“Long ca, ta thì ngươi không cần lo lắng. Ngươi vẫn là nên lo lắng cho Đình Đình...” Trần Hạo thấy Long Dực liên tục nhắc nhở mình mà chẳng nói với Long Ðình gì cả, khiến hắn cảm thấy rất kì lạ.
“Muội ấy? Là muội ấy lo lắng cho chúng mới đúng...”
“Đúng vậy! Trần Hạo, ngươi đừng xem nhẹ ta, Ðiền Chân mạnh hả? Địa Tiên phải không? Ngươi cho rằng hắn sợ ta, chỉ là hắn nhường ta. Thực lực bản thận ta không mạnh bằng ca ca, nhưng... Đợi đến lúc ngươi muốn bắt nạt ta, ngươi sẽ biết, ha ha ha...” Khóe miệng Long Ðình nhếch lên một vòng cung của tiểu ác ma, có chút đắc ý truyền âm nói.
...
“Tiểu tử này là ai?”
Trong lúc ba người Trần Hạo truyền âm giao lưu và quan sát người khác, ba người bọn họ cũng trở thành đối tuợng chú ý của những người khác, nhất là trong đó có một thân ảnh mà Long Dực cũng không lưu ý đến. Nói một cách chính xác là thân ảnh đó bị Long Dực, Trần Hạo và Long Ðình hoàn toàn bỏ qua, bởi vì cảnh giới của đối phương nằm trong số ít những Nhân Tiên cảnh sơ kì.
Thiếu niên này khí tức chỉ là Nhân Tiên cảnh sơ kì, nhưng dựa vào phân tích vẫn có thể đoán định được thân phận của Long Dực và Long Đình. Cho dù hai người che giấu khí tức rất tốt, cũng thay đổi rất nhiều, cộng thêm có thêm một Trần Hạo, khiến rất nhiều người không thể phán đoán ra ba người họ là ai, nhưng thiếu niên này lại có thể khẳng định. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hắn biết Long Dực và Long Ðình sẽ đến. Trong hai trăm tu luyện giả có mặt ở đây, tu luyện giả nữ không có mấy người, chỉ riêng sinh mệnh khí tức không thể thay đổi, đã có thể đem những người khác toàn bộ bài trừ. Long Đình khoác tay Trần Hạo nên thiếu niên kia phán đoán khả năng lớn nhất có lẽ là Long Dực. Nhưng khí tức trong người Trần Hạo không có tính tương đối với Long Dực. Ngược lại thiếu niên không kiêng nể gì tản phát khí tức cường đại của mình bên cạnh Trần Hạo, càng giống Long Dực hơn.
Vậy người Long Đình khoác tay là người nào thì hắn không thể đoán.
Trên khuôn mặt tái nhợt mang chút bệnh trạng của thiếu niên lộ ra một tia biểu cảm suy tư.
“Không lẽ là thằng nhóc thần bí kia? Đúng! Khẳng định là hắn! Nếu không, với những hiểu biết của mình về Long Đình, Huyền Thiên Thành này không ai có thể khiến nàng thân mật như vậy, nhất là còn trước mặt ca ca nàng... Nói như vậy, thằng nhóc thần bí đó có lẽ sớm đã tiếp nhận nhiệm vụ này... Chỉ có như vậy mới có thể giải thích rõ ràng...”
Giữa hai chân mày của thiếu niên ánh lên quang mang trí tuệ, trong nháy mắt đưa ra kết luận chính xác.
Không nói tên gia hỏa này thông minh đến đâu, chỉ riêng việc hắn hiểu rõ toàn bộ quá trình đã khiến toàn bộ sự việc nằm trong tầm điều khiển của hắn. Bao gồm cả cao thủ bây giờ xuất hiện, hai mươi người trong đó đều là tử sĩ dưới tay hắn, thân phận của mười thanh niên thực lực cường đại còn lại cũng đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Những người khác có thân phận thì hắn không cần cảm ứng quá mạnh, trên cơ bản có thể khớp với toàn bộ sự việc.
“Phù... rất tốt. Xem ra là ông trời cũng muốn giúp ta! Nếu đã đến rồi, vậy thì lưu lại đi... Nhưng trên người tiểu tử này có pháp bảo ẩn nấp cấp thánh khí, nhất định phải đợi đến lúc chắc chắn mới có thể động thủ, nếu không chẳng may đánh rắn động cổ, để hắn chạy thoát, đến lúc đó muốn tìm lại hắn cũng khó...”
