“Tuyệt! Thực sự là quá tuyệt! May mà mình kiên trì đến một vạn trận, nếu không đã không có được điều kiện lợi hại như thế này, đánh mất cơ hội...”
“Phù...Cuối cùng cũng đến lượt mình!”
Dưới lôi đài, Vô địch Nhân Tiên Long Dực thở phào một tiếng, khí tức trên người trong khoảnh khắc phát sinh biến hóa vi diệu.
Khí tức thâm bất khả trắc như đại hải bắt đầu nổi lên những đợt sóng cao chót vót!
“Hả? Long huynh, huynh làm sao vậy? Còn lâu mới đến lượt huynh?” Vân Trung Kiếm đã tỉnh lại từ trong trạng thái cảm ngộ, sau khi cảm ứng được Long Dực khí tức biến hóa, không kìm được nói.
Hắn biết Long Dực muốn khiêu chiến đối thủ có một vạn trận, nhưng càng rõ với thực lực khủng khiếp của Long Dực tuyệt đối là đến cuối cùng mới đến lượt hắn lên đài, đó là chiến tích 9999 trận thắng, 0 trận thua, 0 trận hòa, nhìn thấy con số này, Trần Hạo có thể không dám lựa chọn Long Dực lúc này.
“Không... Đã đến lượt ta rồi!” Long Dực ánh mắt lóe ra hai đường tinh quang như thực chất, lẩm bẩm nói, chiến ý nồng đậm cũng không kìm được không kiêng nể gì bạo phát.
Xung quanh, vô số tu luyện giả đều nhìn hắn khiếp sợ.
“Ách... Sao lại đến lượt huynh? Kì lạ quá, không lẽ những người phía sau còn mạnh hơn Long huynh? Cái này là không thể... Chuyện này ít nhiều có trùng hợp rồi, Long huynh là muốn khiêu chiến người có số trận đấu vượt qua huynh, vừa mới vượt qua đã đến lượt huynh...”
Long Dực mỉm cười, không trả lời câu hỏi của Vân Trung Kiếm.
Khi hắn đạt được chiến tích 3000 trận thắng, 0 trận thua, 0 trận hòa, khởi động điều kiện bí mật, từ đó về sau, hắn chỉ tìm được đối thủ có số lần chiến đấu vượt qua mình. Tất cả mọi người đều cho rằng đây là ham mê đặc thù của hắn, căn bản không có nghĩ đến điều kiện bí mật, và hắn cũng không tiết lộ với bất cứ ai. Hắn chỉ biết khi chiến tích của hắn biến thành 10000 trận thắng sẽ nhận được phần thưởng khích lệ của sân thi đấu. Hắn không biết phần thưởng cụ thể là gì, nhưng hắn biết phần thưởng khẳng định thích hợp với hắn. Bởi vì hắn từng hỏi qua sư phụ tin tức có liên quan đến điều kiện bí mật của thế giới thứ hai, tựa hồ mỗi người khởi động điều kiện bí mật, đồng thời hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, phần thưởng nhận được đều thích hợp với họ nhất.
Hắn sớm đã lĩnh ngộ bích chướng, sở dĩ chưa dẫn động thiên phạt tấn thăng lên Địa Tiên cảnh là vì hạn chế của nhiệm vụ bí mật này, hắn phải hoàn thành một vạn trận thắng liên tiếp trong Nhân Tiên cảnh.
Nếu không, hắn đã hiệu xưng Vô địch Nhân Tiên, không thể nào bị giam cầm ở cảnh giới này.
“Vô địch Nhân Tiên Long Dực...”
“Chiến ý mãnh liệt quá, xem ra Long Dực cũng khiêu chiến Trần Hạo! Hắn yên tĩnh như tuyết, cuối cùng cũng gặp được một người thỏa mãn điều kiện của hắn rồi...”
“Đúng vậy, đúng vậy, không dễ à, nhưng vẫn chưa đến lượt hắn mà?”
“Khẳng định chưa đến lượt hắn, nhưng chiến tích của Trần Hạo đã lên 10000 trận thắng, thỏa mãn điều kiện của hắn rồi, khẳng định sẽ hưng phấn!”
Trong đám đông, vô số người nghị luận.
Không thể không nói chiến tích và thực lực chân chính của Long Dực trong Nhân Tiên cảnh tu luyện giả của cả Á Dĩnh Tinh là sở hữu địa vị tuyệt đối chí cao không ai có thể so sánh. Cho dù là Trần Hạo chiến tích 10000 trận thắng bây giờ cũng không thể bằng được hắn.
“Trần Hạo tiểu hữu? Ngươi đây là... muốn nghỉ ngơi hay là khai chiến? Trận đấu này ngươi phải cẩn thận, Long Dực hiệu xưng Vô địch Nhân Tiên, bất luận là chiến tích hay chiến lực hay chiến kĩ hay kinh nghiệm đều là nhân vật đỉnh tiêm chân chính, nếu không phải tính chất của hắn giống ngươi, khẳng định sẽ phải xếp hắn xuống cuối cùng...”
