Cô vừa rồi đã nhìn ra, chuyện hôm nay là cô đã suy nghĩ quá nhiều.
Cố Hồng Việt luôn luôn cẩn trọng, anh ta đích thực không có khả năng tự mình xử lý người nào đó.
Chỉ là, bên tai cô lại văng vẳng hai câu lẩm bẩm của gã đàn ông gầy gò kia.
Cố Hồng Việt muốn sai hắn ta đi tìm ai nhỉ?
Với bản lĩnh thông thiên của hắn ta, muốn tìm ai mà chẳng được, tại sao lại phải ủy thác cho gã phóng viên gầy gò nhìn qua đã thấy không đáng tin cậy kia?
"Ngày mai đi Hải Thành?" Cố Hồng Việt chăm chú nhìn Thẩm Nhất Nhất, lạnh lùng hỏi.
Thẩm Nhất Nhất sửng sốt, không biết người này sao lại rõ như lòng bàn tay cả lịch trình mới được thêm vào của cô.
Cố Hồng Việt tiếp tục nói: "Mấy năm nay cô không ở trong nước, có biết rõ tình hình ở Hải Thành không? Phóng viên bên đó vốn dĩ giống như bầy linh cẩu, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay là họ sẽ bu đến. Cô, định chỉ hai người đi thôi sao?"
Thẩm Nhất Nhất ít nhiều nghe ra được từ trong lời nói của anh ta có chút khinh thường.
Cô thản nhiên, ứng đối trôi chảy: "Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, tôi sẽ tìm người bảo vệ tốt, những việc này không cần Cố tổng phải bận tâm."
"Ồ, là những tên vệ sĩ gỗ ngay cả phóng viên bình thường cũng không phân biệt được, nhìn thấy nghệ sĩ của cô bị chụp ảnh mà cũng không biết phải làm sao?" Cố Hồng Việt cười nhạo.
Thẩm Nhất Nhất: "..."
Nếu không phải Cố Hồng Việt nhắc nhở, cô suýt nữa thì quên mất.
Hôm nay cô cũng thuê vệ sĩ.
Nhưng dù sao cũng không phải là người thường xuyên sử dụng, chưa từng phối hợp qua, bọn họ quả thực rất cứng nhắc bị động, việc lớn việc nhỏ đều phải nhìn sắc mặt cô, chỉ cần cô không có mặt, bọn họ sẽ xuất hiện sơ hở.
Hôm nay ở Dương Thành may mắn thoát được một kiếp nạn.
Ngày mai đến Hải Thành, lại là ở trong hoàn cảnh được chú ý như buổi tiệc từ thiện, nếu công tác an ninh xuất hiện sơ hở, vậy chẳng khác nào cô dẫn Mạc Tiêu Vân chủ động đi dâng "phốt" cả.
Thẩm Nhất Nhất đau đầu một trận.
Bây giờ hối hận còn kịp không?
Nghĩ đến nụ cười của Mạc Tiêu Vân lúc thử lễ phục, Thẩm Nhất Nhất lại cảm thấy, cô không thể rút lui.
"Cố tổng." Cô bỗng nhiên như nghĩ ra cách giải quyết, ngẩng đầu nhìn Cố Hồng Việt, dùng giọng điệu bàn chuyện lớn, "Hay là... anh cho tôi mượn Từ Tiêu một ngày?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-136.html.]
Cố Hồng Việt: "..."
Từ Tiêu: "..."
Cảm giác sắc mặt hai người bọn họ có chút không đúng, Thẩm Nhất Nhất vội vàng sửa lời: "Thuê, thuê một ngày."
Nghe càng kỳ quái hơn.
Cố Hồng Việt không nói một lời, xoay người trở về phòng tổng thống.
Thẩm Nhất Nhất cũng không cảm thấy quá thất vọng.
Cô cũng chỉ thử xem sao thôi.
Lại không phải thật sự mong đợi Cố Hồng Việt sẽ cho cô mượn trợ lý riêng mà anh ta tin tưởng nhất.
"Muộn chút nữa tôi sẽ giới thiệu cho cô một công ty bảo an, trước đây khi Nhược Dao tiểu thư đến Hải Thành, đã từng hợp tác với họ." Từ Tiêu nói xong, liền sắp xếp vệ sĩ hộ tống Thẩm Nhất Nhất về phòng.
"Được, cảm ơn anh." Nói xong, Thẩm Nhất Nhất lại vẫy tay với vệ sĩ, từ chối ý tốt của Từ Tiêu, "Tôi không sao, có thể tự mình về được."
Vệ sĩ không nghe theo cô, vẫn cố chấp giữ khoảng cách đi theo sau lưng cô, cho đến tận mắt nhìn thấy cô vào phòng.
Để dưỡng sức, Thẩm Nhất Nhất sau đó lại ngủ một giấc.
Buổi tối, Thẩm Cảnh Trừng gọi video cho cô, khoe với Thẩm Nhất Nhất món quà mới nhận được.
"Mẹ xem! Ba hộp quà bí mật Minion kìa!" Thẩm Cảnh Trừng nhảy cẫng lên trên giường nhỏ, "Ba thật là yêu con!"
Ba?
Minion?
Thẩm Nhất Nhất lúc này mới ý thức được, thì ra lúc chiều, Cố Hồng Việt đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại của cô.
Anh ta hẳn là... cảm thấy nhạc chuông của cô rất ngốc nghếch.
Dù sao thì Cố Hồng Việt, ghét nhất những âm thanh ồn ào này.
À đúng rồi, Cảnh Mộng Vũ tìm cô có chuyện gì nhỉ?
Thẩm Nhất Nhất lấy điện thoại công việc ra xem, có ba tin nhắn chưa đọc.
Đều là Cảnh Mộng Vũ gửi.