Mục lục
Ngạo Thiên Cuồng Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

“Năm ngày rồi... Dựa vào tốc độ này, chỉ cần ba ngày thời gian nữa, hi vọng có thể kịp...” Không giống Nguyên Như thiên tôn, lão Thần vẫn đang căng thẳng chờ đợi. Hiện tại tưởng có vẻ bình tĩnh nhưng phải sẵn sàng đối mặt với nguy cơ sinh tử tồn vong bất cứ lúc nào. Mỗi một giây một phút đều quý giá vô cùng, đây là chạy đua cùng thời gian, cùng trời đoạt mệnh.

“Ðúng, chính là như vậy... Ha ha, thì ra là như vậy...”

Trần Hạo điên cuồng, rồ dại, tất cả tâm thần đều dung nhập trong cảm ngộ nghiên cứu giống như bước vào phong ma, quanh người phát tán ra khí tức không thuộc về tu luyện giả càng lúc càng mãnh liệt. Khuôn mặt tuấn dật càng biểu cảm biến hóa, lúc thì mày kiếm nhíu chặt, khi thì cuồng hỉ. Trạng thái phong ma này khiến Nguyên Như thiên tôn nhìn mà giật mình, tựa hồ tâm thần đều là Trần Hạo khống chế.

Ầm ầm!

“Ha ha ha... Ha ha ha...”

Đúng bảy ngày thời gian, Trần Hạo duy trì một tư thế chỉ có thần tình biến đổi, bây giờ não hải trong suốt thấu triệt, theo giọng cười hưng phấn của hắn tất cả tâm thần trong giây lát không chút trở ngại dung nhập vào mọi ngóc ngách của Ngân Dực Vô Cực Hào.

Khiến Nguyên Như thiên tôn giật mình mở to mắt, tâm thần của hắn bị Trần Hạo hoàn toàn dứt bỏ.

Điều đó có nghĩa thành công sắp tới gần.

Trần Hạo, một Nhân Tiên cảnh hậu kì chi cảnh tu luyện giả, dựa vào sức mạnh của bản thân mình khống chế Ngân Dực Vô Cực Hào chỉ có Thiên Tiên cảnh cao thủ mới có thể khống chế.

Ðây là chuyện không thể tưởng tưởng, nhưng Trần Hạo đã làm được, bởi vì tiếng “tít tít” truyền đến từ Ngân Dực Vô Cực Hào cùng khí tức tất cả phù văn vận chuyển phát tán ra đã nói rõ tất cả.

“Tiểu sư đệ thực sự đã lĩnh ngộ tất cả trận pháp phù văn.... Nếu không, chỉ dựa vào tu vi của hắn, tuyệt đối không thể khống chế!” Nguyên Như thiên tôn chăm chú nhìn Trần Hạo, trong lòng tràn ngập khiếp sợ và giật mình. Hắn rất rõ ngoại trừ nguyên nhân này, không còn lý do nào nữa. Cũng giống như hắn, hắn khống chế Ngân Dực Vô Cực Hào hoàn toàn dựa vào tu vi của mình cưỡng chế điều khiển. Trần Hạo là sau khi hoàn toàn lĩnh ngộ ảo diệu của trận pháp phù văn, với sức mạnh nhỏ bé làm được việc mà hắn phải tiêu hao cự lực mới có thể làm được.

Cái này có chút giống như điêu kĩ tâm quyết của Trần Hạo, lấy xảo sinh lực.

“Sư huynh! Mượn chân nguyên của huynh dùng một lát!”

Sau trận cuồng tiếu, Trần Hạo không trì hoãn quá nhiều thời gian, liền nhìn sang Nguyên Như thiên tôn vẫn đang chìm đắm trong hoảng hốt khiếp sợ, nói.

“Được... Ðược...” Nguyên Như thiên tôn hồi lại tâm thần nói, nói xong. Không chút do dự đánh ra một chưởng, ấn lên mệnh môn Trần Hạo, chân nguyên hùng hồn tinh thuần lập tức cuồn cuộn tràn vào trong cơ thể Trần Hạo.

