Lời của Hoàng Thiên nhẹ nhàng mà dứt khoát, bộc lộ ra một phong thái tự tin tuyệt đối. Đó không phải là hắn kiêu căng ngạo mạn, mà là sự thật hiển nhiên, là sự tin tưởng vào năng lực của bản thân, tin tưởng vào đạo của chính mình.
Tất nhiên còn có một nguyên nhân nữa, là hắn cố ý gieo vào nột tâm của Vân Vũ một bóng ma, một dấu ấn mầm mống. Chỉ cần Vân Vũ này một ngày còn chưa thoát được bóng ma đó, chưa diệt được cái mầm mống đó, thì vẫn chưa đủ tư cách để chiến đấu cùng Hoàng Thiên.
Chỉ có điều, Vân Vũ cũng không phải người tầm thường. Tuy rằng ban đầu có khủng hoảng và mơ hồ, nhưng rất nhanh đã lấy lại được sự bình tĩnh vốn có. Dẫu cho hắn đã bại dưới tay Hoàng Thiên, dẫu cho bản thân đang quỳ trước mặt đối thủ, sắc mặt hắn vẫn toát lên từng tia ngạo nghễ không khuất phục, mở miệng hỏi.
- Tại sao phải nói với ta những điều này?
Hoàng Thiên vẫn không quay đầu, trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng:
- Không cần phải hỏi ta những câu vô nghĩa đó. Hôm trước ta đã nói rồi, quy thuận ta, ta sẽ cho ngươi một cơ hội báo thù, cho ngươi cơ hội được chính tay giết chết những kẻ năm đó đã hãm hại gia đình ngươi.
Khi hai từ báo thù được nhắc tới, vẻ mặt của Vân Vũ đột nhiên biến đổi, trở nên tràn đầy hận thù và độc ác, đôi tròng mắt ánh lên từng tia hàn quang lạnh lẽo, sắc bén đến ghê người. Rồi trong chớp mắt hắn trở nên dữ tợn, ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Thiên mà quát, giọng điệu tràn đầy sự bất cam:
- Hừ! Không cần phải tỏ ra cao cao tại thượng như thế. Nếu không phải vì ngươi hủy đi đạo tâm của ta, không sớm thì muộn ta cũng có thể tự mình báo thù, hủy diệt toàn bộ đám chó má đó. Chính ngươi đã hủy đi tất cả mọi thứ, ngươi lấy tư cách gì mà ban cho ta cơ hội? Ngươi là cái thá gì?
Vân Vũ càng nói càng lớn, cuối cùng như gào lên trong cổ họng. Nắm tay da thịt siết chặt hết cỡ đấm xuống mặt đất, khiến cho những vết thương cũ toác ra chảy máu. Nhưng có lẽ chẳng hề đau chút nào nữa, vì cảm giác của hắn đã sớm không còn nữa rồi.
- Tự mình báo thù! Thật là nực cười. Sao ngươi không tự nghĩ, một người ngoài như ta cũng có thể đoán được ý đồ của ngươi, thì một kẻ trong cuộc và cáo già như Lôi Viêm chẳng lẽ không thể nhìn ra? Hắn sở dĩ không có giết ngươi, ngược lại còn nhận ngươi làm đệ tử và truyền Huyễn Thần Thanh Lôi kiếm chính là đang muốn lợi dụng ngươi mà thôi. Một khi ngươi trưởng thành, cũng chính là lúc ngươi bị hắn luyện hóa, trở thành khí linh mới của thanh kiếm này. Ngươi khi đó đến tư cách làm người cũng không còn chứ đừng nói tới tư cách báo thù.
Những lời của Hoàng Thiên không nhanh không chậm vang lên, lọt vào tai của Vân Vũ lại tựa như hóa thành cuồng phong vũ bão, đem lòng hắn nổi lên từng đợt giông tố. Sắc mặt hắn trở nên nhợt nhạt thiếu sức sống, phù một tiếng hai tay chống đất đầy bất lực. Trong đôi mắt vẫn còn tràn đầy không khuất phục cùng cừu hận, nhưng lại chẳng thể nào mà đẩy nó lên nữa, chẳng thể nào biến nó thành sức mạnh để hắn báo thù nữa. Hắn chỉ biết theo bản năng hít sâu từng hơi dài vào lồng ngực, lời muốn nói chỉ có thể nghẹn lại trong cổ họng.