Thiếu niên kín đáo nhìn Long Đình đang khoác tay Trần Hạo, sâu trong ánh mắt càng lúc càng lạnh lẽo, càng thêm xác định lần hành động điên cuồng này là hoàn toàn chính xác, anh minh thần võ. Nếu không, muộn thêm chút nữa, Long Đình sẽ trở thành đạo lữ của thiếu niên thần bí kia thật, cả thân lẫn tâm.
...
“Đến giờ rồi! Mời các vị dùng lệnh bài nhiệm vụ và thẻ tài phú, lần lượt lên phi hành khí!”
Ba!
Cuối giờ Thìn, đầu giờ Tỵ, một thanh âm khoáng đạt vang lên, năm Thiên Tiên cảnh cao thủ khí tức cường đại hóa thành một đường lưu quang xuất hiện trên phi hành khí. Khi thanh âm khoáng đạt đó vang lên, cửa lớn của phi hành khí “ba” một tiếng mở ra. Ba lão giả liền đi vào phòng điều khiển, hai lão giả còn lại thì giống nhiên viên kiểm vé trên Địa Cầu, lần lượt nhận lệnh bài và thẻ tài phú của mọi người, sau khi kiểm hạch mới được bước vào phi hành khí.
Tình huống này để đề phòng người tiếp nhận nhiệm vụ không phải người đi làm nhiệm vụ. Dù sao, đẳng cấp nhiệm vụ căn cứ vào hạn chế bản thân nhiệm vụ xác định cảnh giới tu luyện giả. Nhiệm vụ cấp độ Nhân Tiên tuyệt cảnh nếu dành cho Thiên Tiên cảnh cao thủ làm thì không hợp lý.
Hon mười phút, toàn bộ kiểm tra hoàn tất.
“Hoan nghênh các hành khách đến với phi hành khí số 23 của Hạo Vũ tinh hệ nhân tộc liên minh. Ta là chủ quản của phi hành khí số 23, Nhan Đông Thăng! Ðích đến lần này là Sí Diễm Tinh, thời gian phi hành là một tháng. Khoảng hai mươi ngày sau, tín hiệu của thế giới thứ hai biến mất, các vị tốt nhất đem tin tức này nói với bằng hữu và người thân của mình trước. Nhiệm vụ cấp tuyệt cảnh, xác suất tử vong là 60%, xác suất hoàn thành là 1%, xác suất giành được cơ duyên chỉ có 1/10000. Cho dù tình huống của các vị mạnh hơn dự liệu nhưng cũng không thể thiếu cảnh giác... Sinh mệnh thứ nhất, nhiệm vụ thứ hai, cơ duyên tùy duyên! Cũng hi vọng mọi người đừng phát sinh xung đột, chỉ cần có chứng cứ rõ ràng, tin rằng các ngươi đều biết hậu quả... Được rồi, bây giờ khởi động!”
Ầm!
Nhan Ðông Thăng thiên tôn vừa dứt lời, ngoài phi hành khí liên vang lên một tiếng nổ lớn, thân hình khổng lồ của phi hành khí nhất thời lăng không bay lên, tốc độ càng lúc càng nhanh, chỉ một lúc sau đã xé toạc hư không tiến vào không gian hỗn loạn.
...
“Ta ngồi với ngươi... Ca ca, huynh cũng đến đây...” Sau khi phi hành khí tiến vào không gian hỗn loạn, Long Đình ở vị trí liền sát nhưng chí ít có hai trăm trượng cự ly, liền đi về phía Trần Hạo, đồng thời truyền âm giữa ba người.
“Ha ha, ta chắc không cần. Hai người bây giờ là ngụy trang đạo lữ!” Long Dực cười có chút mờ ám nhìn Long Đình và Trần Hạo, truyền âm nói.
“Đâu cần thiết phải làm như vậy?” Trần Hạo nói. Dù sao, đây cũng là mỗi người một vị trí, cho dù là năm xưa Trần Hạo cùng hoa tỷ muội ở trong Ngân Dực Hào cũng không thân mật như vậy. Chỉ là Trần Hạo vừa nói xong, liền nhìn thấy các tu luyện giả xung quanh, không ít người tụm ba tụm năm tụ lại một chỗ. Rõ ràng đạo lữ càng phải như vậy.
Điều này khiến Trần Hạo rất không hiểu, thắc mắc liệu có cần thiết phải làm như vậy.
Nhưng cho dù là cự ly hai trăm trượng cũng không ảnh hưởng đến việc giao lưu. Huống hồ, dù là đạo lữ cũng không thể nào thân mật trước mặt mọi người. Hoặc có thể vì đây là nhiệm vụ cấp tuyệt cảnh với xác suất tử vong siêu cao, nguy hiểm sắp đến và kết cục không xác định nên càng khiến những bằng hữu và đạo lữ này thêm trân trọng quãng thời gian trước khi bắt đầu nhiệm vụ.