Xuy!

Xuy Xuy Xuy!

Trần Hạo nhắm mắt, cùng lúc đó, cùng tâm niệm của lão Thần hợp nhất, hắn dung nhập vào trong não hải của mình và Ngân Dực Vô Cực Hào.

“Cải tạo hệ thống động lực trước! Đây là phương án của ta! Ðem phù văn mạnh nhất ngươi có thể cung cấp đưa cho ta, giúp đỡ ta lĩnh ngộ!”

Ào ào...

Trong thần niệm giao lưu, Trần Hạo liền ngưng thành đồ án. Đồng thời đem hiệu quả mà mình muốn, truyền cho lão Thần.

“Được, ta sẽ tận lực...” Kiến thức và kinh nghiệm của lão Thần cộng thêm thông qua hiểu biết của Trần Hạo đối với khoa học kĩ thuật Địa Cầu, đương nhiên có thể dễ dàng tiếp nhận lý luận của Trần Hạo cũng như có thể hiểu được ý đồ của Trần Hạo.

Rất nhanh. Không gian não hải của Trần Hạo liền hóa thành luyện khí bảo đỉnh chân chính, các loại linh kiện Trần Hạo yêu cầu bắt đầu sinh ra.

Đồng thời, theo lĩnh ngộ của Trần Hạo đối với phù văn lão Thần cung cấp, trên linh kiện bắt đầu xuất hiện phù văn phức tạp.

Trước đây, khi còn ở Vô Cực Tinh, Trần Hạo đã từng nói qua với Trần Tuyết, tương lai hắn sẽ luyện chế ra pháp bảo khiến mọi người kinh ngạc thực sự. Trần Hạo vẫn cho rằng chuyện đó còn rất xa xôi, bất luận thế nào cũng không nghĩ từ giờ phút này hắn đã bắt đầu như lời hắn nói, ở thời khắc sinh mệnh bị uy hiếp cực đại, bị ép phải bắt đầu.

...

Nguyên Như thiên tôn cảm thấy chân nguyên của mình nhanh chóng nhạt nhòa, đang cuồn cuộn chảy vào trong cơ thể Trần Hạo.

Không thể không nói khoảng thời gian Nguyên Như thiên tôn tiếp xúc cùng Trần Hạo, số lần kinh ngạc đã vượt qua ngàn năm vạn năm tổng gộp lại. Bây giờ muốn hắn kinh ngạc nữa cũng khó.

Hắn nhìn thấy Trần Hạo trước mắt, cảm ứng năng lượng của mình chảy vào cơ thể Trần Hạo, nhưng Trần Hạo chỉ là Nhân Tiên cảnh hậu kì lại giống như một cái động không đáy hấp thu năng lượng của hắn. Năng lượng hùng hồn như vậy có thể đem Địa Tiên cảnh cao thủ no chết, nhưng chuyển sang người Trần Hạo lại như bùn chìm xuống biển không bóng dáng.

Nguyên Như thiên tôn khẳng định có thể dung nhập vào trong không gian não hải của Trần Hạo, nhưng thực sự nghĩ không thông là không gian não hải của Trần Hạo rốt cục cường đại đến mức độ nào, và Trần Hạo sao lại có lực khống chế cường hãn như vậy, có thể khống chế năng lượng hùng hồn như vậy.

...

Nguyên Như thiên tôn không biết tình huống này sẽ kéo dài bao lâu, cho nên khi cảm thấy năng lượng của mình sắp hao hết, hắn liền bắt đầu tôi luyện tiên nguyên tinh, phân ra thêm một sợi chân nguyên và tâm thần, mượn tất cả tiên nguyên tinh trên người các tu luyện giả nhất là Địa Tiên cảnh tu luyện giả trong Ngân Dực Vô Cực Hào. Hắn còn biết làm thế nào được, tiên nguyên tinh trên người hắn còn lại không nhiều, chỉ đủ cho hắn duy trì tiêu hao, và thúc động Ngân Dực Vô Cực Hào phi hành đến Á Dĩnh Tinh, cho nên chỉ có thể mượn.