- Còn về ta lấy tư cách gì, thì chính là tư cách của kẻ đã chiến thắng ngươi, tư cách của kẻ đã cứu vớt ngươi khỏi một kiếp nô lệ, tư cách của một kẻ sẽ tạo cho ngươi một kiếp sống mới. Đã đủ chưa?
Vân Vũ im lặng trầm tư, cứ thế cho tới mười phút trôi qua, hắn mới ngẩng đầu lên khó khăn nói:
- Chỉ cần ngươi giúp ta tự tay báo thù, Vân Vũ này xin thề trước thiên đạo, sẽ tôn ngươi…
Không ngờ hắn lại quyết đoán như thế, trực tiếp đưa ra lời thề Thiên Đạo. Nhưng mà hắn còn chưa có nói xong, đột nhiên thân thể đã bị người kéo ngược lên. Hoàng Thiên không biết tự lúc nào đã xuất hiện trước mặt hắn, túm lấy cổ áo của hắn mà xốc lên. Khuôn mặt ẩn hiện dưới lớp vải trùm dí sát lại gần, nở ra một nụ cười dữ tợn:
- Mẹ kiếp! Ngươi đang đùa ta phải không? Vứt cái ý nghĩ ngây thơ ngu ngốc đó của ngươi đi. Ta cứu ngươi ra khỏi kiếp làm khí linh không phải lại để ngươi trở thành một tên nô lệ chỉ biết làm việc theo lời thề Thiên Đạo.
Thân thể của Vân Vũ khẽ run lên, tràn đầy phức tạp nhìn thẳng vào khuôn mặt của tên thiếu niên trước mắt. Kẻ này tuổi tác còn nhỏ hơn hắn, nhưng tại sao lại có lối suy nghĩ và hành động quá mức khác người. Nhất thời khiến cho hắn không biết phải làm như thế nào cho phải.
- Hừ! Vậy rốt cục ngươi muốn ta phải như thế nào đây? Trở thành thủ hạ của ngươi và trở thành một tên nô lệ có khác gì nhau không?
Vân Vũ
Vân Vũ.
Thân là con trai của tông chủ đời trước Thiên Kiếm Môn, từ nhỏ đã sống một cuộc đời không giống như những người bình thường khác. Hắn đã từng có tất cả, những thứ mà người thường có hắn cũng có, có cha có mẹ có gia đình, có huynh đệ tỷ muội có bạn bè thân thiết. Những thứ mà người thường không có hắn cũng có, thân phận kinh người, tương lai tiền đồ vô hạn lượng, thiên phú viễn siêu cùng lứa.
Nhưng rồi một ngày, hắn mất đi tất cả những thứ đó. Mất đi cả những thứ đối với hắn quan trọng nhất, mất đi cả những thứ bình thường nhất. Hắn trở thành một đứa trẻ không có gia đình, trở thành một đứa trẻ từ nhỏ đã sống trong hận thù cùng căm phẫn.
Trên lưng khi nào cũng đằng đẵng gánh nặng huyết hải thâm cừu. Đã có vô số lần, hắn nghĩ tới cái chết, nghĩ tới giải thoát bản thân khỏi những gánh nặng đó, những đau khổ đó. Nhưng mà cuối cùng hắn vẫn phải kiềm chế xuống, dồn nén biến hóa chúng thành lửa hận, chỉ chờ một ngày bộc phát, chờ một ngày được phục thù, được chính tay giết chết đám người kia.
Chỉ là, hôm nay hắn đã không còn hi vọng nữa rồi.
Hoàng Thiên nhìn xem Vân Vũ, sắc mặt dần vần bình tĩnh lại, cuối cùng chỉ đành thở dài lắc nhẹ đầu. Sau đó vung tay ném thân thể của hắn ra xa, nhàn nhạt nói:
- Muốn ngươi như thế nào ư? Ha ha! Bỏ đi, coi như Hoàng Thiên ta đã nhìn nhầm người. Ngươi bây giờ đến tư cách để trở thành thủ hạ của ta cũng không còn. Mẹ ngươi đang đợi ngươi dưới chân núi, xuống đón bà rồi rời đi thôi. Chúng ta từ hôm nay sẽ không còn liên quan gì với nhau nữa.
