Mục lục
Ma Thần Hoàng Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời của Hoàng Thiên nói ra, Cố Sở tất nhiên không có dị nghị gì, nhanh chóng thả ra thần thức theo dõi căn phòng kia. Loại trận pháp cấp thấp này chỉ có thể ngăn cản tu sỹ bình thường, ở cấp độ như Cố Sở thì hoàn toàn vô dụng.

Nhưng rất nhanh sau đó, nét mặt của lão thoáng nhăn lại, tràn đầy ngạc nhiên. Bởi vì căn phòng kia không ngờ lại có một trận pháp vô cùng mạnh, ngay cả thần thức của lão cũng tạm thời không thể nào xâm nhập. Rõ ràng đối phương đã dự tính được những trường hợp xấu như thế này sẽ xảy ra, có chuẩn bị kỹ càng.

Kẻ có thể bày ra được trận pháp mạnh như thế tuyệt không thể là nhân vật tầm thường, cần phải cẩn thận một chút. Suy nghĩ trong giây lát, thần thức của lão chỉ bao quanh căn phòng mà không có cưỡng ép phá vỡ trận pháp xông vào. Một phần vì tránh đánh rắn động cỏ, một phần vì Hoàng Thiên chỉ nói theo dõi động tĩnh của đối phương mà thôi. Chỉ cần thần thức của lão còn tại đó, đối phương rời đi lúc nào tuyệt đối không thể tránh được khỏi quan sát.

Khoảng thời gian tiếp theo, vì sự chú ý của Hoàng Thiên đã hoàn toàn đặt lên trên Dưỡng Hồn Thạch nên hắn chẳng hề có hứng thú đến những vật phẩm khác. Nhưng hai tên Anh Vũ cùng tiểu hòa thượng lại có vẻ rất hăng hái, liên tục tranh giá với người ta, thu về được rất nhiều vật phẩm. Anh Vũ thì không nói làm gì, nhưng không ngờ tên tiểu hòa thượng này cũng rất giàu có, một lúc bỏ ra năm sáu vạn thượng phẩm linh thạch mà chẳng hề nhăn mặt lấy một cái, quả nhiên là tiểu trọc phú mà.

- Các vị chú ý a! Kiện vật phẩm tiếp theo là một thứ theo ta là vô cùng thú vị. Có thể nó không có giá trị cao nhất, nhưng chắc chắn sẽ là một kiện đấu giá phẩm đặc biệt nhất trong lịch sử đấu giá…

Âm thanh của lão giả vang lên đầy huyền bí, lại cố ý không nói rõ ra mà mập mờ ngắt quãng, khiến cho lòng mọi người đều nổi lên hứng thú và tò mò. Không hổ là cáo già sống lâu năm trong nghề đấu giá, rất biết tạo hiệu ứng đám đông.

- Nhanh chóng giới thiệu đi, đừng có ấp úng như vậy nữa, thực khó chịu mà.

- Quả thực rất muốn xem nó là thứ gì mà có thể được đánh giá như thế…

- Ha Ha! Nếu thứ đồ này thực thú vị như vậy, ta phải đoạt về nghiên cứu mới được…

Quả nhiên, lời của lão vừa dứt thì toàn bộ đấu trường xôn xao không ngừng. Nhiều người nhịn không được lên tiếng thúc dục, muốn lão nhanh chóng đưa vật phẩm lên.

Nhìn hiệu ứng mà mình tạo ra, khóe môi của lão nhân khẽ nhếch lên hài lòng. Vuốt vuốt chòm râu mỉm cười nói:

- Kiện vật phẩm đấu giá tiếp theo chính là một cái ngọc giản, và một thứ mà chủ nhân của vật phẩm này gọi là Tinh Diện.

Chỉ một cái ngọc giản và thứ kỳ lạ tên là Tinh Diện thôi sao? Nhiều người trong lòng nổi lên nghi hoặc đậm đặc, có lẽ là lần đầu tiên nghe tới đồ vật có tên Tinh Diện.

- Tiền bối có thể cho ta biết Tinh Diện này là gì, có công dụng ra sao không?

Không thấy lão nhân giới thiệu Tinh Diện là gì, nhiều người không khỏi thắc mắc lên tiếng hỏi.

- A! không có gì đặc biệt, Tinh Diện này đơn giản là một mặt phẳng truyền tải được hình ảnh ra mà thôi.

Lời của lão lại khiến đấu trường trở nên xôn xao, thậm chí có nhiều người thất vọng chửi bới không ngừng. Hiển nhiên bọn họ đều nghĩ rằng một phiến ngọc giản và một cái màn hình thì có gì đặc biệt đâu.

Lão giả nhìn thấy không khí trong đấu trường huyên náo như thế, thì mỉm cười nói lớn:

- Các vị! Xin hãy bình tĩnh. Hai thứ đồ vật này chính xác là không có gì đặc biệt. Cái ta muốn nói đến cũng không phải hai thứ đó, mà là thứ thông tin nằm trong ngọc giản, đó cũng chính là thứ mà chủ nhân của nó muốn đem ra đấu giá.

