Thế lực trong Kim Quang Thành, những thế lực vốn dĩ có chút khinh thường Vô Cực Tinh chứ nói gì giao tình, giờ này thi nhau đến nhà thăm hỏi, những người này đương nhiên không phải đến lôi kéo Trần Hạo, họ còn biết tự lượng sức mình. Nguyên nhân đến đây đơn giản là chúc mừng Vô Cực Tinh ngoài nhân vật nghịch thiên như Trần Hạo, còn có Hạo Vũ tinh hệ tuyệt đỉnh thiên tài như Bách Lý Ngưng Băng. Mặc dù Vô Cực Tinh bây giờ thực lực vẫn yếu, nhưng tất cả mọi người đều có thể xác định một chuyện. Ðó là Vô Cực Tinh tuyệt đối sẽ không trở thành tinh cầu nô lệ. Không những vậy, tương lại nếu không có gì bất trắc, địa vị chắc chắn sẽ cao hơn.
Sớm mang lễ vật đến thăm hỏi, dù không hi vọng người ta có thể coi mình như người nhà nhưng chí ít cũng không phải kẻ thù.
Không thể không nói tu luyện giới và thế tục giới không có gì khác biệt, những kẻ nịnh bợ ở đâu cũng có, thực lực chính là tất cả.
Trong trú địa, tu luyện giả của Vô Cực Tinh nhiệt tình cao trào sắp xếp, bận trong bận ngoài không hề cảm thấy mệt, tất cả đều có một loại cảm giác hãnh diện, nhất là nhìn thấy một số đại nhân vật vốn chưa bao giờ nhìn thẳng họ, bây giờ lại cười cùng họ hàn huyên đôi câu, nội tâm lại càng mừng thầm.
Nguyên Như thiên tôn là bận nhất, cũng là tâm tình sảng khoái nhất, kích động nhất.
Còn Trần Hạo thân là đương sự chính, lại trực tiếp tuyên bố trong khảo thí có chút lĩnh ngộ phải bế quan, những người đến chơi, kiên quyết không gặp.
Nhân vật trọng yếu thứ hai Bách Lý Ngưng Băng cũng như vậy, thành tích của nàng dù so với Trần Hạo chênh lệch rất lớn, nhưng chen chân vào hàng ngũ Hạo Vũ tinh hệ đỉnh tiêm thiên tài là không có bất cứ vấn đề gì.
Xẹt!
Bạch quang lóe lên, Trần Hạo xuất hiện ở thế giới thứ hai Á Dĩnh Thành.
“Thay đổi thân phận, khởi động!”
Tít tít tít tít...
“Phù...” Nhìn tin tức nhắc nhở xuất hiện trong não hải, Trần Hạo thở dài một cái, thoáng do dự, sau đó gật đầu xác định.
Ngay sau đó.
Xẹt Xẹt Xẹt!
Trần Hạo rõ ràng cảm nhận được thân thể, khí tức, cảnh giới của mình trong nháy mắt phát sinh cải biến kinh người, đồng thời hắn cũng có một cái tên mới. Một cái tên khiến hắn suýt chút phì cười - Trần Nhật Thiên.
“Trần... Trần... Nhật Thiên... Hệ thống này cũng quá có tài rồi đấy?”
Lúc giành được 10000 trận toàn thắng, Trần Hạo lần nữa khởi động điều kiện bí mật của sân thi đấu: Sở hữu thuộc tính che giấu thân phận ở bất cứ sân thi đấu của thành trì nào trong thế giới thứ hai, đồng thời có thể tùy ý điều tiết thành tích bản thân, khiêu chiến đối thủ muốn khiêu chiến. Sau khi có được điều kiện bí mật này, Trần Hạo còn phải vì sự sống còn của Ngân Dực Hào mà chiến, nên không có thời gian thử. Lần này, sau khi bước vào thế giới thứ hai Á Dĩnh Thành, Trần Hạo vì tạo tiếng vang quá lớn, không muốn bị bao vây, nên ôm suy nghĩ muốn thử xem công năng che giấu thân phận này có thể khởi động ngoài sân thi đấu hay không, không ngờ lại có thể thành công dễ dàng, bản thân hắn cũng giật mình. Nếu có thể đến bất cứ sân thi đấu của thành trì nào trong thế giới thứ hai khiêu chiến, đương nhiên ẩn thân ngay từ ban đầu sẽ tốt hơn, dù sao, đi lại giữa các thành trì cũng có ghi chép cụ thể.
Đáng tiếc, Trần Hạo không thể tự thiết lập tin tức danh tính, tướng mạo, chỉ có thể tùy theo hệ thống sắp xếp.
“Tít tít tít... Đã giúp ngươi khai thông thẻ tài phú của thân phận giả. Thẻ tài phú này cộng hưởng với thẻ tài phú của chân thân ngươi.”
“Tít tít tít... Số truyền tin của thân phận này là...”
“Tít tít tít... Số truyền tin của chân thân vẫn tồn tại, sẽ không ảnh hưởng đến truyền tin bình thường của ngươi”
“Tít tít tít... Khởi động nhiệm vụ khiêu chiến của thân phận giả. Kì hạn nhiệm vụ: Một năm trong thế giới thứ hai. Ðối tượng khiêu chiến: Nhân Tiên cảnh trung kì. Yêu cầu nhiệm vụ: Trong kì hạn nhiệm vụ, hoàn thành 1000 trận toàn thắng. Yêu cầu chiến tích, tỷ lệ thắng thấp hơn tám mươi phần trăm. Nhiệm vụ thất bại thì điều kiện che giấu liên hoàn cũng kết thúc.”
“Khục khục...” Trần Hạo còn đang chìm đắm trong cái tên bị sét đánh cho ngoài cháy trong mềm, nhất thời có chút ngơ ngác, “Còn có nhiệm vụ? Có nhiệm vụ cũng không sao, còn yêu cầu thời hạn, tỷ lệ chiến thắng? Ơ... liên hoàn điều kiện che giấu?”
Trần Hạo bị câu cuối cùng thu hút, vốn còn có chút bất mãn với loại nhiệm vụ lừa đảo mang tính áp đặt này, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
“Phù... Xem ra điều kiện che giấu không có đơn giản như vậy... Có bỏ ra mới có hồi báo, tạm vậy đi...”
...
“Mình... Mẹ... Ha ha ha...”
Trần Hạo cải biến thân phận, dung mạo, khí tức, nghênh ngang xuất hiện trong chúng nhân, chỉ là khiến hắn có chút nhíu mày là vẫn thu hút sự chú ý của không ít người, chỉ có điều biểu cảm khi nhìn hắn đều có chút quái dị. Ban đầu, Trần Hạo cũng không quan tâm, nhưng mới được mấy phút, một tên tướng mạo cực kì xấu xí sau khi nhìn thấy hắn liền chỉ chỉ vào mặt hắn, bật cười ha ha, tựa như vừa kinh ngạc lại vừa cao hứng.
“Có bệnh à?” Trần Hạo không kìm được nói, vừa nói xong, Trần Hạo thoáng ngây người, “Mẹ kiếp, thanh âm sao lại khó nghe như vậy? Hoàn toàn không còn mỹ cảm tràn ngập từ tính của mình...”
“Ha ha ha... Con mẹ nó, các ngươi còn ai dám nói lão tử là xấu xí nhất? Nhìn đây! Có thấy không? Ha ha ha...”
“Cút!” Trần Hạo tức giận, liền chỉ vào mũi tên xấu xí trước mặt, quát.
“Ha ha... Đúng rồi, nhìn hắn, lại nhìn ngươi dễ chịu hơn rất nhiều... Chúc mừng Xiên Xiên, ngươi bây giờ là xấu xí thứ hai... Xin lỗi vị huynh đệ này, huynh đệ của ta nhìn thấy bộ dạng ngươi, thực sự là quá kích động rồi, ta kiến nghị ngươi tốt hơn là bớt ra ngoài... Ha ha...” Tu luyện giả bên cạnh dưới sự phụ trợ của tên xấu xí, càng trông có vẻ ngọc thụ lâm phong, rất chế giễu nói, trước khi Trần Hạo kịp phát điên liền kéo tên xấu xí, cả đám cười lớn rời đi.
“Con mẹ nó... Xấu vậy cơ à?” Trần Hạo rất muốn nguyên thần xuất khiếu để quan sát mình, nhưng vẫn kiềm chế được. “Mặc kệ nó, xấu thì xấu, dù sao đây cũng chỉ là thân phận giả mà thôi... Xấu xí thì đã làm sao, bớt ra ngoài... Đã vậy lão tử càng năng ra ngoài dọa người, ha ha ha... Không biết Hoan Hoan Nhạc Nhạc nhìn thấy sẽ thế nào?”
Biết bọn Trần Tuyết đều đã đi làm nhiệm vụ, tạm thời không ở thế giới thứ hai, Trần Hạo liền dùng số truyền tin bản tôn phát ra mấy tin nhắn. Sau đó đi đến sân thi đấu.
Trước khi vào thế giới thứ hai, hắn đã cùng hoa tỷ muội hẹn trước sẽ hội hợp ở sân thi đấu.
...
“Hoan Hoan Nhạc Nhạc...”
Hoa tỷ muội vừa đến cửa vào sân thi đấu. Vì quan hệ với Trần Hạo nên ở thế giới thứ hai Á Dĩnh Thành cũng coi như là người nổi tiếng. Nhưng so với trăm tỷ ngàn tỷ tu luyện giả Á Dĩnh Tinh, đừng nói hoa tỷ muội, dù gặp qua bản tôn Trần Hạo cũng là hiếm. Đương nhiên, không gặp qua bản tôn Trần Hạo cũng không có nghĩa chưa nhìn qua ảnh tượng Trần Hạo. Dù sao tiếng vang Trần Hạo tạo nên quá lớn. Cho nên nếu Trần Hạo xuất hiện sẽ thu hút đám đông vây xem. Hoa tỷ muội thì không khoa trương. Dù ngẫu nhiên có người từng gặp qua họ và họ cũng biết, nhưng ngại quan hệ của họ với Trần Hạo, nên sẽ không làm phiền.
Điều này cũng khiến cho hoa tỷ muội có chút yên tâm.
Ðúng lúc này, một giọng nói ồm ồm lại thân mật gọi ra biệt dạnh của hai nàng. Nhất là sau khi hoa tỷ muội nhìn thấy hình dáng người gọi, liền “A” lên một tiếng, lùi liền mấy bước.
“Ách...”
“Ngươi... Ngươi là ai? Muốn làm cái gì?”
Ầm ầm!
Hoa tỷ muội bị bộ dạng xấu xí kinh thiên động địa của đối phương làm cho sợ hãi, nhưng ngay sau đó ổn định lại tâm thần, khí tức quanh người lập tức tăng vọt, sánh vai đứng tụ lại một chỗ, giận dữ nhìn kẻ xấu xí, nói.
“Ha ha...” Trần Hạo há cái miệng to như chậu máu lớn, lộ ra một cái miệng răng vàng khè, cười khẽ thành tiếng, đây vốn dĩ là nụ cười chiêu bài của Trần Hạo, không dám nói mê đắm ngàn vạn thiếu nữ, chí ít cũng là biểu tình khiến nữ nhân của mình rất thích. Nhưng lúc này Trần Hạo đúng là buồn nôn chết người không đền mạng, đã cười lại còn tự cho rằng rất tiêu sái vuốt vuốt mái tóc xoăn bù xù như bờm ngựa cháy, nói: “Hoan Hoan, Nhạc Nhạc, đừng căng thẳng, ca là người thân thiết nhất với các muội...”
“Nói linh tinh gì vậy? Cút ngay! Nếu không đừng trách chúng ta không khách khí! Hừ!” Lãnh Ngưng Nhạc giận dữ nhìn kẻ quái dị trước mặt, nói.
“Ha ha... Nhạc Nhạc, đây là muội nói đấy nhé? Ta đi rồi, các muội sẽ không gặp được người cần đợi đâu...” Trần Hạo rất vô sỉ nói. Đôi mắt hoàn toàn bóp méo nhân tính cảm quan, phóng ra một tia trêu chọc.
Đáng tiếc, tia trêu chọc này trong mắt hoa tỷ muội lại biến thành chọc ghẹo trắng trợn.
Nhưng những lời đối phưong nói lại khiến hoa tỷ muội không phát tiết, Lãnh Ngưng Hoan nhíu mày, hỏi: “Ý gì vậy?”
“Ý tứ đương nhiên là, ta chính là người các muội cần đợi...”
“Phì, tỷ tỷ, đừng để ý tới tên quái dị này, thần kinh!”
“Ừm.” Lãnh Ngưng Hoan cũng hung hăng trừng mắt lườm Trần Hạo một cái, liền kéo muội muội quay người đi sang một bên.
...
“Khục khục... Hoan Hoan, Nhạc Nhạc, thực sự không để ý tới ca hả?”
“Hạo ca, ngươi nói cái gì? Huynh có đến hay không, bọn muội gặp phải một tên quái dị, buồn nôn chết đi được...”
Trú địa Vô Cực Tinh, trong phòng tu luyện của Trần Hạo, hoa tỷ muội khoanh chân ngồi trong phòng tu luyện, cùng Trần Hạo duy trì cự ly tương đối xa, chân thân vừa chuẩn bị tiến vào trạng thái minh tưởng, đúng lúc này, Trần Hạo đột nhiên nói.
“Kẻ quái dị đó chính là ca ca ta...”
“A?”
Lãnh Ngưng Hoan và Lãnh Ngưng Nhạc nghe những lời Trần Hạo nói, lập tức kêu lên một tiếng.
“Đừng kinh ngạc, ta khởi động điều kiện bí mật của thế giới thứ hai, có thể thay đổi thân phận, nhưng danh tính, tướng mạo, đều không thể làm chủ...”
“Phụt...”
“Ha ha ha...”
Hoa tỷ muội sau mấy giây kinh ngạc, lập tức phì cười. Chân thân liền ngã lăn ra nền phòng tu luyện, ôm bụng cười lớn. Còn trong thế giới thứ hai, hoa tỷ muội cười đến gãy lưng, mắt nhìn chằm chằm kẻ quái dị trước mặt, càng nhìn càng cười lợi hại.
Hai người đều cười khiến Trần Hạo băn khoăn nhíu mày, nói “Không được cười! Cười nữa, ca dùng hình dạng xấu xí này thơm với các muội...”
“Ha ha ha... Đừng, Hạo ca, huynh đừng...Bọn muội không phải sợ huynh thơm... Ha ha... Mà là sợ bại hoại danh tiếng của bản tôn huynh... Bọn muội là đạo lữ của bản tôn huynh... Ha ha ha...”
“Ách...” Những lời hoa tỷ muội nói liền khiến Trần Hạo đang làm bộ oai phong trong thế giới thứ hai, lập tức dừng lại.
“Được rồi, coi như các muội lợi hại... Vào trạng thái tu luyện đi...” Trần Hạo bất đắc dĩ nói, nói xong liền nhắm mắt lại.
...
Thế giới thứ hai, hoa tỷ muội đi phía trước, Trần Hạo theo phía sau, cái này là cần thiết, hoa tỷ muội đã là người nổi tiếng, rất nhiều người biết họ là đạo lữ của Trần Hạo, nếu tỏ ra quá thân mật với thân phận xấu xí này thì sẽ hỏng việc.
Mặc dù biết thân phận giả chính là mình, nhưng trong lòng vẫn không muốn đội cho bản tôn của mình một cái mũ xanh vừa cao, vừa lớn, vừa chói mắt.
Tự đi con đường của mình, để mặc người ta nói, đó là kẻ ngốc. Tên của người, bóng của cây, nhất là trước thanh danh ngưng tụ khí vận huyền ảo này càng không thể qua loa.
Cho nên Trần Hạo chỉ có thể phiền muộn, vì nguyên nhân này, tranh thủ trong lúc không bị để ý, tâm thần từ từ ngưng tụ, sau đó hai mắt phóng ra một đường huyền ảo chi quang không dễ nhận biết, Sau đó là có chuyện xảy ra.
Hoa tỷ muội đi phía trước hắn, tận tình hở ra.
Bờ mông trắng mịn, ưỡn cao, theo bước chân của hai người uốn éo, lúc lắc, rung rung, vòng eo nhỏ nhắn không có một chút thịt thừa đưa qua đưa lại. Nếu nghiêng đầu còn có thể nhìn thấy hai khối trắng tuyết trước ngực, rung rung.
Kết quả là không ít người phát hiện một cảnh tượng kinh điển.
Hai thiếu nữ kiều diễm xinh đẹp giống như đúc, vô cùng kiều mỵ, phía sau đi theo một tên quái vật xấu đến mức biến thái, miệng giàn giụa nước miếng, thỉnh thoảng còn ngó đầu nhìn hai thiếu nữ.
“Hình tượng đã xấu đến mức độ này, ca không cần giữ hình tượng gì nữa.”
“Dù sao cũng không phải mình, càng không ai biết mình là ai.”
Trần Hạo không cần quan tâm ánh mắt của những người xung quanh, ngược lại trong lòng còn có chút đắc chí. Đương nhiên, thỉnh thoảng có mỹ nữ đi qua, ánh mắt Trần Hạo cũng có một chút dịch chuyển, không nhìn cũng lãng phí.
“Hạo ca, hai người bọn muội có thể xin làm lôi chủ không?”
“Ừm, xin đi, chúng ta có tiền sợ gì không tiêu? Mỗi người bỏ hai ngàn viên, khẳng định có thể có được vị trí lôi chủ!”
“Liệu có quá lãng phí hay không? Bọn muội trước khi đến đây, truyền tống trận cũng không nỡ ngồi...”
“Ðó là trước đây, bây giờ các muội có tiền rồi, còn nhiều hơn ta nữa! Được rồi, làm theo những gì ta nói là được. Nhanh chóng thay đổi chiến tích 0, đối thủ thích hợp chưa chắc đã đáp ứng, đáp ứng với các muội đều là nhìn vào tiền cược, nếu không, chiến tích của bọn muội đã không tệ như vậy...”
“Được rồi...” Hoa tỷ muội nói.
Chiến tích của bọn Trần Tuyết thì Trần Hạo và hoa tỷ muội đều rõ, đó gọi là thảm không còn gì thảm hơn, hoàn toàn không xứng với thiên phú của họ. Nguyên nhân rất đơn giản, đó là nghèo. Chính vì nghèo, lại bắt đầu từ chiến tích 0, nên họ không thể lựa chọn đối thủ thích hợp với họ.
Nhưng nếu trực tiếp dùng tiên nguyên tinh xin làm lôi chủ, có thể lựa chọn rất nhiều đối thủ thích hợp trong những người khiêu chiến. Như vậy mới có thể rèn luyện bản thân ở hạn độ lớn nhất. Dù sao, chỉ có chiến đấu với người có thực lực tương đương mới là biện pháp tôi luyện tốt nhất.
...
Tít tít tít...
“Chúc mừng bạn, lôi chủ xin phép thành công.”
Ba người Trần Hạo mỗi người bỏ ra hai ngàn viên tiên nguyên tinh, mười phút sau đã có kết quả. Mỗi cảnh giới nhỏ đều có 100 lôi đài, trên mỗi lôi đài mỗi ngày đều có vô số lôi chủ, cái này quyết định bởi tốc độ chiến đấu của lôi chủ. Nhưng mỗi ngày không quản bao nhiêu lôi chủ, có một nửa là dựa vào thành tích hôm qua và tu luyện giả chờ đợi cho phép, dựa theo quy tắc nhất định tự động loại ra. Một nửa còn lại là dựa vào tiên nguyên tinh ít nhiều cạnh tranh. Trên cơ bản mỗi một phút thời gian lại có mấy lôi đài bỏ trống. Lúc này chính là thời điểm lựa chọn lôi chủ mới.
Ba người xin phép thành công.