Sau khi sắp xếp xong chuyện này, Thẩm Nhất Nhất bỗng nhiên cảm thấy buổi tiệc ra mắt nhà chồng lần này thú vị hơn nhiều.
Rất nhanh, cô đã nhìn thấy mẹ con Tôn Tình.
Tôn Tình mặc một chiếc váy dài bằng vải lanh màu xanh nhạt, tóc tùy ý búi gọn sau gáy, toát lên vẻ thanh tâm quả dục, không tranh với đời.
Thẩm Quân Hằng thì mặc áo phông trắng kết hợp quần thể thao đen, tràn đầy sức sống.
Tính ra, năm nay cậu ta vừa tốt nghiệp trung học phổ thông, là sinh viên đại học rồi.
Lần trước gặp Thẩm Quân Hằng là tám năm trước.
Tháng nào đó, Thẩm Nhất Nhất cạn tiền sinh hoạt phí, cô không muốn tạo áp lực cho bà nội nên đã gọi điện cho Thẩm Vượng.
Không ngờ, cô gọi cho Thẩm Vượng nhưng người bắt máy lại là Tôn Tình.
Tôn Tình nói: "Mẹ nghe bố con nói con thi đỗ đại học ở Ma Đô rồi, mẹ cũng nhắc bố con nhiều lần bảo con đến nhà ăn cơm, nhưng bố con cứ nói con bận học, không muốn làm phiền con. Hôm nay con rảnh không? Đến nhà ăn cơm tối nhé."
Thái độ của Tôn Tình lúc đó đã khiến tâm hồn chưa trưởng thành của Thẩm Nhất Nhất vô cùng chấn động.
Trong lòng cô vốn đã quen với sự tồn tại của người mẹ kế này, nhưng số lần hai người trực tiếp tiếp xúc không nhiều.
Ấn tượng của Thẩm Nhất Nhất về Tôn Tình đều được hình thành từ những lần nghe lén người lớn trò chuyện.
Ví dụ như kiêu ngạo, lạnh lùng, khinh thường nhà họ Thẩm, bài xích Thẩm Nhất Nhất, coi thường người ở huyện nhỏ như bọn họ...
Vì vậy, đột nhiên được Tôn Tình mời đến nhà chơi, Thẩm Nhất Nhất còn tưởng là do định kiến của họ hàng đã ảnh hưởng đến nhận thức của mình về người mẹ kế này.
Cô nghĩ: Có lẽ, không phải mẹ kế nào cũng là người xấu?
Thế là, cô thật sự đã hồn nhiên đến nhà họ.
Thẩm Nhất Nhất sẽ không bao giờ quên, ngày hôm đó, sau khi Thẩm Vượng mở cửa cho cô, biểu cảm của ông ta đã từ kinh ngạc chuyển sang tức giận như thế nào.
Chỉ trong vòng hai giây ngắn ngöi, đã thể hiện rõ sự tàn nhẫn của một người cha bạc tình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-341.html.]
"Sao con lại tìm đến đây?! Ai cho con địa chỉ? Là bác cả hay chú ba của con?!" Thẩm Vượng quát lớn.
Thẩm Nhất Nhất không ngờ lại gặp phải tình huống này, nhất thời luống cuống tay chân, cứ ngây ngốc đứng tại chỗ.
Bây giờ nhớ lại chi tiết lúc đó, nếu cô phản ứng đủ nhanh, lập tức quay đầu bỏ đi thì đã không phải chịu uất ức từ Thẩm Quân Hằng sau này.
Lúc Thẩm Nhất Nhất còn đang ngơ ngác, Tôn Tình đã bước đến cửa, dịu dàng nói: "Anh đừng hung dữ với con bé như vậy, là em cho con bé địa chỉ. Em đã mang tiếng mẹ kế độc ác nhiều năm như vậy, anh thật sự không định cho em một cơ hội để chứng minh bản thân sao?"
Nói xong, bà ta khoác tay Thẩm Vượng.
Cảnh tượng thân mật đó như một nhát d.a.o cứa vào tim Thẩm Nhất Nhất.
Tôn Tình nghênh đón Thẩm Nhất Nhất vào nhà, sau đó đi gõ cửa phòng Thẩm Quân Hằng.
"Hằng nhi, ra ăn cơm nào, hôm nay mẹ làm món cánh gà coca con thích nhất, bố con còn tự mình lái xe đi mua thịt bò sốt tương con thích nữa đấy, mau ra đây nào."
Sau đó, lúc bà ta xoay người định đi thì nhìn thấy Thẩm Nhất Nhất, lúc này mới như nhớ đến sự tồn tại của cô, bèn quay sang cửa phòng Thẩm Quân Hằng bổ sung một câu: "À đúng rồi, chị con đến đấy, mau ra chào hỏi đi."
Ban đầu Thẩm Nhất Nhất còn không hiểu hai chữ "chị con" này có ma lực gì, vậy mà như câu thần chú, khiến Thẩm Quân Hằng giây tiếp theo liền vui mừng mở cửa phòng.
Năm đó, Thẩm Quân Hằng 9 tuổi, học lớp 4.
Cậu ta cao hơn bạn bè cùng trang lứa, chỉ thấp hơn Thẩm Nhất Nhất một cái đầu.
Sau khi mở cửa, Thẩm Quân Hằng đã dùng hành động thực tế để chứng minh cậu ta là con trai ruột của Thẩm Vượng.
Bởi vì, cậu ta đã lặp lại biểu cảm của Thẩm Vượng lúc mở cửa, diễn tả trọn vẹn quá trình từ kinh ngạc đến thất vọng.
"Mẹ, đây là chị gì của con vậy?!"
Giọng điệu chán ghét đó như muốn đạp Thẩm Nhất Nhất ra khỏi nhà, giống hệt Thẩm Vượng.
"Sau này nếu không phải chị Thật Thật đến thì mẹ đừng nói là chị đến nữa!" Thẩm Quân Hằng nói xong, vậy mà lại đóng sầm cửa, quay về phòng.
"Đứa nhỏ này!" Tôn Tình nhìn về phía cửa, nhẹ giọng trách mắng, nhưng không hề đau lòng.
Còn Thẩm Nhất Nhất, liên tiếp bị đ.â.m nhiều nhát dao, đến thở cũng khó khăn.