Mục lục
Ngạo Thiên Cuồng Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Ðáng tiếc cho bọn họ, Trần Hạo xuất đạo đến nay mang đến cho chúng nhân đều là không có chấn kinh nhất, chỉ có chấn kinh hơn.

Hôm nay, Trần Hạo có thể khiến chúng nhân lần nữa chứng kiến kì tích hay không thì phải xem.

“Phù... Căng thẳng quá, ba mươi bốn phút rồi...”

“1 giây! 2 giây! 3 giây...”

Mắt thấy sắp đến ba mươi lăm phút, chúng nhân cực kì căng thẳng chờ đợi, không biết là ai lên tiếng tính thời gian trước mà ngay sau đó vô số người thi nhau góp giọng đếm.

“50 giây!”

“51 giây!”

...

“60 giây!”

“Ba mươi lăm phút!”

Giờ phút này, tất cả mọi người đều dừng lại, bầu không khí trở nên yên tĩnh dị thường. Có thể tiếp tục qua 700 điểm hay không thì phải xem tiếp.

Rốt cuộc cũng qua 700 điểm.

“Phù... 700 điểm mà thôi, vẫn chưa đến cực hạn của mình! Đều cút cho lão tử!”

Ầm ầm ầm!

Trong biển linh hồn tâm cảnh, đối diện với uy áp khủng khiếp và đủ loại huyễn cảnh quỷ dị cường hãn, Trần Hạo còn tâm trạng tính toán thời gian của mình, lại còn ở thời khắc vượt qua cửa ải 700 điểm. Nếu như để những người đứng ngoài biết, e rằng sẽ kinh ngạc đến rơi cằm xuống đất.

“Phá đi!”

Xuy Xuy Xuy...

Hủy diệt, bất diệt, phiêu miểu... Đủ loại kiếm ý luân chuyển từ trên người Trần Hạo tản phát ra. Đối diện với đau đớn linh hồn cùng các loại huyễn cảnh cường đại mà uy áp như sơn như hải mang đến, khuôn mặt tuấn dật của Trần Hạo càng lạnh lùng, hai mắt càng thêm kiên định.

Chút đau đớn này không là gì với hắn.

Cho dù đau đớn lúc này sớm đã vượt qua đau đớn do linh hồn dung hợp mang đến, cùng Đông Phương Hàn chém giết đoạt xá sinh tử vô số lần, nhưng Trần Hạo vẫn tâm như bàn thạch không hề sợ hãi. Điên cuồng thể hiện ra càng là người thường không thể tưởng tượng.

“Lần này, mình phải biết cực hạn thực sự của linh hồn cảnh giới của mình rốt cục bao nhiêu! Không có ở đâu thích hợp hơn chỗ này!”

Bất luận đã từng linh hồn dung hợp hay cùng Đông Phương Hàn đại chiến đoạt xá, đau đớn Trần hạo phải chịu dù mỗi lần đều vượt qua cực hạn hắn từng gặp phải, nhưng chưa bao giờ vượt qua cực hạn chịu đựng của hắn.

Cho dù là bản thân Trần Hạo cũng không biết cực hạn chịu đựng của linh hồn cảnh giới mình có thể đến trình độ nào. Bởi vì đây là không thể tính toán cụ thể, trước đây cũng chỉ có thể dựa vào đau đớn bản thân từng trải qua mà suy đoán. Nhưng lần này lại khác, bởi vì đây là thế giới thứ hai, có thể từ bỏ mọi chướng ngại tâm lý, càng không cần lo lắng mình không chịu được mà thần hồn câu diệt.

“Trần Hạo còn biết sợ hay không?”

“799... Tới đi!”

Ầm!

Một tiếng nổ lớn xuất hiện trong não hải Trần Hạo, giờ phút này, tất cả mọi đau đớn đều biến mất trong cảm giác của Trần Hạo.

...

“Hạo ca, 799 điểm, đã rất cao rồi...”

