Mục lục
Ngạo Thiên Cuồng Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dọc theo đường đi, Trần Hạo gặp vô số người tu luyện tu vi cường đại, hiển nhiên những người này đều là vừa mới từ động cổ Hắc Phong đi ra. Đều là ở sau khi được tin Xích Viêm Thú bị Hạ U U chém giết, mới đi ra.

Trần Hạo duy trì tốc độ Kim Ðan cảnh hậu kỳ, không nhanh không chậm, cũng không quá khiến người ta chú ý, trong lòng lại đang rối rắm.

Lăng Thiên tông ra mặt bảo vệ mình, vô luận như thế nào Trần Hạo cũng không nghĩ đến. Tuy đoán không ra là chuyện gì nhưng Trần Hạo cũng không để ý. Nhưng Hạ U U, khẳng định là biết tình huống mình. Nàng đến động cổ Hắc Phong, trừ chém giết Xích Viêm Thú, khẳng định còn muốn tìm mình...

“Nàng bây giờ đi ra hay chưa?”

“Mình muốn gặp nàng hay không?”

Hắc Thiết thành, khu vực trung tâm thành, tửu lâu Nhất Phẩm Hương.

Tu luyện giới, tất cả người tu luyện nhất là người tu luyện Kim Đan cảnh trở lên, đã đến cảnh giới thực khí tích cốc, không cần thức ăn bình thường cung cấp dinh dưỡng năng lượng, nhưng bất cứ một tòa thành trì nào cũng có vô số tửu lâu. Hơn nữa tửu lâu làm ăn xưa nay thịnh vượng, nhất là ở đại thành trì dân cư đông càng là như thế. Bởi vì tửu lâu là một trong những nơi người tu luyện tụ tập, là một trong những nơi tốt nhất người tu luyện đạt được tin tức.

Tửu lâu Nhất Phẩm Hương đặt ở đoạn phồn hoa nhất của thành Hắc Thiết, là tửu lâu nổi tiếng thành Hắc Thiết. Người thường căn bản không có tư cách tiến vào. Đây là một tòa tửu lâu chuyên môn nhằm vào người tu luyện mà mở.

“Hô...”

Hơn một canh giờ sau, Trần Hạo không nhanh không chậm đi tới cửa lớn trước tửu lâu Nhất Phẩm Hương. Người chưa vào, từng đợt mùi rượu và thức ăn thơm liền đập vào mặt mà đến. Làm cho thật lâu cũng chưa cơm ngon rượu ngon, Trần Hạo cũng thèm ăn.

“Vị tiểu ca này, nhà nghỉ phòng đã đầy, chỉ có đại sảnh có thể dùng cơm...” Điếm tiểu nhị rất nhanh đi lên đón nói. Sau khi đến tu luyện giới, lần đầu tiên vào tửu lâu, trong lòng Trần Hạo hơi kinh ngạc, một điếm tiểu nhị cũng là người tu luyện cấp bậc võ thánh.

“Không sao. Bạn ta đã có mặt rồi.” Trần Hạo nói xong liền đi hướng về phía Dạ Phi Tuyết đang ở đại sảnh một cái bàn ăn hai người, hướng hắn vẫy tay.

...

“Tu luyện giới quả thực khác biệt, chỉ một tòa tửu lâu đã nhiều cao thủ như vậy...”

Trần Hạo ở sau khi Dạ Phi Tuyết ngồi xuống đối diện, có chút cảm thán nói.

“Cái này không có gì kỳ quái. Tửu lâu Nhất Phẩm Hương là tửu lâu chuyên môn nhằm vào người tu luyện của thành Hắc Thiết, nơi này rượu và thức ăn đều là linh dược, linh vật tương đối trân quý chế biến, đối với người tu luyện cũng là có lộc ăn khó được, quan trong nhất là ở nơi này ngươi có thể đạt được rất nhiều tin tức của tu luyện giới. Chờ sau khi ngươi lịch lãm một đoạn thời gian liền rõ ràng, tửu lâu, khách điếm, tiên đạo liên minh công hội, bình thường là nơi đệ tử lịch lãm thường xuyên phải đi.” Dạ Phi Tuyết mỉm cười nói.