Không ngờ lại là thông tin bên trong ngọc giản. Lúc này tất cả mọi người đều tràn đầy tò mò rồi, rất muốn xem xem cái thông tin bên trong nó rốt cục là gì mà lại có thể được đánh giá cao như vậy.

- Chủ nhân của vật phẩm nói rằng đoạn hình ảnh này có tên “Thượng cẩu phong trụy lạc cảnh”. Còn nội dung như thế nào, các vị có thể tự xem qua a…

Lão nhân mỉm cười tươi rói, lui bước về sau nhường chỗ cho nữ tiếp viên tiến lên. Tinh Diện được dựng lên một cách ngay ngắn, ngọc giản được lắp vào, hình ảnh chân thực dần hiện lên.

Kích thước của Tinh Diện tuy nhỏ, nhưng mà tất cả mọi người ở đây đều là tu sỹ, thị lực hơn xa phàm nhân, đều có thể nhìn thấy rõ mồn một. Bên trong cái màn hình nhỏ bé đó, từng cảnh xuân sắc không ngừng hiện ra, hai cái thân ảnh nam nữ đang hùng hục vật lộn với nhau, khiến người khác da đầu đều nóng hết cả lên.

Rốt cục thì người ta cũng có thể hiểu được cái tên “Thượng cẩu phong trụy lạc cảnh” có ý nghĩa gì rồi.

Đa phần các khách nhân nữ đều đỏ mặt xấu hổ, thậm chí có người thét lên chói tai quay mặt đi. Còn khách nhân nam thì ngược lại hoàn toàn, ánh mắt đều dán chặt vào Tinh Diện, không tự chủ được nuốt nước miếng ừng ực. Có một số kẻ trong lòng nảy sinh ra vô vàn tà niệm, nhìn hai cái thân ảnh đang âu yếm triền miên lại càng cảm thấy khoái cảm dâng trào, thậm chí cảm giác còn đã hơn cả lúc tự mình làm chuyện ấy.

Có lẽ lần đầu tiên bọn họ được tiếp xúc với thứ đồ thần kỳ như vậy nên bị kích thích, nhưng mà quả thực quá là tuyệt vời đi.

Hình ảnh rất nhanh trôi qua, đã sớm đến đoạn cao trào nhất. Khi mà nam nhân kia đã lột đến mảnh vải cuối cùng trên cơ thể của nữ nhân. Toàn bộ mọi người đang xem thân thể đã nóng bừng lên, trong lòng càng như có lửa đốt, rất muốn được chiêm ngưỡng vẻ đẹp khỏa thân của nữ tử này.

Nhưng mà đời làm gì có chuyện dễ dàng như thế, ngay tại thời điểm đó thì hình ảnh dừng lại tắt ngúm. Hiển nhiên là xem miễn phí chỉ được bấy nhiêu thôi, còn muốn xem hết thì phải bỏ tiền ra mà đấu giá.

Một đám người đầu óc đang bay bổng sung sướng tựa như bị dội vào một gáo nước lạnh, suýt chút nữa không nhịn được mà chửi thề. Tên chủ nhân của vật phẩm này cũng quá khốn nạn đi, cố ý cắt ở đoạn cao trào nhất, khiến cho mọi người cảm thấy hụt hẫng cùng khó chịu vô cùng. Nhưng mà việc này chẳng những không khiến mọi người mất hứng, mà ngược lại còn khiến người ta càng thêm điên cuồng.

Thoáng nhìn qua mọi người đang xôn xao, lão nhân trong lòng mỉm cười đắc ý nói:

- E hèm! Ta tin là mọi người rất muốn xem hết toàn bộ vụ việc này phải không a? Vậy thì nhanh tay rước nó về thôi nào! Thượng cẩu phong trụy lạc cảnh, giá khởi điểm hai ngàn thượng phẩm linh thạch, một lần gia giá không thấp hơn năm trăm thượng phẩm linh thạch.

Quá rẻ! Con bà nó quá rẻ!

Đây là tiếng lòng của hầu hết mấy tên nam nhân có mặt tại đây, trong suy nghĩ của bọn chúng thì thứ này có lẽ phải năm, sáu ngàn thượng phẩm linh thạch, không nghĩ là chỉ có hai ngàn, quá là lời rồi.

- Ta ra bốn ngàn thượng phẩm linh thạch.

Rất nhanh đã có người ra giá, không chỉ thêm năm trăm mà trực tiếp gấp đôi giá gốc luôn.

- Năm ngàn.

- Sáu ngàn.

- …

Giá cả liên tiếp được đẩy cao lên, nhanh đến chóng mặt. Mấy tên nam nhân sôi nổi tranh giá, rất muốn giành được thứ đồ này về tay mà nghiên cứu tỉ mỉ một phen. Chỉ có Anh Vũ và Cẩu Thủ là đang buồn bực, không nghĩ là ra cái giá mà bọn hắn đưa ra lại thấp như thế, thiệt thòi quá rồi.

- Một vạn thượng phẩm linh thạch.

Ngay khi mà hai tên bọn chúng đang còn buồn rầu vì định giá quá thấp, thì một thanh âm non nớt đã vang lên, trực tiếp đột phá tới một vạn thượng phẩm linh thạch.

Tiểu hòa thượng vẻ mặt tràn đầy hưng phấn nhìn về phía Tinh Diện mà liếm liếm môi, vẻ mặt không cần nói cũng có thể nhìn ra được hai chữ đê tiện trên đó. Anh Vũ đơ ra nhìn nó với ánh mắt khó tin, còn Cẩu Thủ đang ngồi vắt vẻo trên vai hắn nhìn xuống với ánh mắt khinh thường nói:

- Ngươi cũng có hứng thú với món đồ này sao? Quả nhiên là bại hoại phật môn, ngay cả lời dạy về tam độc, ái dục cũng dám quên.

Phải nói con khỉ này mặt cũng quá dày, nó chửi tiểu hòa thượng bại hoại mà lại không nghĩ đến bản thân mình còn khốn nạn hơn gấp mấy chục lần, phải biết rằng nó chính là người tạo ra tác phẩm bất hủ này đó. Vậy mà còn dám chửi xéo người khác, quá là vô sỉ.

Hoàng Thiên và Cố Sở cũng có chút bất ngờ về việc này, nhìn về phía tiểu hòa thượng tràn đầy tò mò, không biết nó muốn đấu giá thứ đồ này về để làm gì. Nó mới có mười tuổi thôi mà, chẳng lẽ lại phát dục sớm như vậy sao?

Tiểu hòa thượng vẻ mặt thoáng xấu xí lườm lườm Cẩu Thủ, trong lòng thầm nghĩ sớm muộn cũng đem con khỉ mặt chó này đi nấu giã cày cho bỏ tức, tuy thịt khỉ không ngon bằng thịt chó nhưng cũng là sơn hào hiếm có đấy.

Lại nhìn thoáng qua mọi người, nó rất nhanh lấy lại được vẻ trang nghiêm vốn có, chắp tay trịnh trọng nói:

- A di đà phật! Khỉ đầu chó huynh đệ đừng hiểu lầm, tiểu tăng một lòng hướng phật, làm sao dám quên những lời dạy. Chỉ là kiện đồ vật này là hung vật trần thế, nguy hiểm vô cùng. Một khi để nó lưu lại nhân gian chính là đại họa khó lường, gieo giắc tai kiếp khắp muôn nơi. Ta thân là đệ tử phật gia, há lại có thể để nó lọt vào trong tay người khác để rồi gây họa cho chúng sinh chứ. Do đó ta phải bỏ qua mặt mũi, bất chấp người khác hiểu lầm cũng phải đấu giá thứ đồ này về tay. Sau này trở về đưa cho sư phụ ta trấn áp nó vạn năm để tiêu trừ sắc dục.

Ba người một khỉ đều ngây ngốc cả ra, thật không thể nghĩ được tên tiểu bại hoại này lại có thể lấy ra được cái lý do như vậy. Mặc dù nghe rất thối nhưng mà lại không thể nào phản bác.

Vẻ mặt vẫn như thế trang nghiêm, nhưng trong lòng của tiểu hòa thượng lại đang đắc ý không thôi, thầm nghĩ bản thân mình quá ư là thông minh, khiến cho đám người kia á khẩu không nói gì được.

Lại nghĩ tới lão sư phụ của mình thường ngày phải khổ sở chạy đi rình người khác, bây giờ có thứ đồ này trong tay chắc sẽ vui mừng lắm đây. Có khi lại thưởng cho nó thêm một mớ bảo bối xịn, hoặc là truyền thêm vài công pháp bá đạo nữa ấy chứ.

Nghĩ đến đây, trong lòng của nó càng thêm kích động, quyết tâm phải đoạt Tinh Diện vào tay.

- Vì vậy kính mong các vị thí chủ sẽ không tranh giành với tiểu tăng, tránh cho nó có cơ hội làm hại nhân gian.

Lời nói có vẻ hào khí chính nghĩa, thanh vấn vu thiên, nhưng vào tai của mấy người Hoàng Thiên lại quá vô sỉ. Tên tiểu bại hoại phật môn này quả thực có một không hai, còn sợ bọn hắn tranh giành đồ với nó nữa.

Tất nhiên dù cho nó không nói những lời đó thì cũng chẳng có ai trong phòng này tranh giành với nó cả. Anh Vũ và Cẩu Thủ mong bán ra còn không được đây, còn Hoàng Thiên thì tâm trí chỉ có Dưỡng Hồn Thạch mà thôi, Cố Sở thì có bao giờ để ý đến mấy thứ phàm tục này.

Nhưng mấy người Hoàng Thiên không tranh giá, không có nghĩa là đám người khác bỏ qua. Trong chốc lát nói chuyện mà giá cả đã bị đẩy lên tới năm vạn thượng phẩm linh thạch khiến người ta há hốc mồm kinh ngạc.

Nhưng khi biết được lai lịch của người ra giá thì cảm thấy bình thường rồi, bởi vì người ra cái giá năm vạn là người của Bạch Gia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK