Đêm khuya tĩnh mịch, Cố Hồng Việt đứng trên mỏm đá ở Đông Sơn, lạnh lùng quan sát tòa nhà đồ sộ trước mặt.
Từ Tiêu nghe thấy anh hắt hơi, vội vàng đưa chiếc áo khoác dày luôn cầm trên tay cho anh: "Cố tổng, ban đêm gió biển lớn, ngài vẫn nên mặc vào đi ạ."
"Không cần." Cố Hồng Việt lúc này chỉ cảm thấy trong lòng ngột ngạt khó chịu, gió biển thổi tới, anh còn có thể tỉnh táo hơn một chút.
Tập đoàn Tần thị đầu tư xây dựng khu nghỉ dưỡng ven biển này, hiện đã sơ bộ thành hình.
Mà hiện tại, nơi này đã không còn mang họ Tần, mà đổi thành họ Cố.
Ngay sáng nay, vì muốn đổi lấy tự do nửa đời sau cho Tần Mân Ngật, Tần lão gia tử đã nghiến răng ký vào hợp đồng chuyển nhượng ngay tại bệnh viện.
Lúc ký hợp đồng, Cố Hồng Việt không lộ diện, mà ở lại trên xe nhắm mắt nghỉ ngơi chờ đợi.
Anh chán ghét mùi vị trong bệnh viện.
Ngoài mùi thuốc men hỗn tạp, còn có cả mùi vị bi thương của nhân gian.
Nếu không cần thiết, anh tuyệt đối sẽ không bước chân vào bệnh viện nửa bước.
Từ Tiêu rất rõ điều này, cho nên sau khi từ tòa nhà bệnh viện ra bãi đậu xe, anh ta đã đến một chiếc xe vệ sĩ khác để rửa mặt rửa tay, thay một bộ quần áo mới, sau đó mới đến báo cáo.
"Tần tiên sinh nói, hy vọng sau này khi việc kinh doanh khách sạn phát đạt, khách du lịch nườm nượp, ngài nhớ mời ông ấy đến đây uống trà, ngắm cảnh." Từ Tiêu thay mặt chuyển lời.
Lúc đó, Cố Hồng Việt chỉ cười lạnh một tiếng đáp lại.
Mà lúc này, nhìn tòa nhà trước mặt, anh lại nhếch mép cười: "Nếu Tần thúc hỏi lại, cậu cứ nói, được, tôi đồng ý với ông ấy."
Từ Tiêu hơi sững sờ, đáp: "Vâng."
Từ bờ biển trở về Cố gia trang viên, Cố Hồng Việt vừa xuống xe, đã nhìn thấy bên cửa sổ sát đất hướng đông lầu hai, có một bóng dáng nhỏ nhắn đang nằm ngủ gục trên chiếc ghế lười hình gấu trúc.
Nhìn từ hướng đầu của cậu bé, không khó để nhận ra, trước khi ngủ, cậu bé đã luôn canh giữ bên cửa sổ ngóng chờ.
Buổi sáng, sau khi nhận được tin Tần lão gia tử tỉnh lại, anh đúng là đã rời đi quá vội vàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-92.html.]
Không biết Thẩm Nhất Nhất đã khỏe lại chưa?
Con trai chắc chắn là do Cố Nhược Dao đưa về, vậy cô ấy đâu?
Cứ để mặc thằng bé ngốc nghếch ở đây chờ đợi sao?
May mà chú chó Phú Quý của anh luôn ở bên cạnh Cố Ân Nặc.
Lúc này, Phú Quý nghe thấy động tĩnh, đã đứng dậy từ dưới đất.
Nó cố gắng nhìn xuống dưới, xác nhận người trở về là Cố Hồng Việt, liền vui mừng sủa lên vài tiếng.
Cố Ân Nặc dụi dụi mắt tỉnh dậy, nhìn thấy bố qua cửa sổ, vui mừng chạy xuống lầu.
Cố Hồng Việt nhìn thấy rõ ràng một loạt động tác của con trai sau khi tỉnh dậy, bước chân hướng về phía nhà cũng vô thức nhanh hơn.
Vào khoảnh khắc đứa trẻ nhào tới, anh bỗng nhiên lại một lần nữa cảm thấy, con trai thật sự rất giống Thẩm Nhất Nhất.
Đã có vài lần anh vô tình xâm nhập vào không gian riêng tư của cô, nghe thấy cô vui vẻ hát "Dù cho cả thế giới là kẻ thù/ Em vẫn yêu anh nhất trên đời".
Cố Hồng Việt chưa từng nghe qua bài hát này, nhưng anh lại luôn nhớ rõ ràng hai câu hát đó.
Anh nghĩ, sự lạc quan vui vẻ thường trực bị kìm nén và che giấu trong tính cách của con trai, nhất định là di truyền từ mẹ nó.
Anh còn nghĩ, nhiều năm trước, nếu Thẩm Nhất Nhất không phải trong hoàn cảnh khó khăn như vậy, lại gặp phải kẻ cố chấp như anh, liệu cô có sống vui vẻ hạnh phúc hơn không.
Có lẽ bọn họ đã không gặp nhau vào thời điểm đẹp nhất.
Tréo ngoe thay, mới dẫn đến một đoạn nghiệt duyên.
Cô ấy bây giờ dường như thật sự không còn thích cười nữa.
Trong những bức ảnh chụp lén cuộc sống thường ngày của cô do người của anh gửi đến, cô thường xuyên là vẻ mặt nghiêm túc.
Dường như trên thế giới này, không còn chuyện gì có thể khiến cô vui cười thoải mái nữa.
Đáng lẽ cô không nên như vậy.
Tất cả là lỗi tại anh đã trêu chọc cô ấy.