“Hắn sẽ không ngã xuống! Tuyệt đối không!”
Hai tay Hách Liên Vũ Tử và Đạm Đài Liên gắt gao nắm cùng một chỗ, nhìn chằm chằm Trần Hạo ngã trên mặt đất không nhúc nhích, trong lòng vô cùng kiên định nói.
Đệ tử Trích Tinh Môn gồm Long Vũ Không ở trong, giờ phút này đều khẩn trương lo lắng đến cực hạn, tiếng tim đập thịch thịch cùng tiếng bước chân đòi mạng của Sở Khuynh Thiên làm cho bọn họ hầu như hít thở không thông.
Lăng Thiên Tông Hạ Lan Lan, Ðoàn Dự Phi, Triệu Nguyên Thanh bọn đệ tử cùng Trần Hạo quen thuộc, cùng đệ tử không quen thuộc, giờ khắc này cũng đã khẩn trương đến cực hạn.
Mà trên đài chủ tịch, môn chủ Nguyên Môn, trên khuôn mặt già nua tuy đã tận khả năng khắc chế bản thân, lại vẫn không thể che giấu lộ ra một cái biểu cảm vui mừng. Không thể không nói hôm nay Sở Khuynh Thiên biểu hiện vượt qua hắn mong muốn. Mặc dù là hắn cũng không nghĩ tới Sở Khuynh Thiên có thể bộc phát ra lực lượng cường hãn như thế.
Mà bây giờ, Sở Khuynh Thiên ý chí cứng cỏi, chấp niệm tất thắng càng làm cho hắn vui sướng. Hắn tin chắc chắn qua hôm nay, Sở Khuynh Thiên vô luận là phương diện nào đều sẽ có đột phá kinh người.
Đây là niềm kiêu ngạo của Nguyên Môn.
Cũng là vinh quang tông môn mạnh nhất Đông đại lục nên có được!
Mắt thấy lúc Sở Khuynh Thiên đã đi tới trước mặt Trần Hạo, hơn nữa nâng tay lên cao mang theo găng tay, một quyền nện về phía đầu Trần Hạo, mà Trần Hạo vẫn không có bất cứ phản ứng nào, môn chủ Nguyên Môn biết kết cục đã được định ra, dưới sự kinh hỉ mãnh liệt, làm hắn quay đầu nhìn về phía môn chủ Trích Tinh Môn Vũ Văn Thái Nhiên, hắn rất muốn biết giờ khắc này, lúc Vũ Văn Thái Nhiên nhìn đệ tử thiên tài như thế sẽ phải ngã xuống vẻ mặt sẽ là đặc sắc như thế nào.
“A?”
Ở nháy mắt hắn nhìn qua, trên mặt Vũ Văn Thái Nhiên quả thật tràn ngập tuyệt vọng cùng thương tiếc, sắc mặt tái nhợt, thân hình run rẩy. Cũng đúng lúc này, đột nhiên từng tiếng kêu sợ hãi chợt từ toàn bộ diễn võ trường bùng nổ, chính là Vũ Văn Thái Nhiên cũng không ngoại lệ. Điều này làm môn chủ Nguyên Môn biết hẳn là nắm tay của Sở Khuynh Thiên nện ở trên đầu Trần Hạo, sợ là đã vỡ tung như dưa hấu. Vẻ mặt phấn khích đã sắp xuất. Nhưng...
Làm môn chủ Nguyên Môn khó hiểu là kêu sợ hãi qua đi, vẻ mặt Vũ Văn Thái Nhiên bỗng nhiên lộ ra kinh hỉ mãnh liệt. Có lẽ là đã tức ngốc.
“A!”
Oành!
“Tốt! Tốt! Ha ha ha...”
Trong nháy mắt, chỉ trong nháy mắt, mặt Vũ Văn Thái Nhiên vừa rồi còn tuyệt vọng, bi thống, ảm đạm, đột nhiên như gà chọi, hưng phấn cười to ra tiếng. Mà bên cạnh hắn không ít tông chủ đều mang theo một tia cực kỳ hâm mộ nhìn về phía hắn.
Môn chủ Nguyên Môn ngu ngốc nữa, giờ phút này cũng biết không đúng, không chỉ bởi vì vẻ mặt của Vũ Văn Thái Nhiên, còn bởi vì trên lôi đài tiếng kêu thảm thiết hoảng sợ chắc chắn là Sở Khuynh Thiên phát ra.
