Thẩm Nhất Nhất nói xong một tràng dài như vậy, cũng không nghe thấy Cố Hồng Việt có phản ứng gì, chỉ thấy ngón tay anh liên tục gõ lách cách trên bàn phím, cũng không biết đã trễ thế này rồi, một vị tổng tài tập đoàn như anh sao còn nhiều việc phải bận rộn như vậy.
Trước đây, anh ấy là người đến giờ là phải uống thuốc đi ngủ.
Ngoại trừ một số đêm “vui vẻ”...
Khụ.
Thẩm Nhất Nhất ho khan trong lòng, cắt đứt dòng suy nghĩ kỳ quái không nên có này.
Ngay lúc cô mơ màng sắp ngủ, trong tầm mắt xuất hiện một màn hình điện thoại nhỏ.
“Tôi đã đặt mua hoa quả cắt sẵn cho cậu ấy, bưởi không phải là trái cây theo mùa, có thể hơi chua. Những loại khác tôi đều đặt loại ngọt, ông chủ cam kết, không ngọt sẽ hoàn tiền.” Cố Hồng Việt nói.
Thẩm Nhất Nhất: “...”
Cô rất mừng vì ông chủ không nói “ngọt ngào hơn cả mối tình đầu”.
Nếu không, cô khó có thể đảm bảo, khi câu nói này phát ra từ miệng Cố Hồng Việt, liệu cô có thể kiểm soát tốt biểu cảm của mình hay không.
Ngay lúc cô đang cố gắng tiêu hóa việc Cố Hồng Việt đặt đồ ăn khuya cho Vương Kiệt Hy, người đàn ông bên cạnh lại nói với giọng điệu đầy ẩn ý: “Đừng tùy tiện bóc bưởi cho người đàn ông khác.”
Nói xong, chính anh cũng cảm thấy có gì đó không đúng, bèn bổ sung: “Quýt cũng không được... Tóm lại, chính là đừng dễ dàng bỏ công sức cho người ngoài gia đình.”
Thẩm Nhất Nhất bỗng nhiên trở nên ngoan ngoãn: “Ừm, sẽ không đâu, an phận thủ thường. Tạm thời cũng không có ai đáng để em phải tốn tâm tư đi nịnh nọt như vậy.”
Tài xế Từ Tiêu ngồi phía trước: “...” An phận thủ thường?
Chỉ riêng số trang sức quý hiếm mà Cố Hồng Việt sưu tầm khắp nơi trên thế giới cho cô trước và sau khi kết hôn đã đủ để một gia đình ba người bình thường tiêu xài trong vài đời rồi!
An phận thủ thường?
Quả nhiên, lòng tham của con người chỉ có thể ngày càng lớn...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-672.html.]
Trở lại biệt thự nhà họ Cố, Thẩm Nhất Nhất và lũ trẻ chơi đùa với nhau, còn Cố Hồng Việt thì không thấy đâu.
Ban đầu cô nghĩ anh vẫn đang miệt mài làm việc, nhưng không lâu sau, cô lại nhìn thấy người đàn ông này đi ra từ nhà bếp ở tầng một, trên tay còn bưng một đĩa trái cây tươi ngon.
Tất cả các loại trái cây đều được cắt thành miếng nhỏ, vừa vặn một miếng.
Anh bưng đĩa trái cây đến khu vui chơi của bọn trẻ, và gọi riêng Thẩm Cảnh Trừng lại.
“Bố, anh hai và em gái không được ăn sao?” Thẩm Cảnh Trừng vừa nhai quả na sữa yêu thích của mình, đôi mắt to chớp chớp.
Cố Hồng Việt không trả lời trực tiếp câu hỏi của con gái mà chỉ nói: “Con ăn trước đi.”
Thẩm Cảnh Trừng không nhận ra hôm nay có gì khác thường, cô bé vẫn đắm chìm trong vở kịch buổi hòa nhạc mini của mình, bởi vì hôm nay cô bé là nhạc trưởng của buổi hòa nhạc này, nên cô bé không hứng thú lắm với đĩa trái cây, chỉ muốn nhanh chóng quay trở lại “sân khấu chính” của mình.
Tuy nhiên, vừa mới bước chân ra, cô bé đã phát hiện mình chỉ đang xoay người tại chỗ.
“Bố, bố túm con làm gì vậy?” Thẩm Cảnh Trừng nhíu mày khó hiểu nhìn Cố Hồng Việt.
Cố Hồng Việt liếc nhìn đĩa trái cây trên bàn trà, nhấn mạnh từng chữ một.
“Đây đều là bố tự tay cắt đấy, con có nên nghiêm túc đối đãi với công sức của bố không?” Anh hỏi.
Thẩm Nhất Nhất đứng bên cạnh muốn nói lại thôi.
Lúc này, cô nghe thấy Thẩm Cảnh Trừng hỏi với tốc độ cực nhanh, giọng điệu chân thành: “Bố cắt và dì giúp việc cắt có gì khác nhau? Tại sao con phải nghiêm túc đối đãi?”
“Tất nhiên là khác nhau.” Cố Hồng Việt thản nhiên nói, khí chất vững như Thái Sơn, “Trong mỗi miếng trái cây bố cắt đều chứa đựng tình yêu thương của bố dành cho con.”
Thẩm Nhất Nhất: “...” Cố Hồng Việt bị sao vậy?
Là do nấm trong bữa tối nay có độc, đầu độc anh thành một con người khác?
Hay là rạp chiếu phim có thứ gì đó không sạch sẽ, nhập vào người anh rồi?!
Lần đầu tiên trong đời, cô được nghe Cố Hồng Việt nói những lời sến súa như vậy?!