Thẩm Nhất Nhất cũng hùa theo, để lại một câu: "Cố lên."
Sau khi gửi xong, cô cũng không để tâm lắm.
Tuy nhiên, điều cô không biết là, Thẩm Tư Giai đang ôm khư khư chiếc điện thoại, canh me từng giây từng phút, chờ đợi "đại tỷ" của mình xuất hiện.
"Cái avatar này cũng đẹp đấy chứ." Thẩm Tư Giai vốn không có nhiều fan nữ, cô tò mò click vào tài khoản của Thẩm Nhất Nhất.
Ảnh đại diện của Thẩm Nhất Nhất là ảnh chụp cô, được chụp vào năm ngoái khi cô đi trượt tuyết ở miền Bắc, do một người bạn chụp cho.
Bầu trời trong ảnh đẹp đến nao lòng, như thể được pha màu bởi một nghệ sĩ nào đó sống trên chín tầng mây.
Còn Thẩm Nhất Nhất trong bộ đồ trượt tuyết màu xanh lam, đẹp tựa nàng công chúa tuyết trắng sinh ra từ dãy núi tuyết phủ trắng xóa.
Môi đỏ má hồng, toát lên vẻ thanh xuân, tươi tắn như một nữ sinh viên vừa tốt nghiệp.
Thẩm Tư Giai vô thức ngẩng đầu, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.
Hôm nay cô không trang điểm, để mặt mộc hoàn toàn.
Cặp mí mắt to được chỉnh sửa lần thứ ba cách đây không lâu, khi không trang điểm, vẫn lộ rõ vết cắt kỳ lạ.
Trông rất thiếu tự nhiên.
So với Thẩm Nhất Nhất trong ảnh, cô ta trông thật kém sắc.
Thẩm Tư Giai lập tức xụ mặt, bực bội nói: "Cái con Thẩm Nhất Nhất này, chỉnh ảnh quá đà rồi đấy!"
Sau khi tự an ủi bản thân, Thẩm Tư Giai cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, thậm chí còn vui vẻ gửi lại một biểu tượng cảm xúc cho Thẩm Nhất Nhất.
Sau khi trả lời tin nhắn, Thẩm Tư Giai đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền cầm lấy tài liệu vừa nhận được lên xem lại.
"Bơ Giải Trí..." Thẩm Tư Giai lẩm bẩm, "Hóa ra công ty của Thẩm Nhất Nhất cũng chọn người tham gia "Thời Khắc Tình Yêu" à. Chẳng lẽ cô ta đoán trước được mình sẽ nổi tiếng nên muốn nịnh bợ trước sao? Hừ, đồ hám lợi."
Biệt thự Cố gia.
"Cậu chủ nhỏ, muộn rồi, hay là để chúng tôi đưa cậu về phòng ngủ nhé." Quản gia Vương bá nhìn Cố Ân Nặc đang nhất quyết ngủ trên ghế sofa ở phòng khách, trong lòng không khỏi lo lắng.
Cậu bé ôm chặt chiếc chăn nhỏ của mình, không có ý định nhúc nhích.
"Con muốn đợi ba."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-32.html.]
"Về phòng ngủ cũng như nhau thôi..."
Tiếng xe vang lên từ bên ngoài, Vương bá như nhìn thấy vị cứu tinh, vội vàng chạy ra mở cửa.
Hôm nay, Cố Hồng Việt đi uống rượu với mấy người bạn cũ, lúc bước vào nhà, người nồng nặc mùi thuốc lá.
Sắc mặt Vương bá hơi thay đổi: "Cố tổng, cái này..."
"Đừng nói với ông nội." Cố Hồng Việt dặn dò Vương bá, "Tôi không thể sống trong lồng kính mãi được."
"Nhưng mà sức khỏe của cậu..." Vương bá nén lòng nói, "Tóm lại, đừng nóng vội, cậu phải từ từ thích nghi."
"Ừm."
Đang nói chuyện, Cố Hồng Việt đã chú ý đến cái đầu nhỏ trên ghế sofa.
Anh cởi áo khoác ngoài, vui vẻ bước về phía con trai.
"Sao lại cố tình gây sự với Vương bá thế?" Lúc Cố Hồng Việt ngồi xổm xuống, một mùi hương nam tính thoang thoảng tỏa ra.
Cố Ân Nặc khịt mũi, tâm trạng bực bội như được xoa dịu đi phân nửa: "Con không gây sự với Vương bá, con chỉ muốn ở đây đợi ba về thôi."
Cố Hồng Việt nhìn thấy sự mong nhớ trong đôi mắt trong veo của con trai.
Rõ ràng ngày nào cũng gặp mặt, rõ ràng trước đây thằng bé luôn tỏ ra không muốn gặp anh, người ba này.
Thế nhưng lúc này, trong mắt con trai anh, rõ ràng là sự ngưỡng mộ và nương tựa.
Cố Hồng Việt cảm thấy trái tim mình như muốn tan chảy.
Hóa ra con trai anh khi không cứng đầu lại đáng yêu đến thế!
"Ba ơi, hôm nay hình như con phạm lỗi rồi." Cố Ân Nặc cố ý ngả người ra sau, như thể sợ bị phạt, ánh mắt cũng bắt đầu đảo điên cuồng, "Con nhờ Nhiễm Nhiễm hỏi dì Hiếu Lâm, hỏi dì ấy có quen mẹ con không. Kết quả... dì Hiếu Lâm gặp tai nạn xe."
Cố Hồng Việt có chút bất ngờ.
Anh đã nghe nói đến chuyện Tần Hiếu Lâm bị tai nạn xe, nhưng không ngờ Tần Mộng Nhiễm cũng ở trên xe lúc đó.
"Chuyện này không liên quan gì đến con." Cố Hồng Việt bế con trai lên, đưa về phòng, "Là do dì Hiếu Lâm lái xe không cẩn thận."
"Ba ơi, ba quen mẹ con đúng không?"
Sắc mặt Cố Hồng Việt khựng lại.
Cái câu hỏi quái gỉ gì thế này?