Những tu luyện giả này dù không biết đã xảy ra chuyện gì, Nguyên Như thiên tôn cũng không giải thích, nhưng dựa vào địa vị của Nguyên Như thiên tôn ở Vô Cực Tinh, họ đương nhiên không có lý do cự tuyệt, càng không thể giấu giếm.

Dù Nguyên Như thiên tôn toàn lực tôi luyện nguyên tinh thạch, nhưng tốc độ hồi phục của hắn vẫn không đuổi kịp tốc độ tiêu hao của Trần Hạo.

“Sư đệ, chân nguyên của ta đã cạn rồi...”

Chưa đến hai canh giờ, Nguyên Như thiên tôn không thể không lên tiếng nhắc nhở Trần Hạo đang thần tình chuyên chú.

“Ồ... Vậy sư huynh nghỉ ngơi trước, mau chóng hồi phục! Chúng ta phải dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành cải tạo! Thời gian đã không nhiều...” Trần Hạo nhíu mày nói.

Trong lòng càng có chút phiền muộn, tính toán đủ mọi thứ nhưng hắn quên mất chân nguyên của Nguyên Như thiên tôn không phải vô tận.

Cái này cần thời gian!

Mà bây giờ, hắn thiếu nhất chính là thời gian!

“Sư huynh, ta ở đây có cực phẩm linh tuyền, có lẽ có thể giúp ngươi gia tăng tốc độ hồi phục!” Trần Hạo do dự mấy giây, không dám bảo lưu nữa.

Ào ào...

Trong giây lát, linh tuyền cuồn cuộn từ không gian não hải của Trần Hạo phun ra, bao phủ lấy Nguy Như thiên tôn.

Linh tuyền này theo cảnh giới của Trần Hạo mà gia tăng, cùng cải tạo của lão Thần, sớm đã không thể so sánh với linh tuyền ban đầu, năng lượng ẩn hàm được lão Thần chuyển hóa thành chân nguyên trong tiên tôn cảnh, dù so với chân nguyên của Thiên Tiên cảnh cao thủ như Nguyên Như thiên tôn, cảnh giới vẫn không đủ, nhưng độ tinh thuần lại có thể giúp Nguyên Như thiên tôn trực tiếp hấp thu, chỉ cần đơn giản ngưng luyện là có thể bổ sung chân nguyên cho mình.

Không nghi ngờ, cái này có thể gia tăng tốc độ hồi phục của Nguyên Như thiên tôn.

Nguyên Như thiên tôn hít một hơi thật sâu, dưới sự cảm nhiễm của Trần Hạo, trái tim yên lặng tuyệt vọng của hắn như sống lại, khó hiểu vì tiểu sư đệ này, tiểu sư đệ chỉ là Nhân Tiên cảnh hậu kì đã đốt cháy lại ý chí chiến đấu của hắn trở nên căng thẳng và kích động!

Ầm!

Nguyên Như thiên tôn vứt bỏ tất cả rụt rè, thể diện cũng không cần nữa, không chút do dự đem đạo bào của mình chấn vỡ biến thành trần như nhộng, cùng cực phẩm linh tuyền tiếp xúc thân mật, tôi luyện, hấp thu, gần như điên cuồng tiến hành, hồi phục.

...

Một bên là giành giật từng giây từng phút phấn đấu, còn một bên thì nhàn nhã điều khiển phi hành khí lớn hơn Ngân Dực Vô Cực Hào nhiều lần, nhanh chóng phi hành xuyên qua không gian hỗn loạn.

Thế giới thứ hai, Á Dĩnh Thành.

“Ngươi là đệ tử của Vô Cực Tinh, đúng không?”

“Đúng vậy... Các ngươi muốn làm gì?”

“Ta hỏi ngươi vài câu, trả lời thành thật, đừng tưởng đây là thế giới thứ hai, ta không thể làm gì được ngươi. Lúc nãy khi ta bắt ngươi, có nhìn thấy thái độ của những người xung quanh không? Đó là sợ! Biết ta là ai không? Ta là một trong ngũ đại gia tộc, đích hệ của Tây Môn gia, hơn nữa còn là gia chủ tương lai, muốn cưới ngươi làm tiểu thiếp là sự tình rất dễ dàng...” Thanh âm ngang ngược càn rỡ phát ra từ miệng Tây Môn Phong. Bên cạnh hắn, đứng mấy tùy tùng hung thần ác sát.

Thiếu niên bị cường hành bắt đến sắc mặt khó chịu dị thường, vốn dĩ còn có một chút thái độ phẫn nộ, giờ phút này nghe thấy những lời ngang ngược của Tây Môn Phong, không dám thể hiện ra một chút bất mãn nào.

Hình thế ép nhân cường, hắn sớm đã nghe qua tình hình Vô Cực Tinh ở Hạo Vũ tinh hệ, đối diện với thực lực cường đại như vậy, hậu quả của việc hắn không cúi đầu là rất khó tưởng tượng. Dù sao, hắn đối với tình hình Á Dĩnh Tinh vẫn chưa có hiểu biết chân chính.

“Rất tốt. Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt! Nói, ngươi đã đến Á Dĩnh Tinh hay chưa?”

“Vẫn chưa...”

“Vậy ngươi bây giờ đang ở Vô Cực Tinh, vẫn chưa xuất phát? Hay là đang trên đường?”

“Vâng, đang trên đường đến Á Dĩnh Tinh.” Thiếu niên khẽ nhíu mày, không rõ đối phương hỏi như vậy là có ý nghĩa gì. Hắn cũng chưa từng đắc tội ai.

“Tốt quá!” Nghe những lời thiếu niên nói, biểu cảm công tử nhà giàu điển hình của Tây Môn Phong đột nhiên biến mất, dường như có vẻ rất hưng phấn, liền kéo tay thiếu niên đi đến một phòng tu luyện, đồng thời căn dặn những người bên cạnh nói: “Các ngươi đều giải tán, ta cùng tiểu huynh đệ này cần giao lưu thân mật với nhau...Ha ha”

“Ừm ừm, lão đại, chơi vui vẻ! Ha ha ha...”

Cả đám dù không hiểu nhưng nghe Tây Môn Phong nói vậy, lập tức lộ ra biểu cảm bỉ ôi, trong lòng âm thầm hưng phấn, hưng phấn lão đại cuối cùng cũng hồi phục phong thái thường ngày, phải biết từ sau khi gặp Trần Hạo, Tây Môn Phong giống như biến thành người khác, đối với đám tiểu đệ có chút quan hệ đặc thù bọn chúng, đều không nghe không hỏi không quản nữa.

Còn bây giờ dù đã tìm được tân sủng, nhưng tóm lại đã quay trở lại phong thái cũ, đốt cháy lại hi vọng của chúng.

“Ngươi muốn làm gì?” Thiếu niên không phải kẻ ngốc, âm thầm cảm nhận được một luồng gió lạnh từ trên mông thổi đến. Hoảng hốt nói.

“Huynh đệ, đừng căng thẳng. Ta muốn cùng ngươi nói chuyện rất quan trọng, liên quan đến sinh mệnh của tất cả những người đang có mặt trên phi hành khí phi hành đến Á Dĩnh Tinh. Ta muốn tìm Trần Hạo huynh đệ và Nguyên Như thiên tôn mà không tìm được, chỉ có thể tìm các ngươi những người ở cùng bọn họ.” Tây Môn Phong biểu cảm bỉ ổi kéo thiếu niên đi vào trong phòng tu luyện, đồng thời truyền âm nói. Thanh âm nghiêm túc, chân thành.

...