“Khục khục...” Cho đến lúc này, Trần Hạo mới tỉnh lại từ trong hưng phấn cực độ, vội vàng nói: “Có thể khai chiến rồi!”
“Được. Hi vọng ngươi có thể thắng... Mặc dù trên cơ bản là không thể...”
Nghe thấy những lời cuối cùng lão đầu nói, Trần Hạo rất buồn bực, cái này xem là đại khí hay dằn mặt không biết.
Xẹt!
Đúng lúc này, Long Dực nhận được thông báo có thể khai chiến, liền hóa thành một đường lưu quang, tốc độ không nhanh, giống như đang đi bộ trong không trung, khí tức chiến ý cũng không mạnh, giống như biểu hiện lúc ban đầu, nhưng chính thái độ bình thản này lại khiến tất cả mọi người cảm thấy hắn thâm bất khả trắc.
Mặc dù Long Dực chưa bước lên lôi đài, Trần Hạo đã biết đây sẽ là đối thủ mạnh nhất của hắn!
Đó là trực giác!
Chỉ riêng ánh mắt đối phương đã khiến Trần Hạo cảm nhận được uy hiếp chưa từng có, uy hiếp trực chỉ đến tận linh hồn, cảm giác này giống như nhìn thấy một ngọn núi không thể lay động, lại giống như đứng trước đại hải sâu không lường được.
“Mạnh quá...”
Lần đầu tiên, tín niệm tất thắng của Trần Hạo có chút dao động. Hắn rất không thích cảm giác này, nhưng sự thực chính là như vậy. Đây hoàn toàn là sức mạnh tuyệt đối chênh lệch quá lớn mới khiến cho hắn sản sinh ảo giác.
“Trần huynh đệ, xin chào!”
Long Dực nhẹ nhàng đáp xuống lôi đài, thần sắc bình thản mang theo nụ cười nhàn nhạt nhưng không phải nụ cười gượng ép khiến người ta cảm thấy khó chịu. Câu nói đầu tiên càng không có sự kiêu ngạo của một Nhân Tiên cảnh đệ nhất cao thủ.
Điều này khiến cho Trần Hạo có chút không thích ứng. Hắn là một người không biết thích khách khí cũng chưa từng khách khí.
“Rất vui vì sự xuất hiện của ngươi, bất luận thắng thua ta đều muốn làm bạn với ngươi!” Long Dực lại lên tiếng nói, dù hắn có niềm tin tất thắng nhưng lời này nói ra vẫn không kiêu không vội. Phong độ này ở tu luyện giới cường giả vi tôn, thiên tài kiêu ngạo ở khắp mọi nơi, chính là phượng mao lân giác.
Hơn nữa, Trần Hạo thực sự cảm ứng được đối phương không phải đang giả vờ, mà là rất thành thật hoặc có thể nói đây chính là bản tính của hắn.
“Ha ha...” Trần Hạo cuối cùng cũng lên tiếng, khuôn mặt tuấn dật lần đầu tiên không còn lạnh lùng nữa, nói: “Có thể làm bạn với ngươi có lẽ là một chuyện không tệ dù ta không hiểu ngươi.”
“Như nhau cả thôi, nam nữ có thể nhất kiến chung tình, chúng ta cũng có thể mới gặp đã thân! Ðây là trực giác...”
“Ha ha... Không sai, là trực giác! Trực giác của ta nói với ta rằng trận đấu này khả năng chiến thắng của ta gần như bằng 0, may là tiền cược của ngươi không phải quá cao. Nếu không, ta sẽ cự tuyệt...”
“Số thông tin có thể cho ta không? Của ta là 1” Long Dực chuyển sang truyền âm.
“Của ta là...”
Trong lúc hai người giao lưu, tu luyện giả xung quanh liền bớt đi một nửa, đương nhiên không phải họ bỏ đi, mà là tiến vào hình thức quan chiến. Mọi người nhìn Long Dực và Trần Hạo, cộng thêm đối thoại giữa hai người, đều cảm nhận được mùi vị của sự quý mến, không chỉ chiến tích toàn thắng khủng khiếp của hai người, còn cả bề ngoài tuấn dật siêu phàm cùng chiến lực khủng khiếp mà họ thể hiện.
Thậm chí...
Không biết là bị từng các nguyên tố ảnh huởng hay không mà khiến người ta cảm thấy tướng mạo của Trần Hạo và Long Dực ở một mức độ nào đó có chút tương đồng, nhất là nhìn nghiêng và sau lưng.
Bất luận hai người quý mến nhau thế nào thì trận đấu vẫn phải bắt đầu!
Hơn nữa, không có ai hàm hồ, càng không có ai muốn nhường nhịn!