"Chu Kỳ, phiền cậu quản lý cháu gái mình cho cẩn thận! Nó không thèm nói tiếng nào với tôi đã tự ý đưa cháu dâu tôi đi, đây là quy củ nhà họ Chu dạy bảo sao?"
Giọng điệu Cố Nhược Dao không cho phép thương lượng, "Bây giờ cậu lập tức bảo nó đưa người về cho tôi ngay. Cháu dâu tôi đang mang thai, đứa bé còn nhỏ tháng, không chịu nổi bất cứ sóng gió nào đâu, cậu hãy suy nghĩ cho kỹ lời tôi nói!"
Đầu dây bên kia gần như không cần suy nghĩ đã đáp "Được", sau đó lập tức cúp máy.
Cố Nhược Dao vẫn không yên tâm, phái ba chiếc xe đi theo ba hướng khác nhau để truy đuổi chiếc xe mang biển số Kinh Thị kia.
Vị tiểu thư nhà họ Chu này, gan cũng thật lớn!
Ngay cả dì ruột của cô ta đến Ma Đô cũng phải chào hỏi Cố Nhược Dao trước.
Người này thì hay rồi, lén lút đưa Thẩm Nhất Nhất đi!
Cô Cố Nhược Dao đây mới ba mươi mấy tuổi đầu!
Chứ đâu phải bà lão một trăm ba mươi mấy tuổi!
Càng không phải đã chết!
Cô còn đang sống sờ sờ ra đấy, vậy mà có kẻ dám cả gan động đến người của cô!
Hôm nay không dạy dỗ con nhãi ranh này một trận, thì cô Cố Nhược Dao không cần lăn lộn ở đất Ma Đô này nữa!
…
Cùng lúc đó, tin tức được truyền đến tai Cố Hồng Việt.
Anh đẩy quân bài trong tay, động tác còn vững vàng hơn trước, khiến Lục Triển Tinh ngồi bên cạnh chứng kiến anh đột nhiên chơi lớn như vậy, không khỏi giật mình thon thót.
"Nghe nói nhà họ Chu có mấy căn nhà tạm được ở Hải Thành." Cố Hồng Việt lạnh lùng phân phó Từ Tiêu, "Ảnh."
Lục Triển Tinh ngẩn người.
Ý này là muốn trực tiếp ra tay lựa chọn rồi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-615.html.]
Nhà họ Chu đã làm chuyện gì động trời vậy?
Sao lại khiến Cố Hồng Việt muốn lấy nhà của bọn họ chứ?!
Lục Triển Tinh biết rõ quy củ của Cố Hồng Việt.
Công việc thì anh muốn công ty, chuyện riêng tư thì anh muốn bất động sản tư nhân.
Xem ra là nhà họ Chu đã động đến người nhà của anh rồi?
Lục Triển Tinh muốn hỏi rõ ràng, nhưng nhìn sắc mặt Cố Hồng Việt không tốt lắm, anh đành phải kiềm chế sự tò mò của mình, tập trung đánh xong ván bài lớn này trước đã.
Bên này, Từ Tiêu vừa phân phó trợ lý cấp dưới chuẩn bị ảnh chụp độ phân giải cao của bất động sản nhà họ Chu, vừa thông báo cho người nhà họ Chu.
"Trong vòng 5 phút, phải để Thiếu phu nhân chúng tôi trở lại tầm mắt của Nhược Dao tiểu thư!"
Mặc dù biết vệ sĩ bên cạnh Thẩm Nhất Nhất đã bám theo xe.
Mặc dù biết ba chiếc xe Cố Nhược Dao phái đi truy đuổi đã đuổi kịp xe của Chu Dư Văn.
Nhưng chỉ cần người chưa lọt vào tầm mắt của Cố Nhược Dao, thì Cố Hồng Việt không thể nào hoàn toàn yên tâm về chuyện này.
Anh càng không có biểu cảm gì, thì càng chứng tỏ anh đang tính toán sâu xa.
Từ Tiêu hiểu rõ hơn ai hết, nhà họ Chu lần này không thể nào chỉ đơn giản là mất đi một căn nhà trị giá hàng tỷ như vậy.
Trên đường cao tốc của Ma Đô, Chu Dư Văn nhìn điện thoại liên tục có người nhà gọi đến, cười khẩy một tiếng.
"Tôi còn tưởng bọn họ coi trọng cô lắm, hóa ra là vì trong bụng cô đang có thai." Chu Dư Văn nhún vai, "Dù chồng cô chỉ cho tôi 5 phút, nhưng những gì cần nói tôi vẫn phải nói. Con của Hạo ca, cô muốn đưa cũng phải đưa, không muốn đưa cũng phải đưa, đó vốn dĩ là con gái của anh ấy, tôi ra giá 100 triệu tệ đã là nể mặt lắm rồi, cô nên biết điều một chút."
Thẩm Nhất Nhất không chút biểu cảm đánh giá cô gái trẻ trước mặt.
Chu Dư Văn trông nho nhã hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Cô ta cột tóc đuôi sam kiểu boxing có phần nghịch ngợm, áo len kẻ sọc nâu trắng, chân váy da đen, ấn tượng ban đầu không giống tiểu thư nhà giàu có, mà giống sinh viên đại học cá tính hơn.
Chỉ là, sinh viên đại học bình thường không ai điên cuồng như cô ta.