Mục lục
Ngạo Thiên Cuồng Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau một lát, Trần Tuyết rốt cuộc hoàn toàn tỉnh lại, trước tiên liền cảm giác được thân hình nặng nề của Trần Hạo cùng với mình đang ở trạng thái hôn môi. Đồng thời cũng cảm ứng được khí tức chung quanh.

“Tỉnh rồi sao? Quá tốt rồi... ha ha. Chúng ta vừa mới tiến vào rồi...” Trần Hạo bắt được khí tức của Trần Tuyết, vừa đúng ở nháy mắt Trần Tuyết trợn mắt, nhảy dựng lên, nói.

Ở trong cảm giác của Trần Tuyết, giống như hai người như trước là ở dưới trạng thái hợp thể, vừa mới bước vào nơi này còn chưa kịp tách ra.

Trần Tuyết chậm rãi mở đôi mắt tuyệt đep, tựa như lập tức còn chưa thể từ trong loại ngủ đông tầng sâu tỉnh lại, mắt híp lại, như cường quang chói mắt, nàng nhìn thấy Trần Hạo đứng ở trước người..., khuôn mặt nhỏ như trẻ con ngủ say, dần dần biến thành kinh ngạc, mắt cũng càng mở càng lớn, chợt lóng lánh ra kinh hỉ mãnh liệt, “Phốc” một tiếng nhảy dựng lên...

Làm Trần Hạo kinh ngạc là, giống như không dám tin hơn nữa quá kinh hỉ, Trần Tuyết liền bổ nhào vào trong lòng hắn, gắt gao ôm lấy hắn...

Hai bàn tay vòng cổ Trần Hạo, hai chân quấn lấy eo Trần Hạo, dùng hết toàn bộ khí lực, như muốn tan vào thân thể Trần Hạo, hoặc như sợ khí lực nhỏ, Trần Hạo trước mắt sẽ biến mất.

“Tiểu Tuyết, đừng kích động, đừng kích động, đã không còn việc gì nữa....”

Bốp bốp..., Trần Hạo có chút rối rắm vỗ lưng ngọc của Trần Tuyết nói, không nghĩ qua liền vỗ vào cái mông vểnh lên. Mà giờ phút này, thân thể Trần Hạo thẳng tắp như kiếm mà đứng, Trần Tuyết lại quấn quanh ở trên người Trần Hạo. Quan trọng hơn là Trần Tuyết kêu một cái dùng sức kia làm cho một thân chính khí, thanh liêm của Trần Hạo cũng nhịn không được nghĩ đến tư thế kinh điển nào đó lúc làm chuyện nào đó.

Nghĩ đến hẳn phải chết không thể nghi ngờ, Trần Tuyết như quá kích động, quá hưng phấn, kích động hưng phấn khó có thể tự giữ. Liền ngay cả Trần Hạo vỗ bờ mông mẫn cảm của nàng, cũng không có bất cứ phản ứng gì, chỉ biết dùng hết toàn thân khí lực ôm, bình ổn hít thở, thân thể mềm mại run rẩy, thẳng đến một hơi dùng hết mới hơi ngẩng đầu, trừng mắt nhìn thẳng tắp Trần Hạo, vẻ mặt cực kỳ quái dị, mang theo kinh hỉ, kích động, nhưng càng là mê mang, không nói được một lời.

“Choáng váng?” Trần Hạo bị Trần Tuyết nhìn đến mặt phát đen, đưa tay véo về phía khuôn mặt Trần Tuyết, thử xem nha đầu kia còn đang trong mộng du hay không.

“A....”

Chỉ là tay Trần Hạo vừa tới bên mặt Trần Tuyết, cách cái khăn che mặt, Trần Tuyết đột nhiên bắt lấy tay Trần Hạo, mở ra cái miệng anh đào nhỏ nhắn, răng trắng nhỏ đều lóe trắng như tuyết, há miệng cắn xuống. Làm cho Trần Hạo khoa trương kêu to ra tiếng.

“Cái này thực... Là thật sao?” Trần Tuyết rốt cuộc đã nói chuyện.

