, thậm chí nhất phẩm tông môn. Đông Phương Ðình là thuộc về tam phẩm tông môn Trích Tinh môn, cũng là một người duy nhất của vương quốc Trấn Nguyên. Vương quốc Đại Kiền hai người, vương quốc Tinh La hai người, cùng với đại đa số vương quốc khác đều là một người, mà có vương quốc thì một người cũng không có.
...
“Thi đấu xếp hạng Tân Tú bảng lần này sẽ do bọn họ tạo làm trọng tài, đế vương đế quốc Tuyên Võ chúng ta đảm nhiệm tổ trưởng tổ trọng tài, ta đảm nhiệm phó tổ trưởng. Có thể bắt đầu rồi...” Mục Thanh sau khi nói xong, nhìn về phía lão giả sớm ở bên cạnh lôi đài chờ.
Lão giả sau khi cung kính ôm quyền hành lễ, thân hình loáng lên một cái liền đi tới bên cạnh thính phòng gần lôi đài, trầm giọng nói: “Lần này đệ tử đạt được tư cách dự thi Tân Tú bảng, tổng cộng một trăm ba mươi ba người. Có mười ba người tiến vào dãy núi Vân Vụ lịch lãm chưa về. Còn thừa một trăm hai mươi người! Phương thúc quy tắc thi đấu, nghĩ hẳn các ngươi đã rõ ràng, lúc này sẽ không lặp lại! Năm tuyển thủ hạt giống, trải qua tổ trọng tài cùng tình huống chiến lực thi đấu dự tuyển Tân Tú bảng, xác định là các vị sau: Vị đầu tiên, đế quốc Tân Tú đường thủ tịch Nghê Kiếm Bình, nhị phẩm võ tông. Vị thứ hai, Thanh Long điện thủ tịch Lý Dật Phong, nhất phẩm võ tông. Vị thứ ba, Bạch Hổ điện thủ tịch Dương Phàm, nhất phẩm võ tông...”