Trần Hạo gật gật đầu. Tửu lâu là nơi tin tức linh thông nhất của tu luyện giới, người lịch lãm tiến vào một cái thành trì, muốn đạt được tin tức mới nhất, cơ bản đều nán lại ở tửu lâu, ý không ở trong lời, tuyệt đại đa số đều không phải là hướng về phía rượu ngon món ngon đến. Mà khách điếm là cần thiết, có thể cung cấp nơi tu luyện tương đối an toàn cho người tu luyện, nhất là ở tu luyện giới cá lớn nuốt cá bé, càng tương đối quan trọng. Về phần tiên đạo liên minh công hội liền càng cần nữa. Đây là nơi người tu luyện thu hoạch tài phú không thể thiếu. Các loại cấp bậc nhiệm vụ đã có thể làm người tu luyện được tôi luyện tốt nhất, cũng có thể cùng lúc tôi luyện đạt được thù lao tương ứng, hơn nữa, bởi vì bất cứ cấp bậc nào nghiêm khắc phân chia cũng có thể làm cho người tu luyện căn cứ thực lực bản thân xác định nhiệm vụ thích hợp mình.

Hai người sau khi nói chuyện phiếm vài câu, Trần Hạo truyền âm hỏi: “Sư tỷ, ngươi còn chưa nói cho tông môn tin tức nhìn thấy ta chứ?”

“Chưa. Ngươi cũng đã chạy thoát đại trưởng lão theo dõi, sư tỷ còn chưa lắm lời như vậy. Tông chủ bây giờ đối với ngươi coi trọng, chính là làm hạch tâm đệ tử chúng ta cũng ghen tị, nhất là sau khi truyền ra tin tức ngươi đem Phạm Phóng chém giết, tông chủ liền phái ba trưởng lão cùng hơn hai mươi cao thủ của tông môn, chia làm ba đợt, thẳng đến lúc Lăng Thiên tông ra mặt, mới trở về...”

“Lăng Thiên tông ra mặt có thể ngăn cản Ngự Kiếm Tông sao?” Trần Hạo hỏi.

“Tuyệt đối ngăn cản không có khả năng. Nhưng ít ra Ngự Kiếm Tông không dám xằng bậy. Thiên tài chết đi thì không phải thiến tài, Ngự Kiếm Tông đối với Phạm Phóng coi trọng nữa cũng sẽ không bởi vì một người chết làm Lăng Thiên tông khó xử, vậy sẽ mất nhiều hơn được.”

“Ý tứ là Ngự Kiếm Tông không dám tìm ta phiền toái nữa?”

“Cái đó ngược lại không phải. Bọn họ muốn đối phó ngươi là khẳng định, chẳng qua không thể thông qua cao thủ Ngự Kiếm Tông, trừ phi bọn họ có nắm chắc không có bất cứ chứng cớ nào, phong tỏa tất cả tin tức liền đem người chém giết. Nếu không, liền chỉ có thể là tranh đấu giữa đệ tử của tông môn. Cho nên ngươi cẩn thận như vậy là đúng. Nếu không, một khi gặp phải hạch tâm đệ tử của bọn họ thì nguy rồi... Sư tỷ lần này chuyên môn đến động cổ Hắc Phong, một là thử thời vận xem có thể đạt được Xích Viêm Thú hay không, hai là xem xem có thể gặp được ngươi hay không...”

“Sư tỷ đừng lo, ta có cái mặt nạ này, mặc dù là hạch tâm đệ tử của bọn họ cũng tuyệt đối không thể nhận ra ta, yên tâm được rồi.”