Hoa tỷ muội cười nói tự nhiên, khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ sùng bái, ái mộ, như chú chim nhỏ lúc nào cũng nép vào người Trần Hạo. Vô số tu luyện giả hét to tên Trần Hạo, Long Dực ánh mắt nóng rực nhìn Trần Hạo, Nguyên Như thiên tôn kích động mặt mũi đỏ bừng.

Còn đối tượng Trần Hạo muốn dằn mặt, Bách Lý Ngưng Băng thì ngơ ngác nhìn Trần Hạo, sau đó tức đến hộc máu.

Khí tức, tràng cảnh, nhân vật, mọi thứ đều chân thực vô cùng khiến khuôn mặt rất không hài lòng của Trần Hạo cũng phải dần dần lộ ra một tia đắc ý.

Không có sơ hở, căn bản không có sơ hở.

“Chỉ là 799 điểm mà thôi. Mình có cái gì đáng đắc ý? Vốn dĩ mình tưởng có thể đến 899 điểm... Xem ra mình đúng là vẫn đánh giá cao sức chịu đựng của linh hồn mình... Cửa ải 800, mình bị bại thế nào cũng không biết... Phù...”

Trần Hạo thở dài một tiếng, tâm trạng đắc ý, nhất thời trở nên bình lặng.

“Hả?” Đúng lúc này, Trần Hạo đột nhiên ý thức được điều gì, “Không đúng!”

“Hạo ca, ta hận huynh! Tại sao người chàng yêu nhất không phải chúng ta?”

“Không ai có thể coi thường ta, ta muốn ngươi chết!”

“Thiên phú của ngươi mạnh như vậy, mạnh đến khiến ta đố kị. Không! Ta quyết không cho bất cứ người nào mạnh hơn ta!”

Xuy Xuy Xuy... Ầm ầm ầm ầm...

Trong nháy mắt, hoa tỷ muội bên cạnh, Bách Lý Ngưng Băng giận đến ói máu, Long Dực, Nguyên Như thiên tôn kích động, cùng đám đông xung quanh hô vang tên hắn, người nào người nấy cuồng bạo vô cùng xông về phía Trần Hạo.

Uy áp vô biên giống như thế giới vào ngày tàn, như tinh thần phát nổ, vũ trụ băng diệt, Trần Hạo cảm thấy mình hoàn toàn bị giam giữ, bị tất cả mọi người và cả thế giới này cô lập, không còn tình, không còn yêu, không còn lo lắng, cũng không còn người cần bảo vệ, mất đi phương hướng.

Nhìn đủ loại công kích giáng xuống, đủ loại cảm xúc vô lực thậm chí tuyệt vọng chiếm cứ toàn bộ tâm thần hắn.

“Chết có gì phải sợ?”

“Ðon giản chỉ là chết mà thôi, sống đã không còn ý nghĩa, vậy thì chết đi... Chết cho xong chuyện...”

Thời gian dường như dừng lại ở thời khắc này.

Không có nảy sinh suy nghĩ phản kháng, cũng không phản kháng được, Trần Hạo trơ mắt nhìn từng đường công kích bay về phía hắn với tốc độ đáng sợ.

Tựa hồ mọi thứ đều đã kết thúc.

Nhưng khoảnh khắc toàn bộ công kích giáng xuống, khóe miệng Trần Hạo lộ ra một nụ cười. Ánh mắt tuyệt vọng bắn ra hai đường quang mang sáng chói.

“Tất cả đều là phù vân mà thôi!”

Bành!

Vỡ tan giống như bọt biển, tất cả mọi người đều biến mất sạch sẽ, thay vào đó là uy áp vô tận, đau đớn vô tận cùng một đợt công kích linh hồn cuồng bạo đến cực hạn.

“A~!”

Trần Hạo điên cuồng gào thét.

...

“Vượt qua 800 rồi...”

Bên ngoài, sau khi bốn mươi phút trôi qua thêm hai giây thời gian nữa, tất cả mọi người đều không thể chấn kinh, vì tất cả đã chết lặng.

Bất luận vượt qua 700 hay vượt qua 800 đối với họ đều là con số không thể tưởng tượng, và hôm nay Trần Hạo liên tục phá vỡ cái giới hạn này.

...

805, Trần hạo bước ra khỏi biển khảo thí linh hồn tâm cảnh.

Không có hoan hô, không có gào thét, chỉ có ánh mắt kinh ngạc ngóng nhìn hắn. Nhưng những cái này đối với Trần Hạo đều giống như huyễn cảnh, khiến Trần Hạo hoàn toàn bỏ qua, không có tâm trạng để ý. Trần Hạo biết đây là chân thực, nhưng càng cảm thấy giống ảo ảnh hơn.

Thật thật giả giả đan như xen nhau.

Trần Hạo bề ngoài bình tĩnh, nội tâm lại vẫn ở trong khảo thí huyễn cảnh.

Không phải không thể đi ra khỏi huyễn cảnh, mà là hắn không muốn đi ra.

“Trực chỉ bản tâm, những thứ này đều là tâm ma của mình... Thoát ra kiểu gì?” Trần Hạo tự vấn lòng mình, nhưng lại không tìm được đáp án.

“Hạo ca, huynh... làm sao vậy?” Hoa tỷ muội cảm thấy Trần Hạo có chút dị thường, không kìm được liền lắc lắc tay Trần Hạo, ngẩng đầu, hỏi.

“Không có gì... Đi, chúng ta đi đến chỗ vòng ba!”

Trần Hạo nói xong liền kéo hai nữ chăm chú nhìn một lượt đại môn khảo thí, quay người đầu cũng không ngoái lại liền rời đi.

...

Không ai biết 805 điểm thành tích này tuy nghịch thiên hơn vòng khảo thí thứ nhất nhưng không phải là thành tích chân chính của Trần Hạo. Có thể nói không đến được cực hạn của Trần Hạo, nhưng Trần Hạo vẫn tự mình từ bỏ.

Hắn không muốn tiếp tục nữa.

Chí ít lúc tâm cảnh không thể thực sự giải quyết tâm ma của mình, hắn không muốn dựa vào chấp niệm vững như bàn thạch và sức chịu đựng biến thái của linh hồn để đi đột phá.

Nếu trước khi tìm thấy đạo của mình, Trần Hạo có lẽ sẽ dũng cảm tiến lên không chút kiêng kị. Nhưng hắn đã tìm thấy đạo của mình, cho nên hắn dừng tiến.

Bởi vì hắn muốn thực sự giải quyết tâm ma của mình, chứ không phải đột phá cưỡng ép. Nếu tiếp tục, cuối cùng có một ngày, loại tâm ma này sẽ trở thành chướng ngại lớn nhất ngăn cản hắn tiến lên.

...

“Hoan Hoan Nhạc Nhạc, hai muội từ biển khảo thí đi ra có cảm giác gì không?”

“Cảm giác? Không có... Suy nghĩ của muội và tỷ tỷ đều rất đơn giản, đó chính là không thể làm mất mặt Hạo ca! Hắc hắc... Mặc dù kém hơn Hạo ca rất nhiều, nhưng so với những người khác đã là khá mạnh...” Lãnh Ngưng Nhạc nói.

“Sao vậy, Hạo ca? Huynh hình như tâm trạng không tốt...” Lãnh Ngưng Hoan hỏi.

“Không có gì, các muội... thật tốt...” Khóe miệng Trần Hạo lộ ra một nụ cười sáng lạng, rất chân thành nói.

Ngây thơ, thuần túy, đơn giản, có lẽ chính là khắc họa chân thực nhất về hoa tỷ muội. Cảm xúc đơn giản thuần túy, chấp niệm thuần khiết vô hạn. Đây chính là cái gọi là người ngốc có phúc của người ngốc. Ðáng tiếc, Trần Hạo muốn ngốc cũng không ngốc được. Linh hồn hai kiếp dung hợp, chấp niệm hai kiếp, kinh nghiệm hai kiếp, mang đến cho hắn một linh hồn cường hãn đến biến thái, mang đến cho hắn một trí tuệ vượt xa người thường, đồng dạng cũng cho hắn một trái tim tràn ngập tạp chất.

