Gần đây cô ấy vẫn chưa tìm được việc làm nên có thể ngủ nướng thoải mái.
Tuy nhiên, sáng hôm sau, cô ấy lại bị đánh thức bởi những tiếng nói chuyện lí nhí.
Cửa phòng khách sạn hé mở, chiếc giường bên cạnh trống không.
“A Vũ?” Thẩm Lâm Huyên thử thăm dò gọi khẽ một tiếng.
Nhưng giọng cô khàn đặc.
Tối qua đã la hét suốt hơn một tiếng đồng hồ, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy phấn khích.
Người nói chuyện bên ngoài dường như không nghe thấy tiếng cô gọi.
Thẩm Lâm Huyên không nghĩ ngợi nhiều, cho rằng đó là nhân viên phục vụ của khách sạn muốn vào dọn dẹp, mà Cảnh Mộng Vũ vì không muốn làm phiền giấc mơ đẹp của cô nên đang ở cửa nói chuyện với nhân viên.
“Mấy giờ rồi nhỉ?” Thẩm Lâm Huyên vừa lẩm bẩm, vừa mò mẫm tìm điện thoại xem giờ.
Mới hơn 10 giờ sáng, chưa đến giờ trả phòng, sao người của khách sạn lại đến quấy rầy sớm vậy?
Rõ ràng là cô đã đặt phòng, ban đầu còn thấy tối qua rất vui vẻ, định sẽ đặt thêm, không ngờ thái độ phục vụ của khách sạn lại tệ như vậy?
Nhưng, nếu là nói chuyện với người của khách sạn thì đâu cần phải nói chuyện lâu như vậy?
Hay là chuyện khác?
Chẳng lẽ Cảnh Mộng Vũ gặp người quen ở đây?
Trong lòng Thẩm Lâm Huyên nảy sinh nghi ngờ, cuối cùng cũng vểnh tai lên nghe ngóng tiếng động bên ngoài.
Bên ngoài là một nam một nữ.
Người đàn ông dĩ nhiên là Cảnh Mộng Vũ, giọng nữ nghe có vẻ lớn tuổi hơn, hơn nữa còn có chút gì đó õng ẹo.
“Em còn trẻ muốn quen bạn gái trẻ tuổi, chị có thể hiểu, nhưng em cũng không thể không nghe điện thoại của chị chứ, chị rất nhớ em.”
Ở góc độ mà Thẩm Lâm Huyên không nhìn thấy, bộ móng tay sơn màu tím của người phụ nữ khẽ lướt qua cổ áo choàng tắm màu trắng của Cảnh Mộng Vũ, để lộ một nửa bờ n.g.ự.c săn chắc, quyến rũ đến c.h.ế.t người, sáng sớm đã khiến người ta muốn bùng cháy.
Người phụ nữ định nhào tới, Cảnh Mộng Vũ lại lùi về sau một bước, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Lần trước chia tay, chị đã nói rồi, em quá yêu tiền, một người đàn ông coi trọng vật chất như em, không hợp với chị.” Anh ta nói với vẻ phũ phàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-534.html.]
Người phụ nữ tỏ vẻ hối hận, “Lúc đó rõ ràng là chị đang nói giận, sao em lại coi là thật chứ? Em cũng biết chị chỉ giỏi cái miệng, bình thường ở nhà, chẳng phải cái gì cũng nghe lời em sao…”
Lúc này, người phụ nữ lại không nhịn được liếc mắt nhìn vào căn phòng phía sau anh ta, “Em nhìn lại cuộc sống hiện tại của mình đi, phải ở khách sạn bình dân thế này… Cái áo choàng tắm này không biết đã có bao nhiêu gã đàn ông bẩn thỉu mặc qua, mặc trên người em thật là uổng phí! Nghe lời chị, đừng giận dỗi với chị nữa, em muốn quen bạn gái trẻ, chị không phản đối, mỗi tuần em chỉ cần ở bên chị hai ba bữa là được.”
Tai Cảnh Mộng Vũ khẽ động đậy.
Anh ta nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, nhưng không lập tức quay đầu lại.
Cảnh Mộng Vũ bình tĩnh nói: “Chị hãy từ bỏ ý định đó đi, điều đó là không thể.”
Sau đó, anh ta đóng sầm cửa lại.
Sau khi đóng cửa, động tác của anh ta trở nên chậm chạp và chán nản.
Anh ta dựa trán vào cửa, cả người như bị rút hết sức lực, thở hổn hển.
“A Vũ…” Thẩm Lâm Huyên bước tới đỡ anh ta.
Cảnh Mộng Vũ lại như bị giật mình, né người sang một bên, tránh tay cô.
Thẩm Lâm Huyên lập tức lộ vẻ mặt bị tổn thương.
Cảnh Mộng Vũ vội vàng ôm lấy cô, “Xin lỗi, anh, anh không phải cố ý muốn tránh em…”
“Người phụ nữ vừa rồi… là ai?” Thẩm Lâm Huyên run rẩy hỏi.
Cô rất sợ hãi.
Sợ những ngày tháng hạnh phúc vừa qua chỉ là giả dối, sợ nó như bong bóng xà phòng, chạm vào là vỡ tan.
Chỉ có bản thân cô mới biết, cô đã dành cho Cảnh Mộng Vũ bao nhiêu chân tình.
Anh ta…
Anh ta không thể đối xử với cô như vậy…
“Em nghe thấy hết rồi sao?” Giọng Cảnh Mộng Vũ nghẹn ngào.
Nhìn thấy anh ta như vậy, Thẩm Lâm Huyên đột nhiên lại trở nên mạnh mẽ một cách khó hiểu.
Cô đưa tay vỗ nhẹ vào lưng anh ta, “Anh nói cho em biết trước đã, rốt cuộc là chuyện gì?”
“Người phụ nữ đó, cô ta vẫn luôn muốn có được anh… Đó là khách hàng mà anh họ giới thiệu cho anh, nói rằng chỉ cần anh ngủ với cô ta một đêm, cô ta có thể giúp anh trả một phần nợ, giảm bớt áp lực…” Khóe mắt Cảnh Mộng Vũ lăn xuống một giọt lệ.