“Ca... huynh không đến, chỉ có hai người bọn muội, muội sẽ cảm thấy rất ngại ngùng...” Long Ðình không trả lời Trần Hạo ma quay sang nhìn chằm chằm Long Dực, truyền âm nói.
Ba người truyền âm qua lại nên Trần Hạo cũng có thể nghe thấy.
“Đem ngụy trang tiến hành đến cùng! Ta đi không thích hợp... Muội xem có đôi đạo lữ nào có người thứ ba xen vào không? Đi đi đi đi... Hắc hắc... Dù sao ở thế giới thứ hai chúng ta vẫn có thể liên lạc không phải sao?” Long Dực nói.
“Là ý gì? Không lẽ muốn cách ly bọn ta?” Nghe thấy Long Dực nói vậy, Trần Hạo nhất thời ngộ ra điều gì, hỏi.
“Đúng vậy, nếu không ta đến làm cái gì? Chuẩn bị mở bình phong rồi...”
“Cái này... Đình muội, ta thấy chúng ta vẫn nên tách nhau ra. Nàng qua đây, ta cũng không có thời gian chơi với nàng. Ta còn phải toàn tâm...”
Xuy Xuy Xuy Xuy Xuy!
Trần Hạo một câu chưa nói xong, xung quanh đột nhiên dâng lên những đường lưu quang, trong nháy mắt, Long Dực và những người xung quanh đều biến mất. Nói một cách chính xác là bị cách ly hoàn toàn. “Ngươi nói muộn rồi, ha ha ha...” Long Đình nhìn Trần Hạo, chống hông đắc ý bật cười. Cái này không xấu hổ như nàng nói. Trần Hạo ngồi xếp bằng, Long Đình chống hông cúi nhìn Trần Hạo, đây rõ ràng là cảnh tượng giữa nữ vương và tiểu thụ.
Trần Hạo trợn mắt nhìn Long Đình, rất phiền muộn lắc lắc đầu, nói: “Ngoan ngoãn ngồi bên kia cảm ngộ, đừng ảnh hưởng ca...”
“...” Long Ðình hung dữ lườm Trần Hạo một cái, nói: “Bổn đại mỹ nữ, bao nhiêu người muốn tới gần còn không được, chủ động đến với ngươi, ngươi còn ý kiến?”
“Chuyện này... Ðình muội, không phải muội thực sự có ý với ta chứ?”
“Thật thì sao, mà giả thì sao?”
“Thật thì không được, còn giả, chúng ta phải chú ý mức độ...” Trần Hạo có chút lắp bắp nói. Vốn dĩ hắn không để ý vấn đề này, bởi vì giữa hắn và Long Dực, Long Ðình có một loại cảm giác thân thuộc kì diệu, lần đầu tiên gặp mặt mà tựa hồ đã là bằng hữu nhiều năm. Nhưng bây giờ hảo cảm Long Đình dành cho hắn quá kịch liệt, còn Long Dực vừa rồi nhìn ánh mắt ám muội giữa hắn và Long Ðình, tựa hồ có chút muốn tác hợp hắn và Long Ðình, chuyện này đúng là khó cho hắn.
Lần đầu tiên Trần Hạo nhìn thấy Long Đình kinh ngạc đến mức cằm suýt nữa rơi xuống đất. Nếu Long Ðình và người phụ nữ thần bí sinh ra hắn không phải quan hệ mẫu tử nhưng người phụ này lại có quan hệ với Long gia, dù có phải quan hệ huyết thống truyền thừa hay không thì vẫn là họ hàng. Chuyện đạo lữ của hắn và Long Đình là không được.
Khi Trần Hạo đưa ra câu hỏi này, Long Đình dù dùng ngữ khí trêu chọc nhưng vẫn có chút chờ đợi đáp án của Trần Hạo. Không ngờ Trần Hạo lại trả lời như thế.
“Ðây rõ ràng là muốn đả kích người ta mà, tại sao lại không được? Không lẽ mình không xứng đáng? Giả thì chú ý mức độ, không lẽ mình không ai cần, cố ý xán đòi làm đạo lữ của ngươi?”
“Khục khục... Đình muội, cái đó chắC muội biết, ta có rất nhiều đạo lữ....” Trần Hạo thấy Long Đình trừng mắt nhìn mình, sắc mặt rất ấm ức, hắn vội vàng giải thích.