Bất luận thế nào, hắn đều không trong suốt sạch sẽ như hoa tỷ muội.

“Hạo ca, huynh có chút là lạ...” Hoa tỷ muội nói, nhưng vẫn rất vui.

“Ha ha...” Trần Hạo nhìn bộ dạng hai người, cuối cùng vẫn phải thu hồi những gì gặp phải trong biển khảo thí, khoa trương cười vang một tiếng.

“Mình cần gì phải nghĩ xa như vậy? Hà tất đau đầu vì tâm ma tương lai xa xôi có thể gặp phải? Mình chỉ cần đối diện với mọi thứ trước mắt, giải quyết mọi thứ trước mắt là được!”

“Mình đã ra ngoài rồi, còn muốn ảnh hưởng đến tâm cảnh mình?”

“Bây giờ mình không thể nghi ngờ, không thể giải thích, đợi mình đứng ở độ cao đủ cao, đương nhiên sẽ có cách nhìn khác, cũng sẽ có biện pháp giải quyết tốt hơn...”

“Sở dĩ như vậy chỉ vì sức chịu đựng của linh hồn mình quá biến thái. Chấp niệm trong lòng mình cũng quá mãnh liệt mới khiến mình làm đến thành tích vượt qua phạm trù bình thường của mình, nhìn thấy những thứ mà cảnh giới cao hơn mới có thể nhìn thấy mà thôi...”

“Phòng ngự chu đáo đương nhiên tốt, nhưng lo lắng cũng phải có độ!”

Trước sự đơn thuần trong suốt sạch sẽ không chút tạp chất của hoa tỷ muội, não hải Trần Hạo xuất hiện một tia minh ngộ. Cho đến giờ phút này, hắn mới thực sự nghĩ thông, thực sự thoát khỏi ảnh hưởng của biển khảo thí linh hồn tâm cảnh.

...

Vòng khảo thí thứ ba, minh ngộ, Trần Hạo nhẹ nhàng lên trận.

Thời gian của mỗi phần khảo thí đều cố định trong năm mươi phút thời gian. Vòng khảo thí này, thời gian không thể phán đoán thành tích, chỉ có lúc tu luyện giả đi ra mới có thể biết được kết quả cuối cùng. Đương nhiên, nếu ngộ tính có thể đạt dưới 1000 điểm, có khả năng ra ngoài sớm. Chỉ có điều loại tình huống này trước đây không có, sau này cũng không có khả năng. Đương nhiên đây là chỉ tất cả người khảo thí ở các cấp cảnh giới kể cả Đại La Kim Tiên.

...

Trần Hạo khảo thí xong, bị ép trực tiếp rời khỏi thế giới thứ hai.

Biết làm thế nào, cao thủ quanh đó thực sự quá nhiều, chỉ riêng cành ô liu ném ra đã đủ để đè chết Trần Hạo, cũng khiến Trần Hạo tâm động, hận không thể lập tức đáp ứng mọi lời mời.

Nhưng Trần Hạo rõ mục tiêu của hắn không thể ở thế lực trong Á Dĩnh Tinh.

Cho nên phải chống lại mọi cám dỗ.

Biện pháp tốt nhất là không nhìn thấy, không nghe thấy, quyết đoán bỏ đi.

Đồng dạng bị bao vây còn có Bách Lý Ngưng Băng. Đương nhiên, nàng cũng thi triển ra thiên phú bất tục. Hoa tỷ muội vì quan hệ cùng Trần Hạo nên cũng nhận được cành ô liu của vô số thế lực đỉnh tiêm. Cái này vốn dĩ là chuyện khiến hoa tỷ muội vô cùng hưng phấn, vô cùng vui, nhưng lúc nhìn thấy đối phương muốn hoa tỷ muội thuyết phục Trần Hạo cùng gia nhập, hoa tỷ muội chỉ có thể quyết đoán lắc đầu.

