"A Vũ, em không biết khi ở bên nhau, tình cảm anh dành cho em là thật lòng hay giả dối. Nhưng em có thể thề rằng, mỗi câu mỗi chữ em nói với anh đều là thật lòng thật dạ." Cô nói.
Thẩm Nhất Nhất vốn không muốn xen vào chuyện tình cảm của người khác, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Lâm Huyên, một người bị hại, vậy mà vẫn cố gắng dùng sự chân thành để lay động tên lừa đảo trước mặt, nắm đ.ấ.m của cô siết chặt lại.
Thẩm Lâm Huyên không nhìn ai, tiếp tục nói: "Em biết rất nhiều chuyện không như những gì chúng ta nghe thấy, nhìn thấy. Vì vậy, em đến gặp anh, chỉ muốn nghe chính miệng anh nói. Tình cảm anh dành cho em rốt cuộc là thật hay giả?"
Cô nhớ lại buổi sáng hôm ấy, cuộc gặp gỡ đẹp như mơ.
Ánh nắng trong veo, rực rỡ, giống như một phân cảnh trong phim thần tượng.
Rồi cô nhớ lại những ngày tháng hai người ở bên nhau, Cảnh Mộng Vũ nhớ rõ cô thích ăn gì, dị ứng với gì, không thích anh ta có những hành động gì.
Anh ta sẽ gọt táo thành từng miếng nhỏ vừa ăn cho cô.
Anh ta sẽ bất ngờ tặng cô một bó hoa tươi thắm.
Anh ta sẽ che chở cho cô từ phía xe cộ khi qua đường.
Anh ta sẽ không chê bai mà ăn hết phần thức ăn thừa của cô.
Mỗi lần chụp ảnh cho cô, anh ta đều rất kiên nhẫn điều chỉnh góc độ, luôn có thể bắt được những khoảnh khắc xinh đẹp nhất của cô.
Mỗi ngày, anh ta đều nhớ nói lời chào buổi sáng và chúc ngủ ngon với cô.
Cảnh Mộng Vũ giống như ánh nắng, không khí và nước, len lỏi vào từng ngóc ngách trong cuộc sống của Thẩm Lâm Huyên.
"Khi ở bên anh, em như quên mất mình là một người mẹ, chỉ nhớ mình vẫn là một cô gái nhỏ, có thể được người ta yêu thương, che chở hết lòng..."
Vai Thẩm Lâm Huyên run lên, giọng nghẹn ngào: "Nếu như vậy không phải là yêu, vậy thì thế nào mới là yêu?"
Cảnh Mộng Vũ quay đầu đi, vẻ mặt cứng cỏi: "Anh không yêu em, đó chỉ là ảo tưởng của em mà thôi. Anh là một kẻ ích kỷ, chỉ yêu tiền! Anh tiếp cận em chỉ vì tiền, tất cả đều là lừa dối em!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-563.html.]
Thẩm Nhất Nhất giật mình, thầm kêu không ổn.
Cảnh Mộng Vũ lại giở trò rồi.
Chiêu trò của tra nam, anh ta thật sự rất thành thạo!
Anh ta cố tình giả vờ trước mặt Thẩm Lâm Huyên, tạo cho cô cảm giác anh ta có nỗi khổ tâm, lời nói không đúng với lòng mình!
Thẩm Nhất Nhất suýt chút nữa không nhịn được vỗ tay khen ngợi anh ta.
Chắc hẳn anh ta đã sớm lên kế hoạch rồi nhỉ?
Anh ta nắm chắc tính cách kiên trì của Thẩm Lâm Huyên, đánh cược rằng cô sẽ đến hỏi rõ lòng anh ta, vì vậy đã chuẩn bị sẵn màn kịch đáng thương này.
"Em biết anh không phải người như vậy, nhất định là có người ép buộc anh phải nói như vậy!"
Nói xong, Thẩm Lâm Huyên quay đầu nhìn về phía Thẩm Nhất Nhất.
Thẩm Nhất Nhất khoanh tay trước ngực, thích thú thưởng thức diễn xuất của Cảnh Mộng Vũ.
Dù bất ngờ bị Thẩm Lâm Huyên nhìn chằm chằm chất vấn, cô cũng không hề nao núng, vẫn giữ thái độ ung dung tự tại.
Dì cả sợ xảy ra chuyện, vội vàng kéo Thẩm Lâm Huyên lại: "Huyên nhi! Con đã đồng ý với mẹ rồi mà! Con chỉ đến gặp nó lần cuối, nói lời tạm biệt cho rõ ràng, chấm dứt đoạn tình cảm này! Bây giờ con cũng đã nói hết rồi, chúng ta đi thôi!"
"Thẩm Nhất Nhất!" Thẩm Lâm Huyên gạt tay mẹ ra, cô bước nhanh về phía Thẩm Nhất Nhất.
Vệ sĩ nhà họ Cố đi sát bên cạnh Thẩm Nhất Nhất, thấy Thẩm Lâm Huyên có động tác, liền đồng loạt chắn đường cô.
Tuy nhiên, Thẩm Lâm Huyên không có ý định làm hại Thẩm Nhất Nhất.
Ánh mắt cô tràn đầy kiên định, đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt Thẩm Nhất Nhất.
"Nhất Nhất, anh ấy là người mà cả đời này em muốn dùng hết sức lực để bảo vệ! Em xin chị, hãy giúp chúng em có được không?"