“Đúng vậy.” Khóe miệng Viên Niệm Ân nhếch lên một nụ cười tự hào: “Có công mài sắt có ngày nên kim, tôi nhất định còn có cơ hội.”
Cao Hiểu không khỏi rùng mình: “Cơ hội gì?”
Viên Niệm Ân nhìn thẳng vào ánh mắt khó hiểu của cô, thành khẩn nói: “Cơ hội ở lại bên cạnh Tổng giám đốc Thẩm, thể hiện thật tốt. Nếu không thì tôi còn mong chờ cơ hội gì nữa?”
Cao Hiểu sờ sờ tai, dời tầm mắt.
Hù c.h.ế.t cô rồi, cô còn tưởng Viên Niệm Ân có ý đồ gì với Tổng giám đốc Thẩm!
Nếu thật sự có ý nghĩ liều mạng như vậy, để Cố tổng biết được, còn không biết người này sẽ bị băm thành mấy khúc.
Nói đến Cố tổng…
Cao Hiểu có chút lo lắng cho Thẩm Nhất Nhất.
Cô sẽ nói với Cố tổng về chuyện của Trương Húc như thế nào?
Thẩm Nhất Nhất vì chuyện này mà ở văn phòng suy nghĩ cả buổi chiều.
Cô cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống, đặt xuống rồi lại cầm lên, lặp đi lặp lại nhiều lần, vẫn không nghĩ ra cách nào.
Hay là, đợi tối gặp mặt rồi nói rõ?
Là nên hỏi anh đã làm gì Trương Húc trước, hay là chủ động giải thích cô và Trương Húc không có quan hệ gì?
Mang theo tâm trạng nặng nề, Thẩm Nhất Nhất trở về Cố thị trang viên.
Vừa dừng xe, chuẩn bị giao xe cho nhân viên quản lý đến đón, cô đã nhìn thấy mấy người cười gượng gạo đi ra từ cửa chính, trên mặt còn mang theo vài phần xấu hổ.
Cố Nhược Dao trông như đang tiễn khách, nhưng lại toát ra khí thế đuổi người.
Đợi đến khi Thẩm Nhất Nhất đi tới, khách đã rời đi.
Thẩm Nhất Nhất nhìn theo hướng bọn họ rời đi, hỏi Cố Nhược Dao: “Mấy người đó là?”
“Một lũ ngu ngốc.” Cố Nhược Dao khinh thường nói: “Thật sự có người dám cả gan đánh chủ ý lên người con trai của chúng ta!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-319.html.]
Thẩm Nhất Nhất truy hỏi: “Con trai nào?”
“Ba đứa con trai!” Cố Nhược Dao nhắc đến cũng thấy bực bội, “Bọn họ là cái thá gì chứ? Ký hợp đồng với con trai nhà chúng ta? Cố thị tập đoàn chúng ta không cần mặt mũi à? Cho dù hiện tại không có công ty chuyên đào tạo sao nhí, không có nghĩa là sau này không có. Con trai nhà chúng ta, làm sao có thể giao vào tay người khác!”
“Dù sao chúng cũng phải lớn lên.” Nói rồi, Thẩm Nhất Nhất nhìn vào trong nhà: “Mấy đứa nhỏ vẫn chưa về sao?”
“Về rồi, bị đuổi về phòng học bài rồi.” Cố Nhược Dao bất đắc dĩ nói.
Thẩm Nhất Nhất ngẩn người: “Ông nội đuổi sao?”
“Không phải, là chồng con.” Cố Nhược Dao bực bội vừa đi vừa nói: “Hai ngày nay không biết anh ta bị làm sao nữa, nhìn cái gì cũng không vừa mắt! Không nên như vậy, hai đứa mới kết hôn, anh ta phải vui vẻ chứ. Hai đứa cãi nhau à? Có phải anh ta nói muốn sinh thêm một cặp song sinh nữa, con từ chối?”
“…Không, không có.” Thẩm Nhất Nhất day trán, né tránh chủ đề này.
Cố Nhược Dao lại nhìn chằm chằm cô: “Vậy chắc chắn con biết vì sao anh ấy không vui!”
“Con…”
Cố Nhược Dao thấy cô ấp a ấp úng, liền cắt ngang: “Thôi, nếu con không tiện nói thì không sao! Nhưng con phải nghĩ cách giải quyết, nếu không lửa cháy thành vạ lây, chúng ta rất vô tội! Cố lên, người đàn ông lạnh lùng như vậy mà con cũng thu phục được, còn sợ không quản được anh ta sao?”
Lời nói của Cố Nhược Dao, giống như ma âm quanh quẩn bên tai.
Khiến cho lúc gặp Cố Hồng Việt, trong đầu Thẩm Nhất Nhất vẫn còn lặp đi lặp lại câu nói đó.
“Nhìn xem.”
Chưa đợi Thẩm Nhất Nhất mở miệng, Cố Hồng Việt đã đẩy máy tính bảng trên bàn về phía cô.
Ánh mắt anh âm trầm, toàn thân toát ra hơi thở lạnh lẽo, khiến người ta không dám thở mạnh.
“Buổi chiều lúc ở công ty anh đã nghe nói rồi, Trương Húc đến Thủy Tinh giải trí.”
“Tôi và anh ta thật ra chỉ gặp mặt hai lần, anh ta làm ngành gì, ký hợp đồng với công ty nào, không liên quan gì đến tôi.”
“Còn về Viên Niệm Ân… Tôi giữ anh ta ở lại bên cạnh, là vì cân nhắc đến tình huống của em gái anh ta, không phải vì tôi ham mê sắc đẹp.”
“Người ngoài đánh giá như thế nào, tôi không biết. Nhưng đã là vợ chồng, anh nên tin tưởng tôi.”
Thẩm Nhất Nhất kiên định nói.
Cô cảm thấy bản thân không làm sai chuyện gì, nhưng đối mặt với uy áp của Cố Hồng Việt, cô vẫn chột dạ!