Trên mặt không che giấu được đắc ý đột nhiên cứng đờ, đột nhiên quay đầu nhìn về phía lôi đài, chợt cả người “phốc” một tiếng, liền cùng tông chủ Thiên Kiếm Tông giống nhau, ngồi bệt xuống đất.
Trên lôi đài.
Trần Hạo không đã không có năng lực phản kháng.
Một quyền của Sở Khuynh Thiên liền giống như tên hắn, thật sự nghiêng trời, ít nhất đối với Trần Hạo là như thế. Một phần thắng, Trần Hạo chỉ có một thành đạt được thắng lợi cuối cùng, nhưng cuối cùng không hề giữ lại, vượt qua cực hạn phát huy làm hắn hao hết toàn bộ năng lượng quanh thân, so với Sở Khuynh Thiên càng nghiêm trọng hơn...
Nhưng đáng ăn mừng là, bất tử huyết mạch không thể phát huy ra uy lực chiến đấu cùng thân thể, linh hồn cùng lực khôi phục cường hãn, còn có trí tuệ, lại làm hắn đạt được thắng lợi cuối cùng.
Lúc nằm trên mặt đất, hắn tương tự có thể ngay sau đó đứng lên đi giết Sở Khuynh Thiên. Nhưng hắn lại không làm như vậy. Tuy thời gian cực kỳ ngắn ngủi, nhưng lấy khỏe đánh yếu ngưng tụ lực lượng, so với kéo thân thể nặng nề chạy qua thì tốt hơn.
Ở thời điểm Sở Khuynh Thiên kéo nắm tay nặng nề, một quyền nện về phía đầu Trần Hạo, không nhúc nhích, Trần Hạo đột nhiên đưa tay, bắt lấy mắt cá chân Sở Khuynh Thiên, như cực kỳ tùy ý hướng phía bên người vung một cái, nắm tay của Sở Khuynh Thiên liền mất đi chính xác, cùng lúc đó thân thể của hắn thoáng như không có sức nặng, ở trong tiếng kêu sợ hãi của hắn “Bốp” một tiếng, bị Trần Hạo coi như roi, lăng không xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, hung hăng đập ở trên mặt đất.
Đầu Sở Khuynh Thiên ở dưới lực lượng thân thể cuồng bạo của Trần Hạo, cùng mặt đất lôi đài cứng rắn tiếp xúc.
Chợt tiếng va chạm nặng nề như dưa hấu nổ phành tanh máu tàn khốc, làm cho cả diễn võ trường đều kêu sợ hãi liên tục...
Làm xong tất cả cái này, Trần Hạo ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, khuôn mặt tuấn dật tuyệt luân, góc cạnh rõ ràng, tràn ngập một sự lạnh lùng cùng cuồng ngạo nhiếp hồn người.
“Trần..., Trần Hạo, thắng!”
Lúc thanh âm to rõ nhưng hơi run run của trọng tài vang lên, Trích Tinh Môn dẫn đầu bộc phát ra hoan hô, lập tức diễn võ trường thưa thớt xuất hiện hưởng ứng, hơn nữa rất nhanh lan tràn, một lát sau liền vang vọng thiên địa, biến thành vô số người xem, vô số người tu luyện hoan hô.
Nhất là một số nữ đệ tử, nữ tán tu trẻ tuổi, càng tận tình thét chói tai, phát tiết.
Không ai cố kỵ ảnh hưởng hình tượng Nguyên Môn xây dựng nữa.
Chỉ có tên Trần Hạo vang vọng toàn bộ diễn võ trường!
Ðây là sùng bái, tôn kính đối với cường giả, là hoan hộ hiến cho người số một đại biểu thế hệ trẻ Ðông đại lục.
Hắn là người sáng lập kỳ tích.
Một thiếu niên bình thường thân phận thấp hèn, từ Bách Triều bảng bước vào tu luyện giới, nhưng ở ngắn ngủn ba năm thời gian, quật khởi trở thành một ngôi sao mới rực rỡ nhất Đông đại lục.
Tuổi gần mười tám, hắn đã tạo từng cái kỳ tích, đánh vỡ từng cái kỉ lục. Ðây là một thiên tài thật sự, thiên tài Đông đại lục ngàn năm không gặp, thiên tài như yêu nghiệt.
Chém giết Phạm Phóng, thiên không chi thành làm cho hắn bộc lộ tài năng, làm cho hắn danh chấn tu luyện giới Đông đại lục. Mà thi đấu giao lưu tông môn làm cho hắn bay lên đến người số một thế hệ trẻ!
Hơn nữa là vượt qua người số một của bất cứ một lần nào!
Không ai có thể tưởng tượng một thiên tài như yêu nghiệt, cuối cùng sẽ đạt tới độ cao như thế nào, lại sẽ tiếp tục tạo tích như thế nào, đánh vỡ kỉ lục như thế nào.
Nhưng mọi người ở đây lại biết, bọn họ chính là người chứng kiến kỳ tích.
Thi đấu giao lưu tông môn lần này cũng nhất định là một lần phấn khích nhất mấy trăm năm, hơn một ngàn năm qua!
Thời điểm Trần Hạo đạp tiếng hoan hô vang vọng thiên địa trở lại trên chỗ tuyển thủ, nữ Tiên Tôn phong tư yểu điệu, ở dưới vạn người chú ý, chậm rãi bay đến trên lôi đài, cùng lúc đó một cỗ khí tức nhu hòa như mưa xuân thấm ướt vật, lặng yên tràn ngập đến toàn bộ diễn võ trường, giờ khắc này diễn võ trường huyên náo nháy mắt trở nên lặng ngắt như tờ, kim rơi có thể nghe.
“Bản tiên nhận lệnh cung chủ đến Đông đại lục các ngươi chủ trì thi đấu giao lưu tông môn lần này. Trước khi đến, bản tiên rất kỳ quái, Đông đại lục các ngươi là một cái khu vực kém cỏi nhất toàn bộ Vô Cực đại lục, thiên địa linh khí cực thiếu, thiên tài điêu linh. Dưới tình huống bình thường, tùy ý sai khiến một gã sứ giả là được. Nhưng lần này, cung chủ vì vao phái bản tiên đến? Bản tiên không hiểu. Nhưng bây giờ cũng đã hiểu. Bản tiên rất vinh hạnh, cũng rất may mắn có thể chủ trì thi đấu giao lưu tông môn lần này của các ngươi. Bởi vì bản tôn thấy được hy vọng, thấy được mấy thiên tài thật sự làm cho bản tôn cũng có chút kinh ngạc! Đây là một trong những nguyên nhân cung chủ phái bản tiên đến.”
Trên mặt nữ Tiên Tôn mang theo mỉm cười nhàn nhạt, thấp giọng nói. Thanh âm rất nhẹ nhưng mang theo huyền ảo nhiếp hồn người, mỗi một chữ đều phảng phất ở bên tai mọi người vang lên, rõ ràng có thể nghe, không ẩn chứa bất cứ năng lượng nào. Một câu đi thẳng vào vấn đề liền làm cả diễn võ trường mọi người đều dựng tai lên, trong lòng lại bởi vì lời của nữ Tiên Tôn cảm thấy hưng phấn, kích động. Tuy biết cái gọi là thiên tài thật sự này cùng bọn họ tuyệt đại đa số mọi người đều không có quan hệ, nhưng vẫn sẽ kích động, sẽ hưng phấn. Bởi vì bọn họ là một thành viên của Đông đại lục.
“Chẳng qua...” Nữ Tiên Tôn chuyển đề tài, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên có chút lạnh lùng, ánh mắt quét về phía đài chủ tịch, thanh âm cũng mang theo bất mãn nồng đậm, nói: “Thứ hai, đó là Đông đại lục các ngươi đã suy bại đến không thể suy bại nữa!”
Ba chưởng giáo chỉ tôn của Nguyên Môn, Thiên Kiếm Tông, Phiêu Miểu Tông nhất thời cúi đầu, mồ hôi lạnh túa ra, trong lòng thấp thỏm dị thường. Thời gian mấy ngày nay, bọn họ không phải không có ý đồ tiếp cận nữ Tiên Tôn, nhưng nữ Tiên Tôn lại không cho bọn hắn bất cứ cơ hội nào.
“Có lẽ là vật cực tất phản, để vài tên thiên tài tuyệt không có khả năng xuất hiện ở Ðông đại lục này của các ngươi, lại xuất hiện ở nơi này. Cái này có thể là hy vọng quật khởi số mệnh Ðông đại lục các ngươi! Bây giờ, trước khi công bố kết quả thi đấu giao lưu tông môn lần này, bản Tiên đầu tiên tuyên bố điều chỉnh tiên đạo thập môn!”
Ô...
Những lời này của nữ Tiên Tôn liền dẫn bạo toàn bộ diễn võ trường. Tiên đạo thập môn điều chỉnh ý nghĩa...
Thẳng đến giờ khắc này, mọi người mới hiểu được lời mấy ngày trước của nữ Tiên Tôn, không phải nói chuyện giật gân mà là thực muốn làm. Nhưng tiên đạo thập môn đều là cửu phẩm tông môn mới có tư cách đảm nhiệm, mà tu luyện giới Đông đại lục chỉ có mười cái cửu phẩm tông môn, mấy trăm năm thời gian cũng chưa có chút thay đổi. Nội tình, thực lực tổng hợp lại của bọn họ, căn bản không phải nhất phẩm đến bát phẩm tông môn có thể so sánh. Thắc mắc nữ Tiên Tôn còn có thể làm cho tông môn khác thay thế được.
“Do Lăng Thiên Tông thay thế Nguyên Môn, bổ nhiệm đứng đầu tiên đạo thập môn! Đoạt đi quyền lên tiếng của Nguyên Môn, Thiên Kiếm Tông, Phiêu Miểu Tông, ba cái tông môn tiên đạo thập môn, giữ lại quan sát. Trước thi đấu giao lưu tông môn lần sau, nếu là biểu hiện làm bản tiên hài lòng, có thể khôi phục quyền lên tiếng. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là các ngươi vẫn có thực lực xếp hạng trong mười đại tông môn của Đông đại lục. Mười năm thời gian này tạm do Vạn Đan Các, Linh Hư Môn, Thanh Vân Cốc đạt được quyền lên tiếng!”
Theo tiếng nói dứt khoát lưu loát của nữ Tiên Tôn, toàn bộ diễn võ trường không thể kìm chế lâm vào trong tiếng nghị luận ong ong.
“Thì ra như vậy, ta đã nói, cửu phẩm tông môn không phải muốn động có thể động..., chẳng qua cái trừng phạt này cũng đủ nặng rồi. Lăng Thiên Tông tốt! Nội tình của Lăng Thiên Tông không chút kém hơn Thiên Kiếm Tông và Phiêu Miểu Tông, chỉ thua Nguyên Môn mà thôi. Nhưng Nguyên Môn ỷ thế hiếp người, bá đạo đến cực điểm, môn hạ đệ tử từng người kiêu hoành ương ngạnh làm người ta giận mà không dám nói gì. Mà Lăng Thiên Tông lại có chút chính nghĩa, do bọn họ lãnh đạo khẳng định tốt hơn rất nhiều...”
“Phải. Lần này xem Nguyên Môn còn kiêu ngạo như thế nào. Tuy vẫn là một trong tiên đạo thập môn, nhưng không có quyền nói chuyện, liền không thể làm ra bất cứ quyết định nào của tu luyện giới.
“Linh Hư Môn Thanh Vân Cốc vốn chính là bát phẩm tông môn đứng đầu, có thể đạt được quyền nói chuyện danh xứng với thực, Vạn Ðan Các lần này tấn thăng bát phẩm tông môn không có bất cứ vấn đề gì, lại thêm Tiên Tôn này coi trọng, có Tiên Tôn Lệnh nơi tay, chỉ sợ không cần mấy năm liền có thể có vốn của cửu phẩm tông môn nhỉ?”
“Đó là khẳng định. Hơn nữa, lần này ba đại tông môn không thể nghi ngờ là bị tước đoạt số mệnh, vừa rồi Tiên Tôn nói, vật cực tất phản, Nguyên Môn, Thiên Kiếm Tông, Phiêu Miểu Tông chỉ sợ từ đây sẽ bắt đầu suy sụp..., mười năm sau nếu có thể quật khởi còn tốt, không thể quật khởi, vậy chỉ sợ chính là thật sự suy sụp...”
“Không tệ, không tệ. Lão phu quyết định đầu nhập vào Vạn Đan Các! Cuộc sống tán tu cũng quá đủ rồi. Mộc huynh, chúng ta cùng nhau như thế nào? Chúng ta cũng đường đường trưởng lão, vì tương lai Ðông đại lục làm chút cống hiến...”
“Ta thật ra muốn đi Trích Tinh Môn.”
“Khụ khụ... Mộc huynh, Trích Tinh Môn chỉ là tam phẩm tông môn, mặc dù có Trần Hạo thiên tài như vậy, nhưng lần này nhiều nhất cũng chỉ có thể tăng lên tới lục phẩm tông môn. Sau khi đi vào, đãi ngộ của chúng ta khẳng định so với Vạn Đan Các kém hơn nhiều...”
“Không thể nói như vậy. Một người đắc đạo gà chó lên trời. Trích Tinh Môn có thể có Trần Hạo một người như vậy đủ rồi. Nhưng bọn họ lại không chỉ một mình Trần Hạo. Hách Liên Vũ Tử và Đạm Đài Liên tương tự là thiên tài như yêu nghiệt. Tuổi bọn họ nhiều nhất cũng chỉ là ngoài hai mươi mà thôi. Hơn nữa, Trích Tinh Môn lần này cũng không nhất định chỉ có thể tấn thăng lục phẩm tông môn. Nếu ta đoán không sai, tất nhiên sẽ đặc biệt tấn thăng đến thất phẩm thậm chí bát phẩm. Cái này cũng liền ý nghĩa, về sau, Trích Tinh Môn tất nhiên thu nhận nhiều nhân thủ, toàn lực tăng lên thực lực tổng hợp của môn phái. Còn có một điểm quan trọng nhất...”
“Cái gì?”
“Hách Liên Vũ Tử và Đạm Ðài Liên cùng Trần Hạo là quan hệ gì? Lãnh Diệc Hàn và Trần Hạo giao hảo hay không? Hạ U U cùng Trần Hạo lại là quan hệ gì? Tuy ta không dám khẳng định, nhưng mấy người này hoặc nhiều hoặc ít đều chịu số mệnh Trần Hạo ảnh hưởng...” Đây là một thiên tài kiểu yêu nghiệt thật sự có được đại khí vận, đại cơ duyên!”
“Khụ khụ... Phục rồi. Mộc huynh cũng là ngươi nghĩ chu đáo. Vậy chúng ta cùng nhau đầu nhập vào Trích Tinh Môn?”
“Ừm! Hơn nữa, tốc độ phải nhanh! Ta tin tưởng, thi đấu giao lưu tông môn vừa chấm dứt liền sẽ có vô số tán tu cùng chúng ta giống nhau, muốn đầu nhập vào Trích Tinh Môn, Vạn Đan Các.”
Diễn võ trường, trong đám người hai lão giả tán tu truyền âm trao đổi. Khí tức hai lão giả này rõ ràng đã đạt tới nửa bước Nguyên Thần cảnh. Hơn nữa, cơ bản đã đến cực hạn của bản thân.
Mà toàn bộ diễn võ trường, các loại tán tu như thế có rất nhiều. Bon họ sở dĩ đến xem thi đấu giao lưu tông môn, đó là chọn lựa tông môn mình muốn đầu nhập vào.
“Hạ Lăng Phong, Hạ tông chủ, bây giờ do ngươi tới tuyên bố kết quả thi đấu giao lưu tông môn lần này đi.” Nữ Tiên Tôn nói xong, liền biến mất ở trên lôi đài, về tới đài chủ tịch.
Chợt Hạ Lăng Phong mặt mày hồng hào, ở dưới vạn người hoan hô cùng chờ mong, đi lên lôi đài.
“Gia gia lên sân rồi..." Hạ U U vẻ mặt kích động cùng vui sướng nói với Trần Hạo.
Trần Hạo vừa chữa thương khôi phục, vừa nhìn lôi đài, nhìn Hạ Lăng Phong tiên phong đạo cốt, hăng hái, hơi bĩu môi, nói ra một câu làm cho Hạ U U liền mất đi phong phạm thục nữ, động thủ đối với Trần Hạo.
“Chọn tướng quân trong người què mà thôi, có gì phải kích động.”