Không giải thích thì thôi, càng giải thích thì Long Đình càng nghĩ không thông, nàng vốn dĩ chỉ nói đùa, bỗng nhiên cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn hại nghiêm trọng, kết quả là không khống chế được mình, liền nói: “Đạo lữ nhiều rồi, thêm ta nữa thì đã làm sao?”
“Cái này...” Trần Hạo cứng họng, cái này đúng là tự mình đánh mình. Miệng thối mới đưa ra câu hỏi như vậy, bây giờ thì tốt rồi, người ta nghiêm túc rồi. Hắn khó trả lời được. Nói với nàng ấy là nàng là muội muội thất lạc nhiều năm của hắn cũng không được. Vậy là nói dối. Long gia người ta từ trước đến nay mỗi đời chỉ có một trai một gái, hơn nữa chỉ một người trong đó nảy sinh năng lực.
“Hừ! Vốn dĩ ta không có suy nghĩ muốn làm đạo lữ của ngươi. Bây giờ ta nhất định phải làm đạo lữ của ngươi! Không được cũng phải được. Nếu không, ta sẽ bám theo ngươi đến chết! Nếu không nữa, ta sẽ đem ngươi gạo nấu thành cơm.
“Phụt...”
Trần Hạo suýt chút nữa phun ra một ngụm huyết, nhìn Long Đình mắt hổ trừng trừng. Thực sự là một cái đầu biến thành hai cái. Càng đau đầu hơn là đứng từ góc độ này nhìn những đường cong uyển chuyển của Long Đình, cộng với hàm nghĩa mà ai cũng hiểu của câu “gạo nấu thành cơm”, Trần Hạo cũng không kìm được tâm tình rung động.
“Chuyện này... Đình muội, chúng ta nói sau được không... Kì thực, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã cảm thấy nàng là muội muội của ta, cảm giác đó vô cùng rõ ràng... Nếu không phải vì cảm giác đó, mỹ nữ xinh đẹp như nàng nguyện làm đạo lữ của ta, ta cầu còn không được... Nàng không lẽ không có cảm giác đó sao? Nàng thử nghĩ kĩ xem, biết đâu nàng thực sự không muốn làm đạo lữ của ta, chỉ là cảm thấy tương đối thân thiết mà thôi...” Trần Hạo nghĩ nát óc, cân nhắc từng từ, cuối cùng mới nói ra được những câu này.
Sau đó Trần Hạo thở phào nhẹ nhõm. Vì Long Ðình nghe xong những lời hắn nói, tựa hồ có chút suy nghĩ, vài giây sau mới “hừ” một tiếng, nói: “Lời này của ngươi hình như có chút đạo lý... Ðúng, chính là thân thiết...”
“Ô... Xem ra ta đoán không lầm, cảm giác của chúng ta giống nhau, thứ tình cảm này không phải tình cảm giữa nam và nữ, mà giống như thân tình nhiều hơn... Mà muội lại không có kinh nghiệm tình cảm nam nữ, cho nên mới nghĩ chúng ta là nhất kiến chung tình có đúng hay không?”
“Hình như... hình như... là vậy...”
“Vậy thì không còn vấn đề gì nữa. Ðược rồi, ta đang tham ngộ một loại tuyệt học, chúng ta ai làm việc người đấy đi, ta bắt đầu trước đây...” Trần Hạo cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nói. Nói xong liền nhắm mắt, bày ra bộ dạng lão tăng nhập định.
Long Đình nhìn Trần Hạo, nàng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng nhịn, chỉ “hừ” một tiếng, sau đó khoanh chân ngồi xuống bên cạnh Trần Hạo, trừng mắt nhìn Trần Hạo vài phút, biểu cảm thay đổi mấy lần. Cuối cùng, nha đầu này xác định một sự thực, đó là những gì Trần Hạo nói hoàn toàn chính xác. Nói cách khác, ngày trước, toàn bộ đều chính xác, nhưng vì tình huống lúc nãy khiến Long Ðình cảm giác có chút không chính xác.
...
“Hắn đang lĩnh ngộ tuyệt học gì? Tại sao dao động khí tức lợi hại như vậy?”
Không lâu sau, Long Ðình cảm nhận được dao động khí tức của Trần Hạo, trong lòng vô cùng buồn bực. Trong phi hành khí là ngăn cách thiên đạo pháp tắc, mà lĩnh ngộ tuyệt học đều là tâm cảnh và linh hồn lĩnh ngộ, nhưng năng lượng hùng hồn mênh mông trong người Trần Hạo đang điên cuồng tan biến, điều này rất không bình thường. Đến khi chân nguyên của Trần Hạo dần khôi phục, Long Đình mới hiểu ra chuyện gì.