Hắn mặc dù luyện thành công một phần của Diệt thức thứ nhất, nhưng chưa bao giờ sử dụng. Cũng giống như Ma thần đệ nhất biến, sát khí của chúng quá lớn, lấn áp cả ý chí khiến bản thân hắn mất đi kiểm soát mà điên cuồng giết chóc.
Hắn không muốn bản thân trở nên tàn ác, không muốn tàn sát người vô tội nên rất kiềm chế, chưa bao giờ có ý định sử dụng chúng.
Nhưng hôm nay bản thân lâm vào hiểm cảnh, sống chết cận kề, hắn không quan tâm nữa, hắn muốn bộc phát.
Bên trong thức hải, nhị khí tung hoành khắp chốn cuồn cuộn mà lên.
Ý chí hắn dần mờ đi, có chút mê muội, chỉ còn lại bản năng, chỉ còn lại một ý niệm giết chóc.
Mà phía bên kia, ba tên Hóa linh trông thấy hắn bỗng nhiên đứng im thì ngẩn ra, một tên cất tiếng cười:
- Ha ha! Rốt cục buông xuôi, không muốn chống cự nữa sao? Cũng tốt, đỡ hao phí Nguyên lực của bọn ta.
Lời hắn vừa dứt, Hoàng Thiên đã động, hai tay chậm rãi vươn ra một cách nhẹ nhàng.
Phù văn biến hóa, thanh quang ngợp trời. Một thanh linh kiếm tứ phẩm xuất hiện, rơi vào trong tay hắn.
Nhìn thấy cử động của hắn, tên kia nhếch môi cười gằn:
- A! Vẫn còn dám chống cự! Đánh giá thấp ý chí của ngươi rồi.
Không để ý đến lời của đối phương, Hoàng Thiên đột nhiên ngửa mặt lên trời, rống lớn một tiếng.
Linh kiếm trong tay bốc lên ngũ sắc hỏa diễm, đem không gian xung quanh đốt cháy đến vặn vẹo.
Bên trong thức hải của hắn, Hỗn Nguyên vô tận cuồng bạo, Ma Thần nhị khí rợp trời ngợp đất. Thái Cực Ma Thần đồ điên cuồng xoay chuyển, tỏa ra lực lượng tràn đi khắp toàn thân, kích thích thân thể hắn tiến vào Ma Thần Đệ Nhất Biến.
Ba tên Hóa linh tu sỹ nhìn Hoàng Thiên với vẻ châm biếm. Vì trong mắt bọn hắn, Hoàng Thiên chỉ đang giãy chết mà thôi. Ba tu sỹ Hóa linh cảnh vây giết một tên Nguyên đan trung kỳ tu sỹ, bọn hắn có tự tin rất lớn, sẽ không có biến cố nào xảy ra.
Ngay lúc này cơ thể Hoàng Thiên xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, tất cả các bộ vị cư nhiên đều bao phủ bởi một lớp vảy đen bóng, trở thành một bộ giáp kiên cố không thể phá vỡ.
Hai mắt hắn hóa thành thái cực, một nửa đen tuyệt đối, khiến cho người ta một khi nhìn vào đều như bị diệt hồn, ma khí vô biên. Nửa còn lại trắng xóa chói lòa, như mặt trời rực rỡ, thần khí trùng thiên.
Hắn hoàn toàn tiến vào trạng thái Ma thần đệ nhất biến.
Hắn đứng nơi đó, như một đầu ma thần đỉnh thiên lập địa, đắm chìm tại một loại hoàn cảnh kỳ dị, không quan tâm tới bất cứ chuyện gì nữa.
Lực lượng huyết mạch tại huyết nhục cùng cốt cách không ngừng tỏa ra, hóa thành hào quang sáng chói hay ma khí vấn thiên.
Mỗi một giọt máu của hắn đều không đơn giản, giống như trở thành một vũ trụ hồng hoang, chứa vô tận năng lượng cùng sinh mệnh.
Có lẽ, đây mới chân chính là sự cường đại của Ma Thần huyết mạch.
Con ngươi của ba tên Hóa linh tu sỹ bỗng nhiên co rút mạnh. Nội tâm cực kỳ kinh hãi, bởi vì biến hóa của Hoàng Thiên quá quỷ dị, lại tạo cho bọn hắn một cái cảm giác nguy hiểm.
- Ma khí… Khốn kiếp, ngươi lại là một tên ma tu.
Cảm thụ được ma khí kinh khủng trên người Hoàng Thiên phát ra, một tên trong đó đờ ngời ra, sau đó như nhớ ra chuyện gì đó rất kinh khủng, hét lên chói tai, thậm chí có thể cảm nhận được một tia sợ hãi.
Hai tên còn lại khi nghe thấy hai từ ma tu, vẻ mặt đại biến không tự chủ được mà lui về phía sau.
- Mẹ nó! Hôm nay ta đắc tội một tên ma tu.
Thanh âm vang lên tràn đầy khiếp sợ cùng hối hận, ma tu từ Thượng Cổ tới nay luôn là một cái cấm kỵ tồn tại, không một ai dám nguyện ý đắc tội. Nghe đồn năm đó đại chiến Thượng Cổ, Ma tu không biết từ đâu xuất thế, mạnh mẽ vô biên. Đánh cho tất cả các thế lực đối địch tan tác không thể chống cự. Điều đáng nói là những Ma tu này không có ý định xưng bá, chỉ tới khi bị tam đại thế lực động tới thì mới trả thù, một lần tiêu diệt tận gốc.
Thế nhân tương truyền, Ma tu lãnh khốc vô tình, lấy giết chóc làm ý niệm sinh tồn. Ngươi giết người của bọn hắn, bọn hắn sẽ tiêu diệt cả gia tộc của ngươi, lấy máu trả máu.
Bởi vậy, từ đó tới nay, việc chọc giận một cái ma tu đều được xem là một chuyện ngu ngốc, không người nào dám làm.
Nhìn chằm chằm về phía Hoàng Thiên, tên hồi nãy hít sâu một ngụm lãnh khí, cố gắng trấn áp nỗi sợ trong lòng, sau đó quát lên:
- Dù sao cũng đã đắc tội, đường nào cũng chết, vậy thì kéo ngươi theo cùng.
Thấy đối phương tấn công mình, Hoàng Thiên lại không có phản ứng gì, chỉ thấy trên khuôn mặt thanh tú, nở một nụ cười có chút điên cuồng tiếu ý.
Mà nụ cười điên cuồng đó khi rơi vào trong mắt ba tên Hóa linh tu sỹ, lại khiến chúng rét lạnh, như sắp phải đối mặt với cái chết.
Linh kiếm trong tay Hoàng Thiên chợt động, chậm dãi nhẹ nhàng.
Lấy niệm xử kiếm chiêu, lấy tâm ngộ kiếm ý chính là chân ý của Diệt.
Một kiếm nhẹ nhàng đưa xuống, nhưng lại ẩn chứa biến hóa khôn cùng, như muốn chém cả càn khôn.
Thời gian như đọng lại, một chiêu kiếm cứ thế nhẹ nhàng, nhưng kiếm ý tốc độ ngày một nhanh, nhanh đến mức trở nên vô hình. Không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được kiếm ý tràn ngập khắp nơi.
Cửu hung tru linh trận rung lên bần bật, dường như muốn phá nát rồi. Giống như một cái bình sứ không thể chứa nổi thần hỏa, phải bị đánh nát.
Ba tên Hóa linh tu sỹ triệt để biến sắc, bởi vì kiếm ý chưa tới, cơ thể của bọn hắn đã bị chém chi chít vết thương, quần áo rách nát.
Trong đầu bọn hắn lúc này chỉ có một ý niệm duy nhất, là chạy trốn.
Thế nhưng bọn hắn có thể chạy trốn sao?
Ầm! Ầm! Ầm!
Đại trận nổ tung, kiếm ý phô thiên cái địa phóng ra tứ phía, tỏa ra sát khí trùng thiên, bao phủ toàn bộ bầu trời bên ngoài.
Đám người quan chiến còn không kịp phản ứng, liền bị kiếm ý bao trùm, đành phải liều mạng chống đỡ.
Tại trung tâm, Hoàng Thiên rốt cục thi triển xong một chiêu kiếm. Một đạo kiếm ảnh bằng mắt thường có thể thấy được phóng ra thẳng phía ba tên Hóa linh mà tới. Trên đường không tạo ra bất kì khí thế, bất kỳ âm thanh nào, nhưng lại khiến cho bất cứ kẻ nào đối diện với nó đều phải tuyệt vọng.
Lấy trạng thái mạnh nhất thi triển ra kiếm ý mạnh nhất, đây là uy lực khủng bố cỡ nào.
Đây không đơn giản là một cộng một bằng hai nữa, mà tuyệt đối là bội số, uy lực được nâng lên tới mức tận cùng. Là một lần điên cuồng liều mạng nhất của hắn từ trước tới nay.
Vù! Phốc! Phốc! Phốc!
Nhẹ nhàng, không thể kháng cự, không chút chậm trễ. Ba tên Hóa linh tu sỹ liền bị kiếm ảnh cắt làm đôi, triệt để mất mạng. Máu tươi không ngừng tuôn chảy xuống, nhuộm đỏ cả mặt đất.
Trên khuôn mặt vô hồn, vẫn còn lưu lại sự sợ sãi tột cùng, cũng có sự hối hận, không cam lòng.
Bùm!
Một đạo sấm rền nổ vang, cả Thiên Nguyên Học Viện rung động không ngừng, thiên địa năng lượng cuồng bạo càn quét.
Kiếm ảnh sau khi lấy mạng của ba tên Hóa linh tu sỹ, liền phóng thẳng lên trời cao, mạnh mẽ va chạm với đại trận phòng hộ của Thiên Nguyên Học Viện, sinh ra năng lượng cực chấn.
Vài hơi thở sau, khi đại trận bớt rung động, trời đất tựa hồ an tĩnh trở lại, chỉ còn lại khói bụi mịt mù, xen lẫn tiếng đất đá rơi xuống là tiếng la hét thất thanh, tiếng rên rỉ đau đớn, cuối cùng là tiếng khóc.
Hoàng Thiên bắt đầu khôi phục được một chút ý thức, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, rốt cục cũng tránh thoát được một kiếp. Thế nhưng tiếng khóc nỉ non vang lên, da diết đau đớn khiến Hoàng Thiên ngẩn ngơ một hồi. Tại sao lại có tiếng khóc, rốt cục là có chuyện gì xảy ra?
Mà lúc này trên một ngọn núi của Thiên Nguyên Học Viện, mây mù lượn lờ. Một người thanh niên ngồi xếp bằng bất động, phiêu phù trên không. Đôi mắt vốn đang nhắm nghiền lúc này chợt mở ra, mục quang lấp lánh, như nhìn xuyên qua không gian. Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Khí tức này…? Là Ma Thần Diệt Thương Sinh?