Đôi mắt đen láy của Cố Ân Nặc giống hệt Cố Hồng Việt, ngấn lệ long lanh, đầy vẻ ấm ức.
Cố Nhược Dao nhìn mà đau lòng không thôi, nhưng cũng chỉ có thể dịu dàng an ủi: “Ba cũng là người thường, cũng sẽ có lúc nóng giận, để ba tự mình bình tĩnh một chút, lát nữa ba sẽ ổn thôi.”
“Tiểu cô cô,” Cố Ân Nặc mếu máo hỏi: “Tại sao ba lại tức giận như vậy? Ba, ba không thích mẹ sao?”
Cố Nhược Dao nhất thời cứng họng.
Cố Hồng Việt không thích Thẩm Nhất Nhất?
Theo như cô thấy, tuyệt đối không thể nào!
Chỉ cần nhìn thấy tốc độ anh ta nhảy xuống nước lúc nãy qua ống nhòm, trong lòng anh ta nhất định có Thẩm Nhất Nhất.
Chỉ là giữa bọn họ dường như có khúc mắc rất sâu.
Cố Nhược Dao nhớ lại hai câu Cố Hồng Việt vừa gầm lên với mình, nhận ra có lẽ Thẩm Nhất Nhất bị dọa không nhẹ, “Đúng rồi, chúng ta mau đi xem mẹ thế nào rồi.”
“Vâng!”
Cố Ân Nặc nói xong liền muốn vùng khỏi lòng Cố Nhược Dao, tự mình đi xuống.
Cố Nhược Dao dắt tay cậu bé, quét vân tay vào phòng Cố Hồng Việt.
Bên trong yên tĩnh, không có tiếng nước nóng chảy rào rào.
Chẳng lẽ ngất xỉu rồi sao?!
Cố Nhược Dao chạy vội vào phòng tắm.
Tình hình bên trong tốt hơn cô tưởng tượng một chút, Thẩm Nhất Nhất nằm yên ổn trong bồn tắm, nhưng đã hôn mê.
“Bác sĩ!” Cố Nhược Dao thất thanh kêu lớn.
Cố Ân Nặc cũng lập tức sợ hãi đến mức mặt mày trắng bệch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-86.html.]
Cậu bé chạy đến bên bồn tắm, nhón chân lên mới với tới mặt Thẩm Nhất Nhất, “Mẹ! Mẹ ơi mau tỉnh lại! Mẹ sao vậy, đều tại con không tốt…”
Cố Ân Nặc òa khóc, “Là Trừng Trừng sai rồi, Trừng Trừng không nên chỉ huy lung tung… Con biết lỗi rồi, mẹ ơi mẹ tỉnh lại đi, đừng dọa con…”
Trong lúc hỗn loạn, Cố Nhược Dao nghe thấy hai chữ “Trừng Trừng”, cô có chút ngơ ngác.
Trừng Trừng là ai?
Lúc nãy Cố Hồng Việt rời đi là để đi tìm bác sĩ.
Sau khi kiểm tra tình hình của Thẩm Nhất Nhất, anh tiêm cho cô một mũi.
“Hiện tại xem ra, chỉ là lượng đường trong m.á.u thấp. Cơ thể bệnh nhân tương đối yếu, cần nghỉ ngơi, hơn nữa không thể để cô ấy ngâm trong nước quá lâu.” Bác sĩ nói.
“Con có thể chăm sóc mẹ, con thay quần áo cho mẹ.” Đôi mắt cậu bé đã sưng húp vì khóc, cậu bé áy náy nhưng kiên định nói: “Con biết cách chăm sóc mẹ!”
Cố Nhược Dao dở khóc dở cười, “Nhưng con là con trai mà, tiểu cô cô và các dì khác sẽ giúp mẹ, con ra ngoài trước đi.”
“Con không…”
Lời còn chưa dứt, Cố Ân Nặc đã bị Cố Hồng Việt bế thốc lên, “Đừng quậy.”
Cậu bé vốn đang kích động, nghe ba nói vậy, cảm xúc vừa kìm nén lại một lần nữa bộc phát.
“Ba bỏ con xuống! Con muốn ở bên mẹ!”
Cố Hồng Việt như không nghe thấy, cưỡng ép đưa cậu bé đi.
Cố Ân Nặc càng khóc càng dữ dội, tiếng khóc xé lòng của đứa trẻ vang vọng khắp khách sạn.
Cho đến khi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, Cố Hồng Việt mới đặt con trai xuống.
Anh ngồi xổm xuống, ôm đứa con trai đang khóc lóc vào lòng.
Rõ ràng trong lòng anh muốn mắng con một trận, muốn nói: “Còn khóc nữa thì ném con qua chỗ ông cố! Để ông cố tự mình dạy dỗ con!”
Nhưng lời nói ra khỏi miệng, lại dịu dàng đến mức chính anh cũng không dám tin.
“Đợi tiểu cô cô thay quần áo cho mẹ xong, ba sẽ dẫn con vào, cùng con ở bên cạnh mẹ.”