Họ không thể làm được, càng không thể làm vậy.

...

Tít tít tít...

Tít tít tít...

Cùng ngày, các đại thành trì trong thế giới thứ hai kể cả thành trì sở thuộc thế giới thứ hai của tinh cầu cường đại nhất Hạo Vũ tinh hệ, trung tâm khảo thí liên minh truyền ra một tin tức chấn động Hạo Vũ tinh hệ, khiến vô số đỉnh tiêm thiên tài tĩnh lặng như tuyết đều phải tim đập thình thịch.

“Sơ thí, Nhân Tiên cảnh, thiên phú chiến lực thành tích 799, linh hồn tâm cảnh thành tích 805, ngộ tính thành tích đạt tới 906”

...

Á Dĩnh Tinh, Huyền Thiên Thành, thành trì lớn nhất của Á Dĩnh tinh, cũng là nơi hội tụ của các gia tộc, thế lực đỉnh tiêm của Á Dĩnh Tinh.

Tây Môn gia tộc là một trong ngũ đại gia tộc Á Dĩnh Tinh cũng ở trong Huyền Thiên Thành.

Trong Tây Môn gia tộc.

“Lưu Vân, Tiểu Phong rốt cục đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Chị dâu.... Đệ cũng không rõ lắm... Trạng thái sức khỏe, linh hồn đều không kiếm tra ra vấn đề gì, lúc gặp trùng tộc cao thủ tập kích, đệ đã toàn lực bảo vệ nó... Cho dù đệ chết cũng không để Tiểu Phong chịu thương tổn. Mà trùng tộc cao thủ cũng không đem Tiểu Phong đặt vào trong mắt...”

“Liệu có phải là hạ hắc thủ hay không? Ví dụ nói thủ đoạn chúng ta không thể hiểu nổi, cổ thuật của trùng tộc?”

“Không thể... Sư phụ đã đích thân kiểm tra rồi, nếu là cổ thuật, khẳng định sẽ tra ra một chút dị thường... Trùng tộc dù cường hãn nhưng cùng lắm cũng chỉ là Đại La Kim Tiên hậu kì đỉnh phong chi cảnh, phụ thân là một trong những Đại La Kim Tiên cảnh của nhân tộc chúng ta, không lẽ còn không tra ra mánh khóe?”

“Vậy làm thế nào bây giờ? Quay về đã một tháng rồi mà nó vẫn y như vậy... Nếu cứ tiếp tục thế này...”

Tây Môn Lưu Vân trùng tạo nhục thân, giờ phút này khí tức cực kì ảm đạm, chỉ dựa vào khí tức phán đoán đã có thể xác định thực lực của hắn đến hai phần của thời kì đỉnh phong cũng chưa đến. Giờ phút này, đang cùng một mỹ phụ trung niên bộ dạng thùy mị, cũng chính là mẫu thân của Tây Môn Phong, bàn luận về tình hình Tây Môn Phong.

Tây Môn Phong sau khi từ không gian hỗn loạn trở về, ánh mắt đờ đẫn, không chút sinh khí, giống như biến thành người thực vật, bọn Tây Môn Lưu Vân đã thi triển các loại thủ đoạn cũng không chút chuyển biến, quỷ dị hơn là không tra ra bất cứ vấn đề gì.

“Chủ nhân!”

Đúng lúc này, một thân ảnh quỷ dị xuất hiện trong phòng, chính là Thiên Tiên cảnh nô bộc của Tây Môn Lưu Vân. Giờ phút này, lão nô bộc này vẫn là trạng thái nguyên thần, hiển nhiên, trùng tạo nhục thân còn cần rất nhiều thời gian, mấu chốt nhất là hắn không có thiên địa linh vật và tài lực như Tây Môn Lưu Vân.

“Chuyện gì?”

“Vô Cực Tinh Trần Hạo vừa tham gia khảo thí...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK