Thẩm Nhất Nhất không nghe rõ cũng không nhìn thấy, trong lòng không khỏi lo lắng.
"Trên mặt nước có một chiếc thuyền lớn!" Một du khách đứng cạnh cửa sổ thốt lên.
Lúc này, trong loa lại vang lên một giọng nam trong trẻo khác: "Lâm Tiêu, mau thả Loan Nhi ra! Ta đến quyết đấu với ngươi!"
Thẩm Nhất Nhất khẽ chớp mắt.
Giọng nói này... chẳng phải là Trương Húc sao?
Không ngờ anh ta cũng có phân cảnh ở đây?
Cố Hồng Việt không nhận ra giọng nói này ngay lập tức, dù sao anh và Trương Húc cũng chỉ gặp mặt qua loa một lần, chưa nói với nhau được hai câu.
Tuy nhiên, với tư cách là trợ lý cấp cao, Từ Tiêu luôn trong trạng thái căng thẳng.
Nghe thấy những người khác nói có một chiếc thuyền lớn xuất hiện, anh ta liền gọi một vệ sĩ của Cố thị, bảo anh ta đi xem tình hình.
Đợi vệ sĩ quay lại, Từ Tiêu nắm được thông tin chính xác, ghé sát tai Cố Hồng Việt nói nhỏ: "Người đứng trên mũi thuyền kia chính là Trương Húc."
Thẩm Nhất Nhất im lặng.
Không ít du khách giơ điện thoại lên quay người bên ngoài, cô cũng có chút tò mò, không biết Trương Húc mặc trang phục cổ trang sẽ như thế nào.
Trong ấn tượng của cô, anh ta vẫn là chàng trai da ngăm đen, lăn lộn khắp các con phố ở phim trường Vân Mộng, am hiểu tường tận mọi cửa hàng, đi đến đâu cũng có vô số fan nữ vây quanh.
Giờ đây, anh ta lột xác thành ngôi sao sáng được vô số cư dân mạng nữ mong chờ.
Khoảng cách giữa bọn họ như trong nháy mắt bị kéo xa, rồi lại đột ngột rút ngắn.
Thẩm Nhất Nhất có một trực giác kỳ lạ, luôn cảm thấy Trương Húc như ở ngay bên cạnh mình.
Rõ ràng họ không liên lạc, nhưng lại như chưa từng mất liên lạc.
Cảm giác này vừa xa lạ vừa vi diệu, không thể nói là thích hay không thích, chỉ có thể nói là phức tạp khó tả.
Thẩm Nhất Nhất cúi đầu, chỉnh lại tay áo bị Cố Hồng Việt vén lên, không muốn để anh nhìn thấy cảm xúc mà chính cô cũng không rõ ràng này.
Bởi vì một khi tâm tư này bị lộ ra, sẽ rất khó giải thích, đến lúc đó, đối với cô, đối với Trương Húc, đều không có lợi.
Thế nhưng, dù cúi đầu, Thẩm Nhất Nhất vẫn cảm nhận được có một ánh mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm vào mình.
Thẩm Nhất Nhất bỗng nhiên nảy ra một ý.
Đã là nghi ngờ không thể tránh khỏi, vậy tại sao cô không làm ngược lại, thoải mái tự nhiên như những người khác, cũng đi chiêm ngưỡng ngôi sao đang lên này?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-462.html.]
"Đi thôi ông xã, chúng ta đi xem Thái tử điện hạ trông như thế nào."
Thẩm Nhất Nhất kéo tay Cố Hồng Việt chạy đi, đám vệ sĩ vừa ngơ ngác vừa đuổi theo.
Từ Tiêu cũng nhìn mà ngạc nhiên không thôi.
Thiếu phu nhân thật là can đảm.
Cô ấy một chút cũng không kiêng dè!
Thế nhưng, thiếu phu nhân lại rất biết cách nắm bắt trong cách xưng hô...
Một tiếng "ông xã", có phải đã khiến tâm tình nhìn thấy tình địch của tổng giám đốc cũng không đến nỗi tệ như vậy?
Đến bên cửa sổ sát bờ sông, Thẩm Nhất Nhất nhìn thấy một chàng trai mặc áo trắng, khí chất cao quý đang đứng trên mũi thuyền.
Anh ta đội tóc giả, đầu đội mũ miện vàng, tay trái cầm kiếm, tay phải chắp sau lưng, quả thật toát ra vài phần khí phách của bậc đế vương.
Có du khách dùng giọng điệu say sưa cảm thán: "Hôm nay đúng là đến đúng lúc! Đúng là trai đẹp ngập tràn!"
Phía sau liên tục có người chen lên muốn được chiêm ngưỡng phong thái của Thái tử, Thẩm Nhất Nhất tốt bụng nhường sang một bên, vai áp sát vào n.g.ự.c Cố Hồng Việt, nhường chỗ cho người khác.
Cố Hồng Việt cúi đầu: "Không xem nữa?"
"Xem rồi, thấy hơi quá lố." Thẩm Nhất Nhất hạ giọng nói: "Nếu thật sự là có người đánh đến chuẩn bị tàn sát cả thành, anh ta một mình một ngựa xông vào? Còn biến mình thành bia ngắm cho người ta, cứ thế mà đường hoàng xuất hiện... Logic không thông, không muốn xem nữa."
Ý tứ chính là "Người này giả trân quá lố rồi".
Không biết cô nghĩ đến chuyện gì buồn cười, khóe miệng không kiềm chế được mà cong lên.
Khoảnh khắc này, đám mây đen kịt chất chứa trong lòng Cố Hồng Việt bấy lâu nay, rốt cuộc cũng có xu hướng tan dần.
Âm thanh từ loa bên ngoài truyền đến hiệu ứng âm thanh của vó ngựa binh đao.
Tiếng la hét, tiếng gió, tiếng vó ngựa, tiếng nào tiếng nấy đều rõ mồn một.
Trong lòng Thẩm Nhất Nhất dâng lên nghi vấn.
Đánh một trận là xong rồi?
Từ phân cảnh mà xem, nhân vật Thái tử do Trương Húc sắm vai chắc chắn là vai chính.
Theo nguyên tắc nhân vật chính không thể chết, người thua trong trận chiến này chỉ có thể là vị Lâm công tử tạo phản kia.
"Lại có thuyền nữa!" Có người hô lên.
Mọi người nghe vậy đồng loạt nhìn về phía dòng sông.