Hầu như trong nháy mắt, sợ hãi mất đi Trần Hạo, liền làm cho trong mắt chúng nữ che kín nước mắt. Tuyệt vọng dẫn tới điên cuồng, phẫn nộ, muốn liều chết xông lên phía trước. Dù là thiêu thân lao đầu vào lửa, dù là bọ ngựa đấu xe, các nàng cũng không cách nào trơ mắt nhìn Trần Hạo tan xương nát thịt, hình thần câu diệt. Phải chết, vậy thì các nàng muốn cùng chết với hắn.
Giờ phút này, toàn bộ tâm thần Trần Hạo đã dung nhập đến trong chiến đấu, căn bản chưa chú ý, cũng không cách nào chú ý đến động tác đám người Trần Tuyết.
Bi kịch tựa như sắp trình diễn.
Không nói Trần Hạo, chúng nữ một khi lao tới phụ cận, dù là Long Đình thân thể cường hãn, cũng phải bị công kích nghịch thiên của Tứ Cuồng Long bao phủ, càng không cần nói đám người Trần Tuyết.
“Đều bình tĩnh một chút cho ta!” Hàn Mai tiên tôn tựa như đã sớm đoán trước được một màn này, ở thời điểm chúng nữ cùng Phiếm Ðông Thăng, Phiếm Ðông Lưu sắp xông lên, chợt chắn trước mặt mọi người, “Hắn không dễ chết như vậy, các ngươi đi lên ngược lại là chết!”
Một cỗ khí tức không cường đại, nhưng huyền ảo từ trên người Hàn Mai tiên tôn phát ra, thanh âm nàng như vang vọng ở trong đầu Trần Tuyết, Long Ðình cùng hoa tỷ muội, như trống chiều chuông sớm, rung động thẳng tâm linh.
Từ ba năm trước, sau trận chiến ấy, Hàn Mai tiên tôn liền có biến hóa vi diệu, tuy rất nhỏ nhưng đám người Trần Tuyết quen thuộc nàng, cũng đều có thể cảm giác ra. Nhưng mọi người cũng không rõ đến tột cùng là thay đổi như thế nào, giống như biến hóa trên tâm cảnh cùng linh hồn. Ở mặt ngoài thì trở nên rất ít nói chuyện. Mà hiện tại, Hàn Mai tiên tôn bỗng nhiên ngăn lại tứ nữ xông lên phía trước, rõ ràng khí tức tương giao rất yếu so với các nàng, nhưng lại cho bốn người bọn Trần Tuyết một loại uy áp vô lực phản kháng. Đó là uy áp đến từ sâu trong linh hồn, cứng rắn làm cho các nàng đứng sững sờ tại chỗ, rốt cuộc không thể tiến lên mảy may.
Vân Vi tiên tôn và Phiếm Đông Thăng, Phiếm Ðông Lưu, là xông tới phía sau bốn người bọn Trần Tuyết, bốn người dừng lại, các nàng cũng phải ngừng lại. Chỉ là ba người bọn họ nghe được Hàn Mai tiên tôn nói, thì cảm thấy bình thường, cùng bốn người bọn Trần Tuyết cảm thụ hoàn toàn khác.
“Hàn Mai...” Vân Vi tiên tôn nhìn Hàn Mai tiên tôn giữ chặt nàng, ánh mắt khó hiểu, không cam lòng.
“Rống!”
Oành!
Mọi việc đều diễn ra trong nháy mắt. Cũng ngay tại giờ khắc này, Trần Hạo thoáng như không có bất cứ biện pháp nào, chỉ có ngạnh kháng, rốt cuộc hắn cũng động, rống giận cuồng dã, cùng với mặt đất chợt truyền đến chấn động khủng bố, Trần Hạo giống như một con Viễn cổ hung thú phát cuồng, phóng lên cao.
“A...”
“Trần Hạo điên rồi sao?”
“Cái này không phải muốn chết sao?”
Không ai nghĩ đến Tứ Cuồng Long thi triển ra Thiên Long Tứ Tượng hợp nhất nghịch thiên đến mức dẫn động thiên phạt. Cái này tuyệt đối là tồn tại chung cực tuyệt học vượt qua cảnh giới bản thân, là tồn tại hoàn mỹ. Thế gian không có hoàn mỹ tuyệt đối, bây giờ Tứ Cuồng Long dẫn phát lôi phạt, coi mình như thiên đạo. Cái này là nghịch thiên vô cùng, thiên đạo không thể tha. Nhưng làm mọi người càng không ngờ đến, Trần Hạo lại lao về phía cửu thiên thần lôi.
“Tốt!” Giờ khắc này, đôi mắt Hàn Mai tiên tôn nở rộ ra hai đạo tinh quang, sâu trong ánh mắt mang theo một chút kích động, trầm giọng hô.