“Nói lời thừa, ngươi cắn bản thân ngươi một cái xem có phải thực hay không?” Trần Hạo rút ra cái tay của mình che kín dấu răng cùng một chút nước miếng, nói.

“Ta thật không biết đây là ảo cảnh hay không, ta giống như ngủ say ở trong ảo cảnh đã lâu... Ta không phân rõ cái này đến cùng là thật hay giả, là ảo cảnh hay chân thật..., ta còn là ta ban đầu hay không... Ta cảm thấy ta đã không phải ta ban đầu nữa, lại hình như là ta ban đầu... Đây là thực sao? Thật sự là thực sao? Ta không biết, không rõ lắm....”

Làm Trần Hạo trừng lớn mắt là Trần Tuyết trừng mắt nhìn hắn, lại như lẩm bẩm dong dài nói một đống, như đang chất vấn Trần Hạo hoặc như đang lẩm bẩm. Nói ngắn lại chính là một câu, nàng thế mà vẫn không rõ ràng lắm cảnh tượng bây giờ đến cùng có phải thực hay không.

Cái này cũng quá khoa trương. Một nha đầu xinh xinh đẹp đẹp, thông thông minh minh, bỗng nhiên như đầu có nước vào.

Lúc này rõ ràng đã tỉnh táo lại nhưng này cứ không rõ ràng lắm.

“Đây là mấy?” Trần Hạo giơ hai cái ngón tay ở trước mặt Trần Tuyết lắc lắc, hỏi.

“Hai!”

“Đây là mấy?” Trần Hạo tay trái đối tay phải, vẫn là giơ hai đầu ngón tay, nói.

“Hai!”

“Ta là ai?” Trần Hạo lại hỏi.

“Trần Hạo đệ đệ của ta..., ngươi đừng hỏi những vấn đề thiểu năng. Ta chỉ là không rõ...lúc này thật sự là thực,..., ô....”

Lúc Trần Tuyết lải nhải lẩm bẩm lại muốn nói ra vấn đề tương tự, Trần Hạo dứt khoát lưu loát ôm lấy Trần Tuyết, mở ra miệng rộng cách cái khăn che mặt liền chặn cái miệng nhỏ nhắn của Trần Tuyết.

Cái này là cần thiết, làm việc nghĩa không thể chối từ, không cho nàng chút kích thích, nàng không thể tỉnh lại. Dù sao hai người đã từng hôn nửa năm. Tuy hoàn cảnh thay đổi, từ bị động thành chủ động, nhưng bản chất giống nhau, đã khơi dòng, không còn sợ nữa, không rối rắm nữa.

“Xem ra ngươi còn rất suy yếu. Ngoan ngoãn phối hợp chút, ta cho ngươi tràn ngập năng lượng..., ngươi đây là bệnh phải trị!”

Trần Hạo vừa thô lỗ ngăn cản Trần Tuyết giãy giụa, vừa cuồng dã tách ra môi mềm của Trần Tuyết, đụng chạm đến hàm răng bạc nhỏ đều. Sau đó lời lẽ chính nghĩa nghiêm khắc truyền âm.

“Oành!”

Trần Hạo không biết, ngay tại giờ phút này, có lẽ là Trần Hạo đột ngột hành động làm Trần Tuyết bị dọa sợ. Sâu trong đầu, một tầng bọt khí huyễn lệ trong suốt bỗng nhiên nổ tung. Trong nháy mắt Trần Tuyết cảm giác như từ trong ác mộng đi ra, tâm thần cùng thân thể rốt cuộc hợp nhất. Đôi mắt tuyệt đẹp trừng rất lớn, xuất hiện một tia bối rối, một tia thẹn thùng, một tia kinh ngạc.

Bối rối làm nàng luống cuống chân tay, thẹn thùng làm nàng cả người mềm yếu, kinh ngạc làm nàng mở ra cái miệng nhỏ... Vì thế, Trần Hạo thành công đột phá phòng tuyến đụng chạm đến cái lưỡi thơm tho trơn ẩm linh động ngọt lành của nàng.