“Ừm, cái mặt nạ này của ngươi sợ là trung phẩm linh khí nhi? Rất không tồi, ta nếu không phải lúc ấy chỉ nhìn thấy bóng lưng ngươi liền gọi ngươi... Hơi cảm ứng khí tức của ngươi một chút liền sẽ phủ định. Chẳng qua... Sư tỷ đề nghị ngươi, cái mặt nạ này tận lực ít dùng. Nếu không đối với thành tựu tương lai của ngươi ảnh hưởng rất lớn...”

Trần Hạo khẽ nhíu mày, có chút khó hiểu nhìn về phía Dạ Phi Tuyết.

“Ngươi bước vào tu luyện giới thời gian quá ngắn, đại khái còn chưa nghe nói qua chuyện phương diện số mệnh. Vô luận là tán tu hay là đệ tử tông môn, tiên đạo hay ma đạo, hoặc là yêu đạo, đều cùng số mệnh thiên địa tương quan. Mà danh dự, thanh danh những cái này ở thế tục giới rất nhiều người khinh thường, lại cùng số mệnh chung một nhịp thở, hơn nữa bất luận chính tà, cụ thể không ai có thể giải thích rõ ràng, nhưng sự thật chính là như vậy. Nếu không, tu luyện giới nơi nào còn có người ác danh rõ ràng? Tựa như Y Đằng Thái, hắn am hiểu ẩn nấp, đoạt xá, lại làm việc lưu danh như trước, bởi vì chỉ có như thế, số mệnh của hắn mới có thể mạnh lên..."

“Ồ, thật là thần kỳ...” Trần Hạo hơi kinh ngạc nói. Trong lòng rộng mở trong sáng, vì sao thiên tài tu luyện giới, đại bộ phận đều là sắc mặt ngạo khí nghiêm nghị, không ai bì nổi.

“Nếu không, sư đệ cùng nhau lịch lãm với ta? Có sư tỷ, mặc dù gặp phải hạch tâm đệ tử của bọn họ, chỉ cần không phải quá mạnh, chúng ta đánh không lại, bỏ chạy vẫn là không có vấn đề...” Dạ Phi Tuyết nhìn chằm chằm mắt Trần Hạo, nói.

“Không cần. Thực lực ta bây giờ, đi theo ngươi sẽ chỉ liên lụy ngươi, hơn nữa với ta mà nói cũng sẽ mất đi ý nghĩa lịch lãm. Nếu không, lúc trước ta sẽ không cố ý cắt đuôi đại trưởng lão...” Trần Hạo mỉm cười, nói.

“Cũng đúng, đại trưởng lão ngươi cũng có thể cắt đuôi, ta thật ra quan tâm nhiều rồi... Ngươi kế tiếp có tính toán gì không?”

“Ta muốn đi Bách Triều bảng một chuyến. Đúng rồi, sư tỷ, chúng ta muốn về đến thế tục giới, có phải cần thông qua thương hội hay không?”

“Phải. Phí dụng rất cạo. Hơn nữa sẽ chịu thương hội cùng thiên đạo pháp tắc chế ước. Ngươi muốn về thế tục giới làm cái gì?”

“Gặp cha mẹ người nhà một chút” Trần Hạo cười cười nói.

Nghe được Trần Hạo nói, Dạ Phi Tuyết hơi sửng sốt, chợt nói: “Không nghĩ tới ngươi người như vậy còn lưu luyến gia đình, thật là hiếm thấy... Lấy thực lực, địa vị của ngươi hiện nay, gia tộc hẳn là được đế quốc ra sức che chở, chỉ cần ngươi một ngày không ngã, gia tộc liền càng ngày càng mạnh. Lại có cái gì phải lo lắng? Chẳng qua ngươi vừa tới tu luyện giới, cũng có thể lý giải. Nhưng về sau, tốt nhất vẫn là chặt đứt tình ý, nếu không sẽ trở thành khúc mắc của ngươi, tiếp đó diễn biến thành tâm ma. Đại đạo vô tình, nếu đã siêu thoát vị diện đó thì không thể có quá nhiều lưu luyến! Chẳng qua, nếu ngươi thực không cách nào bỏ qua, vậy thì cố gắng đạt tới Nguyên Thần cảnh, trở thành tông chủ cấp bậc siêu cấp đầu sỏ, khi đó ngươi liền có thể đem người của gia tộc hết thảy đưa đến tu luyện giới, trở thành gia tộc tu luyện giới...”

“Còn có thể như vậy?” Trần Hạo kinh ngạc nói.

“Đương nhiên có thể. Ngươi nếu có thể tấn thăng đến Nguyên Thần cảnh, đủ để chứng minh huyết mạch, thiên phú của ngươi, đều ẩn chứa huyết mạch thượng cổ. Tuyệt không phải người thường có thể so sánh. Mà gia tộc tất nhiên còn có người như vậy. Cái này ở tu luyện giới không có văn bản quy định rõ ràng, nhưng toàn bộ tông môn ngầm đồng ý. Toàn bộ đông đại lục không hề thiếu gia tộc đến từ vương triều cấp thấp.” Dạ Phi Tuyết nói: “Xem ra... Ngươi thật đúng là động lòng rồi. Sư tỷ tin tưởng ngươi hẳn là có thể làm được... Chẳng qua, ở lúc ngươi có thể làm được, chỉ sợ cha mẹ, huynh đệ tỷ muội, người thân bạn bè quen thuộc của ngươi đã mất, ngươi cũng không có tậm trạng nữa... Người thường tuổi thọ dù sao quá ngắn...”

...

Hai người nói chuyện với nhau một lát, rượu và thức ăn đã đi lên. Trần Hạo khẩu vị đại khai, vừa ăn, vừa cùng Dạ Phi Tuyết nói chuyện với nhau. Từ tiếng người chung quanh nghị luận, cùng với Dạ Phi Tuyết nói, làm Trần Hạo hiểu biết một số tin tức tư liệu của môn phái chưa đề cập đến.

Trong đó cái tên tần suất xuất hiện cao nhất đó là Hạ U U hai ngày trước ở trong chiến đấu với Xích Viêm Thú dẫn động thiên phạt thành công tấn thăng Hóa Thần cảnh hơn nữa đạt được bất tử tinh huyết của Xích Viêm Thú. Tiếp theo đó là siêu cấp thiên tài của bốn đại cửu phẩm tông môn lần này xuất hiện ở động cổ Hắc Phong.

Ngay tại thời điểm Trần Hạo cùng Dạ Phi Tuyết chuẩn bị rời khỏi, cửa tửu lâu bỗng nhiên truyền đến ba khí tức cường đại, vài người tu luyện ngồi gần cửa nhất thời ngừng nói chuyện, từng người mở to hai mắt nhìn về phía cửa.

Chợt ba người ở dưới điếm tiểu nhị rất cung kính dẫn đi đến.

Toàn bộ đại sảnh nháy mắt liền an tĩnh lại, cao đàm khoát luận biến thành thấp giọng trao đổi.

“Hạ tiểu thư, Nhất Phẩm Hương là tửu lâu đặc sắc nhất của Hắc Thiết thành chúng ta, Hạ huynh là biết, làm ăn mỗi ngày chật ních, ha ha... Hạ tiểu thư hẳn là sẽ thích. Hôm trước ta đã đặt phòng cao cấp nhất nơi này. Chỉ chờ Hạ huynh cùng Hạ tiểu thư cho mặt mũi...”

...

“Người ở giữa là Lăng Thiên tông Hạ Nam Thiên, hạng bốn thi đấu giao lưu tông môn lần trước, chiến lực sâu không lường được, bây giờ đã là cao thủ Hóa Thân cảnh hậu kỳ đỉnh phong, được coi là một trong tứ đại công tử. Người bên trái đang nói chuyện là siêu cấp thiên tài của cửu phẩm tông môn Thiên Kiếm tông, Ngô Nhược Trần. Người một năm sau trăm phần trăm đoạt được danh hiệu tứ đại công tử một lần mới, có thể thứ mấy thì không dễ nói... Sư đệ?”

“Ừm. Ta nghe...” Trần Hạo gật gật đầu, nhưng ánh mắt lại thẳng tắp nhìn chằm chằm bóng người nghiêng nước nghiêng thành đứng ở bên cạnh Hạ Nam Thiên, Hạ U U.

Nhìn thấy ánh mắt Trần Hạo, khóe miệng Dạ Phi Tuyết lộ ra môt cái mỉm cười, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Lúc này đừng nói Trần Hạo, ánh mắt toàn bộ nam nhân trong cả đại sảnh đều bị Hạ U U hút vào cố định, không di động được mảy may.

Mặc dù Dạ Phi Tuyết thân là nữ nhân cũng không thể không thừa nhận Hạ U U được xưng đông đại lục đệ nhất thiên tài thiếu nữ xinh đẹp này tuyệt không phải nàng có thể nhìn bóng lưng.

“Đại ca, Ngô huynh, chúng ta có thể ở ngay trong đại sảnh không?”

Lúc Hạ Nam Thiên cùng Ngô Nhược Trần hàn huyền, Hạ U U bỗng nhiên nói, cùng lúc nói, đôi mắt tuyệt đẹp trong suốt chậm rãi đảo qua người tu luyện trong đại sảnh, như đang tìm người nào. Tuy nàng không cố ý nhưng khí tức bước vào Hóa Thân cảnh lại làm cho người tu luyện dại ra nhìn chằm chằm nàng vội tránh ánh mắt nàng, vẻ mặt xấu hổ, trong lòng càng tự biết xấu hổ.

Trần Hạo cũng tránh đi đôi mắt quen thuộc đó.

“Cái này...” Ngô Nhược Trần nghe được Hạ U U nói, có chút nhíu mày liếc đám người kêu loạn một cái.

“U U chưa từng bao giờ lịch lãm, thích náo nhiệt. Ngô huynh đệ, chúng ta ngay tại đại sảnh tùy tiện ngồi một chút đi...” Hạ Nam Thiên ở lúc Ngô Nhược Trần xấu hổ, thấp giọng nói. Dựa theo tu vi của Ngô Nhược Trần, căn bản còn chưa đạt tới tình trạng luận giao với hắn. Hơn nữa cũng nhỏ hơn mười tuổi. Nhưng tiềm lực của Ngô Nhược Trần lại làm cho Hạ Nam Thiên không thể bỏ qua. Tuy biết đối phương mục đích lớn hơn nữa là muốn kết giao muội muội của mình, hắn cũng không so đo. Hạ U U sắp bắt đầu lịch lãm, để cho nàng tiếp xúc một số siêu cấp thiên tài cũng là chuyện tốt.

Đương nhiên Hạ Nam Thiên cũng hiểu mục đích Hạ U U muốn ở đại sảnh.

“Ồ, thì ra là thế. Hạ tiểu thư là sớm nên tiếp xúc tu luyện giới rồi...” Ngô Nhược Trần nói, nói xong nhìn về phía người trong đại sảnh, nói: “Các vị xin tùy ý tán gẫu, không cần cố kỵ, có thú sự hiểu biết gì cứ việc nói, mọi người ở đây tiêu phí, Ngô Nhược Trần ta mời!”

“Ða tạ đa tạ.”

Trong đám người nhất thời có chút người tu luyện đáp lại.

...

Bên cạnh Trần Hạo cùng Dạ Phi Tuyết vừa để trống một cái bàn. Ba người rất nhanh liền ngồi xuống, May mắn là vị trí của Hạ U U vừa vặn đối mặt Dạ Phi Tuyết, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng Trần Hạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK