Trần Hạo rất rõ ràng, tình huống như vậy với hắn cũng không phải chuyện tốt gì, nếu không thể đem sát khí trên người tiêu trừ, tích lũy tiếp có thể sẽ ảnh hưởng đến linh đài. Cũng chính lúc đó, Trần Hạo bắt đầu tu luyện Linh Hồn Liệu Thương Thuật mà Trần Linh truyền cho hắn. Lúc trước, hắn tính là sau khi Bàn Long có kết quả, sau khi tổng hợp lại nghiên cứu hai cực đạo tuyệt học, mới bắt đầu bắt tay vào tu luyện. Nhưng bởi vì sát khí ảnh hưởng đối với bản thân, hắn không thể không đặt lên trước bắt đầu tu luyện linh hồn. Cái gọi là Linh Hồn Liệu Thương Thuật của Trần Linh, chữa thương chỉ là một chi tiết cuối cùng, chi tiết cao nhất. Trên thực tế, đó là trọn vẹn phương pháp tu luyện linh hồn, bao hàm đủ loại diệu dụng. Một số diệu dụng như: Vụng trộm tra xét ký ức của đối phương, vô thanh vô tức xuất hiện, biến mất trước mặt đối phương kể cả kẻ có trình độ cảm ứng như Trần Hạo cũng không cảm ứng được chút khí tức,..v..v... Ðây đều là vận dụng thần thông linh hồn lực.
Mà theo Trần Hạo tu luyện, sát khí dính ở trên linh đài bị tinh lọc, sát khí quanh thân cũng biến mất. Nhưng vô luận là sát khí ở trên linh đài hay sát khí dung nhập đến trong mỗi tế bào, đều không phải tuyệt đối biến mất, mà là tự ngưng tụ đến trong hồn phủ, dung nhập vào Sát lục kiếm hồn.
Không động thì thôi, một khi Trần Hạo thúc giục Sát lục kiếm đạo, vậy cả người sẽ tràn ngập sát khí, trong lòng sát niệm rong ruổi. Càng điên cuồng giết chóc, càng cảm giác sảng khoái.
Loại tình huống này làm cho Trần Hạo lo lắng như trước. Bởi vì, trong mơ hồ, một khi khai chiến, tâm thần hắn liền không thể làm được hoàn toàn chính mình nắm giữ, Sát lục kiếm hồn từ trong tiềm thức ảnh hưởng tâm cảnh của hắn. Lúc chiến thì không cảm thấy, về sau lại có cảm giác giật mình một giấc mơ.
Đây chính là tâm ma giết chóc của hắn. Nếu tùy ý để nó phát triển, Trần Hạo sẽ trở thành sát thần danh xứng với thực.
Cái này không phải Trần Hạo muốn. Nhưng tạm thời chưa có bất cứ biện pháp nào. Chỉ có đem Sát lục kiếm hồn cô đọng càng thêm ngưng thực, làm được tuyệt đối nắm giữ, làm cho sát khí ở lúc bình thường không phóng thích một chút, lúc đó sẽ không ảnh hưởng tâm cảnh.
Không ai biết là, Trần Hạo đắm chìm trong tu luyện ở cung điện trung tâm, thực ra là hắn đang ở trong đại sảnh vào cung điện, tu luyện ở dưới uy áp thật lớn. Hắn vẫn chưa vào sâu đi đạt bảo vật cùng tuyệt học truyền thừa trong cung điện trung tâm. Ở bên người hắn, đặt một đống bọc cột vào cùng nhau, như hòn núi nhỏ.
Xẹt Xẹt Xẹt!
Bỗng nhiên cửa chính của cung điện trung tâm truyền đến từng đạo năng lượng dao động, hoa quang chín màu lóng lánh.
“Nhịn không được rồi sao?” Đang đắm chìm ở trong tu luyện, Trần Hạo chợt bị đánh thức, hai mắt mở ra.
“Thu!”
Rẹt rẹt rẹt...
Sát khí tràn ngập ở toàn bộ cung điện, theo hai mắt Trần Hạo mở ra, quát khẽ một tiếng, nhất thời thoáng như thực chất, dung nhập đến mi tâm trong kiếm hồn trong suốt màu máu. Lúc kiếm hồn nhập vào trong hồn phủ, trong phút chốc, toàn bộ không gian, không còn một chút sát khí. Khuôn mặt tuấn dật của Trần Hạo giờ phút này trở nên trầm ổn như nước.
“Linh đài thanh minh, sát ý lui hết... Nhưng chung quy là không thể đem nó thật sự gạt bỏ... Chung quy là một cái tai họa ngầm! Giết chóc càng nhiều, về sau đối với ta ảnh hưởng sẽ càng lớn... Trừ phi là... Đem Sát lục kiếm hồn chém sạch!” Trần Hạo nhíu mày nói, “Nhưng đó là tu vi của ta... Nếu là chém sạch, uy lực Sát lục kiếm đạo của ta tất nhiên sẽ yếu bớt rất nhiều rất nhiều, chiến lực cũng sẽ chịu ảnh hưởng thật lớn...”