Rõ ràng có tầng khăn che mặt mỏng manh, lúc này thế mà cảm giác giống như không tồn tại. Ngay lập tức liền làm Trần Hạo cũng quên mình muốn làm cái gì, đắm chìm đến trong nụ hôn ướt át so với vài lần trước say lòng người hơn vô số lần.

Thật không dễ linh hồn thân thể hợp nhất, Trần Tuyết ở dưới thế công cuồng dã của Trần Hạo, đầu nổ tung lần nữa biến thành trống rỗng, cảm giác bản thân cũng nhẹ nhàng hẳn lên, một loại cảm giác không thể dùng ngôn ngữ hình dung theo Trần Hạo ở trong miệng nàng phiên giang đảo hải, phiêu phiêu đãng đãng..., từ tránh né, đến trúc trắc đáp lại, lại đến triền miên không ngớt, ngươi tới ta đi..., cũng không biết trải qua bao lâu, tựa như là hai người đều đã quên thời gian, quên tất cả, thẳng đến hai người chậm rãi ngã đến trên tảng đá lớn, biến thành một trên một dưới, hít thở cũng trở nên trầm trọng hẳn đi, thời điểm Trần Tuyết càng phát ra tiếng “Ưm” mê người, ban đầu vẫn nhắm mắt lại, Trần Hạo khắc chế không được muốn thưởng thức Trần Tuyết đang say mê phong tình. Nhưng...

Theo mắt Trần Hạo chậm rãi mở ra, gia hỏa này bỗng nhiên dại ra, quên động tác, ánh mắt lại biến thành như chuông đồng!

Dưới ánh mặt trời nhu hòa, đó là một khuôn mặt như...

Da thịt trắng hơn tuyết, vô cùng mịn màng. Mày ngà nhỏ nhọn như lá liễu, như khói mỏng. Lông mi thật dài vụt sáng, tản mát ra xinh đẹp kinh tâm động phách..., Trần Hạo đột nhiên từ trên môi mềm của Trần Tuyết đứng dậy.

“A...”

Mà ngay tại lúc này, Trần Tuyết cũng mở mắt, khuôn mặt tuyệt mỹ che kín ráng đỏ, nhưng khoảnh khắc mở ra lại thét chói tai ra tiếng, đột nhiên sờ về phía mặt mình.

“Khụ khụ... Không phải ta, tuyệt đối không phải ta. Tiểu Tuyết, ta không gỡ xuống của ngươi...” Trần Hạo chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ kinh tâm động phách của Trần Tuyết, xấu hổ nói. Tuy cái khăn che mặt màu đen căn bản không thể che dung nhan của nàng, nhưng sau khi thật sự cởi khăn che mặt, xinh đẹp nở rộ lại hoàn toàn không phải thời điểm mang khăn che mặt có thể bằng được. Mang đến xung đột thị giác càng vượt qua Trần Hạo tưởng tượng.

“Ta...”

Làm Trần Hạo kinh ngạc là Trần Tuyết chẳng những không nổi bão với hắn, ngược lại run run vuốt mặt mình, vẻ mặt tràn ngập kích động, ngay cả thanh am cũng mang theo một tia run rẩy.

“Ta dung hợp rồi..., thật sự dung hợp rồi..., cái này, cái này thật sự là thực sao?”

Phốc!

Trần Hạo liền ngã cắm đầu xuống “Cái này mẹ nó là chuyện gì? Dung hợp là cái gì, thật sự dung hợp là cái gì?” Trần Hạo chưa kịp để ý tới, nhưng câu “Đây thật sự là thực sao” của nha đầu này đã nói mấy lần, hắn tự hỏi nàng đã tỉnh hay chưa.

“Ta rõ ràng vẫn là Hóa Thân cảnh hậu kỳ đỉnh phong, rõ ràng chưa tới Tạo Vật cảnh, sao đã dung hợp rồi?” Trần Tuyết như cực độ tự kỷ vuốt ve khuôn mặt nhỏ của mình, tự nhủ.

“Này... Tiểu Tuyết, ngươi đang nói cái gì? cái gì dung hợp? Bệnh này của ngươi rất nghiêm trọng, phải chữa!”