Ẩn nấp ở trong đám người, đôi mắt kẻ ăn hôi cũng thần thái sáng láng, như có chút đăm chiêu, bờ môi trông rất đẹp há thành hình “O”, mơ hồ nghĩ tới cái gì, bắt được cái gì, nhưng chợt cười lạnh.
“Đây mới là kết cục tốt nhất! Thiên Long Tứ Tượng chiến trận vốn là chung cực chiến trận, mà bọn họ tứ tượng hợp nhất, đem một đường sinh cơ cũng gạt bỏ, dẫn động lôi phạt là tất nhiên... Tứ Cuồng Long dù sớm có chuẩn bị cũng phải bị thương nặng. Về phần Trần Hạo, dù bắt được lôi đình đó là mạnh mẽ mở rộng sinh môn, cũng khó trốn khỏi cái chết... Không nói Tứ Cuồng Long công kích đã ngưng tụ thành, dù là bản thân lôi phạt cũng đủ khiến hắn bị thương nặng... Thật không biết hắn là thông minh hay là ngu ngốc...”
Thủ lĩnh ăn hôi này tâm niệm thay đổi thật nhanh, nàng chính là Hồ Mị Nương thánh nữ Yên Vũ Lâu bị Trần Hạo đạp mông. Toàn bộ đám người vây xem có thể thấy rõ bản chất thì không có bao nhiêu người. Với kiến thức rộng rãi, thực lực cường hãn, nàng chính là một trong số đó.
Một cước đó của Trần Hạo, đối với Hồ Mị Nương đó là vô cùng nhục nhã. Nếu là có thể, nàng đã sớm đem Trần Hạo tan xương nát thịt. Nhưng đáng tiếc cho nàng. Nàng tuy từng uy danh hiển hách, diễm quan thiên hạ, ở trong Ðịa Tiên cảnh không có người nào được nàng đặt vào mắt. Cũng vì như thế, ở Nguyên thủy bí cảnh lần này, nàng cao ngạo ngẩng đầu, không có một người bạn thật sự, tựa như lúc trước Mạt Lăng Đạp Tuyết, Bạch Nham, ở thời điểm đối mặt Ngưng Đạo Tiên Quả Hạch, căn bản không bị sắc đẹp của nàng mê hoặc. Trả giá mà không có hi vọng, là không ai ngốc như thế, nhất là thiếu niên có thể đứng ở đỉnh phong Nhân tộc đều là người thông minh.
Cho nên, thời gian ba năm qua, nàng vẫn không có cơ hội ra tay. Bởi vì nàng rất rõ ràng thân thể Trần Hạo quá mạnh mẽ, hơn nữa thân mang tuyệt học quỷ dị, làm nàng không thể nhìn thấu chiến lực thật sự của Trần Hạo. Huống chi, bên cạnh Trần Hạo còn có Trần Tuyết, Long Đình cùng hoa tỷ muội cực kỳ cường đại, vô luận như thế nào cũng không phải một mình nàng có thể chống lại. Là người khôn khéo, nàng chưa bao giờ làm chuyện không có nắm chắc, nhất là ở trong Địa Tiên cảnh, bởi vì tên của nàng không thể ở trong loại cảnh giới cấp thấp này nhuốm bất cứ tỳ vết nào.
Yên lặng ba năm, một là che giấu thân phận, thật sự kết giao một ít thiếu niên thiên tài cường đại, đoàn kết đến chung quanh nàng, lợi dụng bọn họ. Hai là theo Phong Tiên Cửu Cấm giải phong từng tầng, làm nhạt lực lượng thân thể của Trần Hạo.
Mà hôm nay, trùng hợp gặp được Tứ Cuồng Long ra tay đối phó Trần Hạo. Bây giờ càng là cục diện nhất định một chết và bốn bị thương nặng, Ngưng Đạo Tiên Quả Hạch, ở nàng nhìn đến đã là vật trong bàn tay. Về phần có thể tự tay chém giết Trần Hạo, nàng thật ra không có tiếc nuối gì. Hình tượng của nàng ở tu luyện giới chính là vĩ quang chính, cướp đoạt pháp bảo loại sự việc này, nếu không phải gặp được Ngưng Đạo Tiên Quả Hạch đối với nàng rất quan trọng, nàng tuyệt đối sẽ không làm, càng không cần nói ở dưới mọi người nhìn vào giết người đoạt bảo.
Kết cục như thế, không thể nghi ngờ là tốt nhất.
“Vô dụng! Chuyển cho ta!"
Oành đùng đùng...
Mắt thấy Trần Hạo sắp bị tiêu diệt. Tứ Cuồng Long cũng không ngờ tới Trần Hạo dám lao về phía lôi đình mà không tránh né. Ở Tứ Cuồng Long xem ra, đây chẳng qua là uống rượu độc giải khát, chỉ có chết càng thảm hại hơn. Tứ Cuồng Long liền thúc giục nguyên thần đã hợp nhất, long hành kiếm quang khủng bố đến cực điểm chợt gào thét, Tứ Cuồng Long lăng không mà lên lao về phía Trần Hạo.