Ở trong Phong Tiên Cửu Cấm, hắn đã hoàn toàn lĩnh ngộ, nhưng muốn khôi phục đầy đủ thần thông pháp tắc, thì chỉ có tuyệt học truyền thừa cùng bảo vật trong đệ cửu cấm toàn bộ trung tâm cung điện bị đạt được, cung điện trung tâm biến mất. Chỉ có như vậy, Phong Tiên Cửu Cấm mới có thể phá tan, cũng chính là thời khắc toàn bộ người tu luyện không còn bị Phong Tiên Cửu Cấm ảnh hưởng.
“Chờ hoàn toàn giải quyết xong phiền toái trước mắt rồi nói sau...” Sau do dự ngắn ngủi, Trần Hạo tạm thời từ bỏ tính toán chém sạch Sát lục kiếm hồn. Bởi vì, hắn biết rõ tình trạng bây giờ của hắn. Phô trương bước vào cung điện trung tâm, một khắc đó hắn đã biết, hắn phải đối mặt là cái gì.
“Hơn một tháng rồi, nên đến đều đến rồi nhỉ? Người tu luyện đã lĩnh ngộ đệ cửu cấm, hẳn là không hề ít, rốt cuộc có người dám mở ra cung điện trung tâm!” Trên mặt Trần Hạo lộ ra một chút đắc ý của người thiếu niên. Sức một người, có thể ở dưới Phong Tiên Cửu Cấm uy hiếp thiên hạ, có lẽ không ai làm được.
Oành đùng đùng...
Theo hoa quang chín màu càng lúc càng rực rỡ, cửa chính dày nặng “Oành đùng đùng” mở ra.
“Trần Hạo! Có chim lăn ra đây cho lão tử!” Gầm lên giận dữ thoáng như tiếng sấm, ở nháy mắt cửa chính của cung điện mở ra, truyền vào trong cung điện. Toàn bộ người tu luyện trong thành trì, giờ khắc này đều sôi trào.
“Tứ Cuồng Long rốt cuộc lĩnh ngộ đệ cửu cấm rồi...”
“Không hổ là Tứ Cuồng Long!”
“Tứ Cuồng Long lúc trước hẳn là sau khi bị thương nặng ẩn nấp đi... Không nghĩ tới lúc trở về đã bước vào Thiên Tiên cảnh. Còn dám mở ra cung điện trung tâm khiêu khích Sát thần Trần Hạo!”
“Phải, cái khác không nói, Hồ Mị Nương bọn cao thủ Thiên Tiên cảnh, e rằng trước đó đã lĩnh ngộ đệ cửu cấm, hơn nữa khẳng định ở trong thành trì này, nhưng không một ai dám ở lúc này khiêu khích... Vẫn là Tứ Cuồng Long đủ mãnh!”
“Coi như thế... Đủ mãnh trực tiếp lao vào chứ? Kêu gào cái rắm... Trần Hạo chẳng qua mới Địa Tiên cảnh trung kỳ mà thôi, bọn họ đều Thiên Tiên rồi, cũng không dám tiến vào cung điện trung tâm, tính cái gì mãnh? Hơn nữa, lúc trước hầu như bị một mình Trần Hạo chém giết bốn người bọn họ, mặt mũi mất hết, lúc này chỉ là mở cửa khiêu khích, đơn giản là vãn hồi một chút mặt mũi mà thôi...”
“A? Trần Hạo! Hắn thế mà không xâm nhập cung điện?” Ngay lúc cửa chính hoàn toàn mở ra, vô số người tu luyện vây tụ lại, thấy được Trần Hạo đối mặt cửa chính của cung điện khoanh chân mà ngồi.
Tiên quang lượn lờ, phù văn lóe ra, Trần Hạo đặt mình trong đó.
Mặc cho ai cũng nhìn ra được, chỗ Trần Hạo tất nhiên phải thừa nhận uy áp khủng bố của cung điện trung tâm tầng thứ chín, nhưng hiện tại khuôn mặt tuấn dật của Trần Hạo lại trầm ổn như nước, nhìn không ra chút thống khổ của thừa nhận uy áp.
“Có chim thì lăn ra đây cho ta!” Lão đại của Tứ Cuồng Long, Vạn Long lần nữa phẫn nộ quát. Ánh mắt nhìn về phía Trần Hạo, tràn ngập vô tận thù hận cùng lửa giận.
Vô số ánh mắt đều hội tụ đến trên người Trần Hạo khoanh chân ngồi trong cửa chính.
Trần Hạo vốn vẻ mặt bình tĩnh, khóe miệng cong lên một chút, lạnh lùng tàn khốc, đôi mắt đen nhánh thâm thúy, đồng thời nở rộ ra tinh quang nhiếp hồn người, nhìn thẳng về phía lão đại của Tứ Cuồng Long, cùng lúc đó, chậm rãi đứng dậy.
Ào!
Đám người yên lặng ngắn ngủi, nhất thời bị cái động tác bé nhỏ không đáng kể này của Trần Hạo dẫn bạo.