“A..., ngươi đừng qua đây!” Nghe được Trần Hạo nói, cùng với nhìn thấy Trần Hạo muốn bổ nhào tới, Trần Tuyết nhất thời nhảy dựng lên, vẻ mặt khẩn trương, sắc mặt đỏ bừng phất tay ngăn cản nói: “Ngươi mới có bệnh, ta không bệnh. Không những không bệnh, hơn nữa... Ta rất khỏe, thật khỏe rồi...”

“Ngươi đây sợ là bệnh vào cao hoang rồi nhỉ? Khai theo sự thật, nếu không, ta phải cưỡng chế trị cho ngươi” Trần Hạo bây giờ thật có chút to đầu, có loại cảm giác không sờ được tóc.

“Nghĩ thật hay, thừa dịp ta chưa tỉnh táo chiếm tiện nghi của ta... Hừ!” Khuôn mặt nhỏ của Trần Tuyết ngẩng lên, khôi phục kiêu ngạo từng có, đôi mắt tuyệt đẹp, bễ nghễ nhìn Trần Hạo, khí tức quanh thân chợt dâng lên.

Làm Trần Hạo kinh ngạc là chỉ trong nháy mắt, năng lượng không gian vốn tinh thuần đến mức tận cùng hơn nữa ẩn chứa các loại bổn nguyên thuộc tính, thế mà ở trên đầu Trần Tuyết ngưng tụ thành năng lượng lôi điện cùng không gian dao động, xẹt xẹt lấy tốc độ khủng bố mắt thường có thể thấy được dung nhập đến thân thể nàng.

Càng làm Trần Hạo kinh ngạc là khí tức Trần Tuyết tản mát ra cường đại đến cảnh giới làm Trần Hạo cũng cảm thấy khủng bố.

“Ặc... Tiểu Tuyết, đó là bí mật trên người ngươi? Dung hợp? Dung hợp với cái khăn che mặt kia của ngươi?” Trần Hạo nhìn vẻ mặt đắc ý của Trần Tuyết, mở to hai mắt nhìn hỏi.

“Bí mật. Không thể nói cho ngươi... Cái khăn che mặt là dung hợp rồi. Về sau ta cũng không cần đeo nữa...” Trần Tuyết như khai bình khổng tước, kiêu ngạo đắc ý nói, chợt thu hồi khí tức của mình, nói: “Tiểu đệ nha, về sau nhớ gọi Tuyết tỷ. Đó là Cửu U Hàn Đàm sao? Thiên địa linh khí thật tinh thuần mênh mông, thật nhiều bảo vật... Tiểu đệ, còn thất thần làm chi? Sao không thu?”

Trần Tuyết cố ý đem hai chữ tiểu đệ kéo thật dài, làm Trần Hạo có chút hộc máu “Nha đầu này không phải thực lực ù ù cạc cạc tăng lên mấy cấp bậc mà thôi? Cái đuôi đã vểnh lên rồi?”

Chẳng qua Trần Hạo cũng không thể nói cái gì. Ở trên xưng hô, hai người đã ước định cường giả vi tôn. Giờ phút này, Trần Tuyết tuy cảnh giới chưa đề thăng, nhưng khí tức cả người so với trước khi tiến vào không biết đã cường đại hơn bao nhiêu lần. Trần Hạo chỉ từ khí tức phán đoán liền biết mình muốn thắng Trần Tuyết, cơ bản là chuyện không có khả năng. Nhất là ở trước mặt Trần Tuyết, hắn cơ bản không có bí mật gì, lại càng không cần nói đòn sát thủ bất ngờ nào.

Tình thế mạnh hơn người...

“Gấp cái gì. Lại không có ai tranh! Đồ vật nơi này, chúng ta tạm thời đừng tùy tiện động vào.”

“Vì sao?”

“Đây là thủy nguyên không gian của Vô Cực đại lục. Nó là sơ hình của Vô Cực đại lục, toàn bộ Vô Cực đại lục cũng là nó diễn sinh mà đến. Nơi này một ngọn cỏ, một cái cây, một bông hoa, một hòn đá, đều cùng Vô Cực đại lục có từng tia từng luồng liên hệ. Chúng ta có thể tiến vào hoàn toàn là may mắn. Nếu động lung tung sợ là sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ Vô Cực đại lục...”

