"Anh là đàn ông, sao lại nhỏ mọn như vậy?" Thẩm Nhất Nhất cười tươi như hoa, "Lúc đó, tôi thật sự nghi ngờ anh, nếu bây giờ anh vẫn còn tức giận, tôi có thể xin lỗi anh."
Nói xong, cô lập tức lùi lại một bước, làm ra tư thế muốn cúi đầu xin lỗi.
Từ Tiêu đứng bên cạnh lập tức hiểu ý, bước lên trước, đỡ Thẩm Nhất Nhất, sau đó thay cô cúi đầu, "Thật ngại quá."
Thẩm Nhất Nhất không ngờ tới tình huống này, nhưng đã có người thay mình làm rồi, cô cũng không tiếp tục diễn nữa.
Mà tiếp tục truy hỏi thái độ của Cảnh Mộng Vũ, "Như vậy, anh đã thoải mái hơn chút nào chưa?"
"Chuyện cũng không có gì to tát, Mộng Vũ sẽ không giận đâu." A Hi lên tiếng thay anh ta.
Kim chủ đã lên tiếng, Cảnh Mộng Vũ tự nhiên không dám nói gì.
Chỉ là trong khoảnh khắc quay lưng đi, khi ánh mắt anh ta và Thẩm Nhất Nhất chạm nhau, cả hai đều như tia chớp xẹt qua, lửa giận ngùn ngụt.
"Tôi đã đi thăm Vân Dật rồi, cậu ấy bị thương cũng không nặng lắm, nhưng thời gian tới chắc chỉ có thể nghỉ ngơi cho khỏe." Thẩm Nhất Nhất vỗ vai A Hi, "Phải tìm người quản gia tạm thời rồi."
"Không cần đâu, việc nhà tôi có thể xử lý được." Cảnh Mộng Vũ nhanh chóng tiếp lời, "Trước đây tôi đã cảm thấy trong nhà người ngoài ra vào quá nhiều, ở có chút không thoải mái."
Lúc đó, ánh mắt A Hi chợt lóe lên.
Thẩm Nhất Nhất mím môi, không nói thêm gì nữa, dứt khoát cáo từ.
Đợi đến khi đi xa, Thẩm Nhất Nhất liền đưa chìa khóa xe lấy được từ chỗ Vân Dật cho Từ Tiêu, "Cậu lập tức đi tìm chiếc xe gây tai nạn, lấy camera hành trình ra. Có bằng chứng rõ ràng, cho dù hắn có mọc thêm mười cái miệng cũng không thể chối cãi!"
Từ Tiêu làm việc luôn nhanh gọn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-375.html.]
Rất nhanh, Thẩm Nhất Nhất đã có được đoạn ghi âm trong xe lúc xảy ra sự việc.
Cuộc đối thoại giữa hai người là do Cảnh Mộng Vũ chủ động khơi mào, nội dung xoay quanh việc Vân Dật nhiều chuyện nói ra chuyện bà nội Thẩm trước khi ngất xỉu đã ở cùng Cảnh Mộng Vũ.
Hai phần ba nội dung trong đoạn ghi âm là Cảnh Mộng Vũ thao thao bất tuyệt.
Hắn ta liên tục lặp đi lặp lại rằng mình chỉ đơn thuần trò chuyện với bà nội Thẩm, nội dung trò chuyện cũng rất bình thường, căn bản không có bất kỳ nội dung nào kích động bà cụ.
"Nhưng cách làm của cậu rất đáng nghi."
"Đừng tưởng tôi không biết! Sinh viên chuyên ngành của các cậu, cuối cùng chẳng phải đều muốn dựa vào công việc này để leo lên làm người trên người hay sao!"
"Nhưng mà cậu nghĩ xem, tốt nghiệp trường danh giá như vậy, cuối cùng lại chỉ có thể lẽo đẽo theo sau tôi, gật đầu khom lưng như con chó, cậu cam tâm sao?"
"Cơ hội kiện cáo này, cậu đã chờ đợi rất lâu rồi phải không?"
"Hay là cậu cho rằng, chỉ cần ám chỉ tôi như vậy là có thể lung lay vị trí của tôi trong lòng chị A Hi?"
"Hừ hừ, ngày còn dài, tôi rất muốn xem xem, rốt cuộc ai mới là người rời khỏi căn nhà này trước."
"Cậu cứ yên tâm, đã dám đối đầu với tôi, tôi nhất định có thể đảm bảo, ngày cậu rời khỏi đây cũng chính là ngày kết thúc sự nghiệp của cậu!"
Tiếp theo sau đó là tiếng phanh xe gấp gáp.
Từ Tiêu mở đoạn video giám sát được trích xuất từ camera hành trình, đưa đến trước mặt Thẩm Nhất Nhất.
"Là do quản gia Vân vì tránh một con mèo hoang đột nhiên lao ra, nên mới đ.â.m vào tượng đá ven đường." Anh ta nói.
Thẩm Nhất Nhất cười khẩy, "Bà cụ trong làng của bà ngoại tôi cũng không lắm lời bằng Cảnh Mộng Vũ, vụ tai nạn này căn bản là do hắn ta gây ra! Lạm dụng tinh thần, hừ, hắn ta chơi cũng cao tay thật đấy!"
"Cô xem cái này nữa." Từ Tiêu lại mở một đoạn ghi âm khác.