“Sao có thể? Sao có thể... Ta không muốn chết! Không muốn chết!” Trong Ngân Dực Vô Cực Hào, một thiếu niên Nhân Tiên cảnh sơ kì đột nhiên đứng dậy, giống như sợ hãi quá độ, hét thành tiếng nói: “Nguyên Như thiên tôn, Nguyên Như thiên tôn! Ta có việc quan trọng muốn bẩm báo!”

“Chuyện gì?”

Nguyên Như thiên tôn mang theo một tia phẫn nộ quát, đồng thời trong ánh mắt kinh ngạc không hiểu của chúng nhân liền phát ra một đường năng lượng đem thiếu niên này chuyển vào trong phòng điều khiển, thiếu niên này dường như vì không thể kiểm soát cảm xúc mà la hét om sòm.

“Mọi người không cần kinh hoảng, hắn có lẽ bị kích động trong thế giới thứ hai...”

“Sư huynh!”

Đúng lúc này, Trần Hạo ngắt ngang lời Nguyên Như thiên tôn, nói: “Sư huynh, tốc độ của chúng ta vẫn chưa đủ... Quá chậm... Đến nước này, ta cảm thấy không nên giấu giếm mọi người nữa. Người đông lực lớn, thành công đương nhiên là tốt, không thể thành công thì mọi người cũng tận lực rồi, chết cũng không tiếc! Ngươi thấy thế nào?”

“Cái này... Cũng được. Nếu sư đệ đã nói như vậy thì cứ làm theo ý của ngươi...” Nguyên Như thiên tôn trầm ngâm một lúc, nói. Đúng là cho dù hắn đã toàn lực hồi phục vẫn không thể thỏa màn nhu cầu của Trần Hạo. Tu luyện giả ở đây dù đại đa số người vừa tấn thăng Nhân Tiên sơ kì, nhưng số lượng lớn nếu tất cả đều tham dự, khẳng định có trợ giúp cự đại, “Sư đệ, hay là đệ ra nói? Để ta tranh thủ hồi phục...”

“Được.” Trần Hạo liếc nhìn Nguyên Như thiên tôn trần như nhộng đang chìm đắm trong linh tuyền, nói. Nếu là thường ngày, Trần Hạo khẳng định sẽ lăn ra cười. Đây là nhân vật cao cao tại thượng của Vô Cực Tinh, nhưng đến bây giờ phải bỏ qua tất cả kiêu ngạo.

...

“Đợi chút... Ta có tin tức quan trọng bẩm báo! Nguyên Như thiên tôn, Trần huynh... Tin tức này liên quan đến sinh tử của chúng ta!” Thiếu niên bị Tây Môn Phong dọa nạt, mặc dù bị một cụm khói đen bao phủ nhìn không rõ hình dạng Nguyên Như thiên tôn và Trần Hạo, nhưng vẫn có thể nghe thấy đối thoại của hai người, tựa hồ hai người đã biết tình cảnh hiện tại của mọi người, chỉ có điều giấu tất cả tu luyện giả trong khoang.

“Ngươi nói!” Trần Hạo liền nói. Hắn tinh minh, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng dường như có thể đoán định tin tức của tên này khẳng định có liên quan đến Tây Môn Phong.

“Là như thế này, ta đang ở trong thế giới thứ hai, nhìn thấy Tây Môn Phong của Tây Môn gia cũng chính là hảo huynh đệ của Trần huynh ngươi...” Thiếu niên đương nhiên không nói chuyện hắn bị Tây Môn Phong cường hành bắt giữ, “Hắn vốn muốn tìm Trần huynh và Nguyên Như thiên tôn, nhưng chờ hai người mãi không đăng nhập vào trong thế giới thứ hai, không biết làm thế nào, hắn chỉ có thể tìm ta chuyển cáo. Sự tình đại quan trọng... Hắn nói Tây Môn gia và thế lực của bốn tinh cầu còn lại đã phân binh bốn đường đuổi theo chúng ta trên bốn thông đạo, còn chúng ta cũng không có đường lui, bất luận binh lực hay phi hành khí đều không cường đại bằng họ...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK