"Tin chắc sau khi nghe xong phần đầu, mọi người đều đã hiểu sơ lược rồi. Đoạn ghi âm này, đến từ con trai ruột của tên sát thủ được thuê đến g.i.ế.c người diệt khẩu tôi sáu năm trước."
"Không giấu gì mọi người, thật ra, những năm qua, tôi vẫn luôn không quên được lần c.h.ế.t hụt đó."
"Cho nên, tôi cũng luôn muốn điều tra rõ ràng, rốt cuộc là ai đã tốn công tốn sức như vậy, không tiếc lấy mạng tôi."
"Tôi đã tốn rất nhiều công sức, điều tra ra được tên sát thủ được thuê tên là Trác Trường Sinh, điều tra ra được kẻ đứng sau hắn ta tên là Quyền ca, nhưng vẫn chưa thể nắm rõ, rốt cuộc kim chủ đứng sau Quyền ca là ai."
"Cảm ơn món quà tân hôn này, đã cho tôi biết được đáp án."
"Chỉ là không ngờ, món quà tân hôn này, cũng dính máu. Bởi vì, trước khi đoạn ghi âm này được gửi đến tay tôi, mẹ của chủ nhân đoạn ghi âm này, cũng chính là vợ của tên sát thủ Trác Trường Sinh, bà Cao Liên, cũng đã bị người ta bí mật sát hại."
"Rốt cuộc là thù hận sâu đậm cỡ nào, mới khiến đối phương ra tay tàn độc nhiều lần như vậy?"
"Tôi không đoán được nguyên nhân, cho nên, tôi muốn mời vị khách quý có mặt tại hiện trường hôm nay, giải thích một chút nguyên nhân."
Vừa nói, Thẩm Nhất Nhất vừa nhìn về phía Tần Hiếu Lâm đang đi cùng ông bà Tần.
"Tần tiểu thư, cô nói xem?"
Ánh mắt Thẩm Nhất Nhất rực rỡ như thể không thuộc về thế giới này, tựa như từ một không gian kỳ quái và rực rỡ, kéo ra vô số màu sắc kỳ dị.
Khát máu, tàn nhẫn, nhưng lại vô cùng sảng khoái.
Mọi thứ trước mắt như một trò chơi được thiết kế tỉ mỉ, thoạt nhìn có vẻ phức tạp, nhưng lại rõ ràng trong nháy mắt.
Tất cả mọi người đều nhìn theo lời nói của Thẩm Nhất Nhất, hướng về phía Tần Hiếu Lâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-307.html.]
Dưới con mắt của mọi người, Tần Hiếu Lâm không đường trốn thoát.
Cô ta liền nghênh đón ánh mắt của mọi người, dịu dàng đứng dậy, thậm chí còn bình tĩnh hỏi nhân viên công tác bên cạnh xin micro.
"Nếu không cách xa như vậy, tôi sợ cô ấy không nghe rõ lời tôi nói." Tần Hiếu Lâm mỉm cười giải thích.
Rất nhanh, nhân viên công tác liền đưa micro cho cô ta.
Tần Hiếu Lâm nhẹ nhàng vẫy tay về phía sân khấu, thản nhiên và bình tĩnh nói: "Không ngờ trên người cô lại xảy ra chuyện khiến người ta đau lòng như vậy, tôi chỉ là người ngoài cuộc nghe thôi đã thấy sợ hãi. Trước tiên chúc mừng cô đã thoát khỏi tình cảnh khó khăn, cô thật sự rất giỏi."
Nói đến đây, cô ta còn dùng tay trái nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay phải đang cầm micro, vỗ tay tán thưởng sự dũng cảm của Thẩm Nhất Nhất.
"Còn về kẻ chủ mưu mà cô vừa nói, trong đoạn ghi âm cũng không nói rõ là ai." Tần Hiếu Lâm thản nhiên và bình tĩnh nói, "Nếu như hắn ta nói là tôi, vậy tôi nghĩ, có lẽ là do tôi bình thường vô ý đắc tội người nào đó chăng? Nếu không thì sao bọn họ lại đổ oan lên đầu tôi chứ? Chuyện này có liên quan gì đến tôi? Lúc chị dâu gặp chuyện, tôi còn chưa về nước."
Tiếng gọi "chị dâu" này, khiến Thẩm Nhất Nhất cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Tuy nhiên, hiện trường có rất nhiều phóng viên báo chí, là người chủ động khiêu khích trước, Thẩm Nhất Nhất sao có thể cho phép bản thân trở thành kẻ thất thế trước?
Dung nhan xinh đẹp khuynh thành của cô, dưới lớp trang điểm tinh xảo, càng thêm khuynh quốc khuynh thành.
Bất kể hiện tại ống kính của giới truyền thông có đang hướng về phía cô hay không, cô vẫn duy trì nụ cười hoàn mỹ không chê vào đâu được.
Sau khi Tần Hiếu Lâm nói xong, Thẩm Nhất Nhất đợi hai giây mới lên tiếng.
"Nghe Tần tiểu thư biện minh thoái thác như vậy, tôi thật sự rất kinh ngạc." Hai tay đeo găng tay ren trắng của cô tự nhiên đan vào nhau đặt trước người, ánh mắt nhìn Tần Hiếu Lâm, giống như đang nhìn một cỗ t.h.i t.h.ể vừa mới bò ra từ trong mộ.
Khinh bỉ, chán ghét, thù hận.
"Nếu Tần tiểu thư cảm thấy chuyện này không liên quan đến mình, vậy sau hôn lễ tôi sẽ trực tiếp giao những bằng chứng này cho cảnh sát, để cảnh sát xử lý."