“Ngươi..., Sao ngươi biết?”

“Cái này còn cần hỏi? Đương nhiên là bí mật. Chẳng qua, ngươi nếu là gọi ca ca nghe một chút, ta có lẽ sẽ cân nhắc một chút nên nói cho ngươi hay không... Khi ta chưa nói, ta phải hảo hảo ngủ một giấc, ngươi thích làm gì thì làm cái đó đi...” Nhìn thấy Trần Tuyết nhíu mày trừng mắt, Trần Hạo nói thẳng. Nói xong liền nằm ở trên tảng đá lớn bóng loáng như ngọc.

“Ngủ một giấc?” Trần Tuyết trừng lớn mắt nhìn Trần Hạo!

Ăn uống đại tiểu tiện ngủ đối với người thường là cần thiết. Nhưng đối với người tu luyện lại có cũng được mà không có cũng không sao. Nhất là sau khi tới loại cảnh giới này của Trần Hạo càng là không có khả năng đem thời gian lãng phí ở trên ngủ. Lúc đả tọa điều tức liền có thể đem tinh khí thần khôi phục tới trạng thái đỉnh phong. Chỉ sợ cũng chỉ có thời điểm bị thương hôn mê mới có thể lâm vào trạng thái ngủ nguyên thủy nhất nhưng hiệu suất thấp...

Nhưng Trần Hạo lại nói buồn ngủ. Hơn nữa, nằm đổ liền đã ngủ, thậm chí mang theo tiếng ngáy rất nhỏ.

Bộ dáng như thế rõ ràng là đã mệt đến cực hạn.

Trần Tuyết bĩu môi, trừng mắt nhìn Trần Hạo, thầm nghĩ: “Còn chưa hỏi hắn bị vây ở trong vách ngăn thời gian dài bao nhiêu, chẳng qua xem bộ dạng này hẳn là đã rất lâu. Nếu không lấy tu vi của hắn sao không ngăn được buồn ngủ xâm nhập? Nhưng... Vừa rồi sao hắn tinh thần như vậy?”

Nghĩ đến việc Trần Hạo vừa rồi làm với nàng, Trần Tuyết nhất thời mặt đỏ tai hồng, trên mặt không còn chút kiêu ngạo.

Rất rõ ràng, nha đầu này vừa rồi vẻ mặt, lời nói..v..v..đều là vì che giấu nàng e lệ. Bởi vì nàng căn bản không chuẩn bị sẵn sàng, cũng không biết đối mặt như thế nào, càng sợ Trần Hạo sẽ có hành vi tiến thêm một bước...

Ngơ ngác chăm chú nhìn Trần Hạo dưới ánh mặt trời bình yên đi vào giấc ngủ, Trần Tuyết nhẹ tay nhẹ chân đi về phía bên hồ.

Mặt hồ trong suốt yên tĩnh không chút gợn sóng, tựa như mặt gương, rõ ràng chiếu ngược ra bóng dáng nàng. Thần thức phát ra, Trần Tuyết có thể rõ ràng cảm giác được khắp thiên địa, nơi này, mọi thứ giống nhau, lấy đến bên ngoài đều có thể xưng là thiên địa linh vật, hơn nữa là cấp cao nhất.

“Nếu đến trong hồ nước này tắm rửa, khẳng định rất thoải mái... Vẫn là quên đi, nhỡ đâu phá hủy Vô Cực đại lục thì làm sao?”

Trần Tuyết chăm chú nhìn ảnh ngược trong nước, ngăn chặn ham muốn trong lòng. Tuy Trần Hạo không giải thích, nhưng nàng biết Trần Hạo nói là thật. Cẩn thận quan sát bản thân hồi lâu, Trần Tuyết quay đầu nhìn nhìn Trần Hạo đang ngủ say, sau khi xác định toàn bộ không gian không có gì nguy hiểm tồn tại, liền hóa thành một cơn gió mát biến mất ở bên hồ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK