Cô nhanh chóng quay về nhà, dâng trà ngon rượu quý, t.h.u.ố.c lá xịn lên.
Thẩm tam thúc cũng không vòng vo với con gái, ông bày tỏ kế hoạch của mình ngay trên bàn ăn.
"Con nói xem, cái con bé Thẩm Nhất Nhất kia, trước khi kết hôn không chịu về quê, vừa mới cưới được mấy ngày đã vội vàng về thăm nhà, mục đích của nó là gì?" Thẩm tam thúc hỏi vợ con.
Thẩm Tư Giai nhanh nhảu đáp: "Nó về để vênh váo chứ sao! Ai mà chẳng từng chịu chút ấm ức chứ? Trước kia nó bị người ta nói là con nhà không cha mẹ, trong lòng chắc chắn uất ức lắm! Giờ có người chống lưng rồi, còn không mau chóng quay về cho những kẻ đó một bài học sao!"
Thẩm tam thẩm cau mày, vỗ vào người Thẩm Tư Giai một cái: "Trong số những người đó không có con à? Nhìn con tự tin ghê ha..."
"Con nào có bắt nạt nó?" Thẩm Tư Giai nhất quyết không thừa nhận, "Kể cả có khi xưa con không cho nó chơi cùng, thì cũng là do bị người khác ảnh hưởng! Lúc nhỏ không hiểu chuyện, tâm tính chưa vững vàng, a dua theo số đông là chuyện bình thường mà!
Hơn nữa, chút chuyện cỏn con của con so với tội lỗi tày trời của chị Huyên thì tính là gì? Chị Nhất Nhất còn có thể tha thứ cho chị Huyên, chẳng lẽ lại không bỏ qua cho con được sao?"
Thẩm tam thúc nhấp một ngụm rượu con gái mang về, hít hà một tiếng, cười đắc ý:
"Đúng vậy, những chuyện đó thì tính là gì? Hơn nữa, đợi bố thay Thẩm Nhất Nhất tổ chức một bữa tiệc về nhà hoành tráng, trong lòng nó chắc chắn chỉ nhớ đến công lao của nhà mình, còn những chuyện nhỏ nhặt trước kia thì quên hết!"
"Tiệc về nhà?" Thẩm Tư Giai nghe mà phấn khích.
"Để bố nói cho con biết, anh hai con chắc chắn không nghĩ đến chuyện này đâu!" Thẩm tam thúc vô cùng tự hào, "Mấy ngày nay nó cứ như quả cà bị phơi nắng, ủ rũ chẳng nên hồn! Nói cho cùng là do con vợ sau nó cưới về quản lý quá chặt chẽ... khiến anh hai con trở nên nhu nhược, chẳng ra dáng đàn ông gì cả!"
Về vấn đề này, Thẩm tam thẩm rất tán thành quan điểm của chồng.
"Đàn ông lo việc ngoài, đàn bà lo việc trong, phân công rõ ràng thì gia đình mới hòa thuận được! Còn cái cô em dâu kia, haizzz... Bao nhiêu năm nay có coi trọng nhà họ Thẩm chúng ta đâu! Lần nào đến cũng mặt nặng mày nhẹ, cứ như nhà nào cũng nợ nó mấy trăm triệu vậy."
Thẩm tam thúc xua tay: "Bọn họ muốn sống thế nào thì sống, nhà chúng ta không quản! Dù sao lần này anh hai con chắc chắn không nghĩ đến chuyện tiệc về nhà đâu, tôi thấy nó về một chuyến chẳng tình nguyện chút nào, hỏi gì cũng như thể tôi với anh cả gây chuyện... Đã vậy thì tôi đứng ra tổ chức luôn!"
Ánh mắt ông lóe lên tia gian xảo, "Đợi đến lúc mọi việc đâu vào đấy, để cho con bé Nhất Nhất nở mày nở mặt, nó còn không cảm kích nhà chúng ta sao? Đến lúc đó, vị trí của chúng ta trong lòng nó, còn cao hơn cả con bé Thẩm Lâm Huyên khúm núm kia nữa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-328.html.]
"Bố nói đúng lắm!" Thẩm Tư Giai hào hứng vỗ tay.
Gia đình Thẩm lão tam về chuyện này khá là đồng lòng, sau khi kết thúc cuộc họp gia đình, ông và Thẩm tam thẩm bắt đầu đặt khách sạn, còn Thẩm Tư Giai thì phụ trách soạn thảo thiệp mời.
"Giáo viên chủ nhiệm, giáo viên bộ môn từ cấp 1 đến cấp 3, mời hết!"
"Bạn học thì càng không cần phải nói."
"Hàng xóm láng giềng xung quanh nhà họ ngày xưa, chỉ cần liên lạc được, đều phải có mặt..."
Thẩm Tư Giai ngồi trước máy tính, ôm gối, vắt óc suy nghĩ, sợ bỏ sót nhân vật quan trọng nào.
"Chị Nhất Nhất cũng lạ thật, ngày xưa chỉ lo học hành với sống khép kín... Haizzz, giá như nó chịu yêu đương nhiều một chút, thì giờ này đã náo nhiệt lắm rồi! Để cho đám trai đểu kia được mở rộng tầm mắt, xem bây giờ nó rạng rỡ và có địa vị như thế nào!"
Chuyện nhà Thẩm lão tam chuẩn bị tiệc về nhà cho Thẩm Nhất Nhất nhanh chóng truyền đến tai Cố Hồng Việt.
"Người của chú Ích đã bố trí theo dõi mọi động tĩnh, đảm bảo mọi khâu trong bữa tiệc đều nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta." Từ Tiêu báo cáo.
Chú Ích là vệ sĩ thân cận từng theo sát bên cạnh bố Cố Hồng Việt.
Sau khi Cố lão gia qua đời, chú Ích ở bên cạnh Cố Hồng Việt, chứng kiến cậu trưởng thành đến năm 12 tuổi.
Cố Hồng Việt dần cứng cáp, liền tặng cho gia đình chú Ích một công ty.
Lẽ ra chú Ích đã có thể an hưởng tuổi già, nhưng trùng hợp là, ông ấy cũng là người huyện Lam Khê.
Sáu năm trước, khi Cố Hồng Việt lật tung cả thế giới lên để tìm kiếm tung tích của Thẩm Nhất Nhất, chú Ích đã biết chuyện.
Từ đó, chú Ích âm thầm giúp anh theo dõi nhất cử nhất động của nhà họ Thẩm.
Giờ đây, lại đến lúc chú Ích lập công.
Cố Hồng Việt chợt nghĩ đến điều gì, bèn dặn dò Từ Tiêu: "Con trai út của chú Ích đang nghiên cứu khoa học ở nước ngoài phải không? Cậu chọn một dự án rồi chuyển giao cho cậu ấy đi."