Nghe thấy Hoàng Thiên nhắc tới mẹ mình, khuôn mặt đang hững hờ của Vân Vũ đột nhiên khựng lại, ngây ngốc nhìn tới:
- Mẹ ta?
Nhìn thẳng vào khuôn mặt kích động của đối phương, Hoàng Thiên thản nhiên nói:
- Đừng tỏ ra ngạc nhiên như thế, lời của ta một khi đã nói ra nhất định sẽ làm được.
Lời hắn còn chưa nói hết, Vân Vũ đã bật người trở dậy, sau đó tựa như hóa thành một đầu báo săn lao mình trên triền núi. Tốc độ nhanh đến không ngờ, chớp mắt đã hòa mình vào trong màn đêm u tối.
Có lẽ đã rất lâu rồi hắn mới lại nghe thấy có người nói mẹ hắn đang chờ hắn, đã rất lâu rồi hắn mới lại có cơ hội gặp được mẹ. Và có lẽ cũng chỉ có lý do đó, mới có thể khiến một người như hắn trở nên thất thố và hành động theo bản năng như thế.
- Chủ nhân! Để cho hắn đi như vậy sao?
Khi mà bóng dáng của Vân Vũ khuất xa, thì âm thanh của Cố Sở đột nhiên vang lên bên cạnh. Thân hình của lão chớp mắt xuất hiện đằng sau Hoàng Thiên, khó hiểu nhìn tới.
- Ân tình mà chúng ta ban cho hắn, đủ để cho hắn cả đời này cũng không trả nổi. Nếu như hắn đúng là loại người như ta nghĩ, sớm muộn gì hắn cũng trở lại thôi! Còn ngược lại… thì bỏ đi, chúng ta cũng không cần những kẻ như vậy.
Hoàng Thiên thu hồi ánh mắt đang dõi theo Vân Vũ, quay người về phía Cố Sở, nhẹ nhàng nói.
Loại người như Vân Vũ, Hoàng Thiên hiểu rất rõ, mặc dù khi nãy đối phương đã nguyện quy thuận, phát ra lời thề Thiên Đạo nhưng trong lòng lại không như thế. Và tất nhiên, đó không phải là mục đích mà Hoàng Thiên hướng tới.
Vân Vũ này bề ngoài có vẻ là một người âm hiểm xảo trá, nhưng bản chất bên trong lại cực kỳ có tình có nghĩa. Nếu không thì hắn đã không vì gia đình mà quyết tâm báo thù, không vì cứu mẹ mình mà nhẫn nhục chịu đựng suốt từng ấy năm, mà tự biến bản thân mình từ một đứa trẻ ngây thơ trở thành một kẻ lòng dạ hiểm ác.
Người như vậy quả thực rất khó thu phục, nhưng một khi thành công, khiến hắn thực tâm quy thuận, tuyệt đối sẽ không phản bội. Đó cũng là lý do mà Hoàng Thiên không cưỡng ép hắn, ngược lại còn giúp hắn cứu mẫu thân ra ngoài.
Cố Sở gật đầu hiểu ra, ánh mắt nhìn Hoàng Thiên càng thêm kính phục. Vị tiểu chủ nhân bất đắc dĩ này niên kỷ tuy nhỏ, nhưng suy nghĩ và hành động lại cẩn thận và tinh tế đến vô cùng. Liên tục đưa lão đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Hoàng Thiên tất nhiên có thể nhận ra được chuyển biến trong ánh mắt của lão, nhưng cũng không muốn nói gì, chỉ nhếch môi mỉm cười gật nhẹ đầu.
Rồi ánh mắt của hắn khẽ đảo, dừng tại trên cánh tay đã bị đoạn của lão, liền trở nên sắc lạnh và độc ác, thì thào trong cổ họng:
- Bạch Gia… Bạch Gia… để các ngươi tự đắc thêm một thời gian nữa. Sớm muộn gì ta cũng khiến cho các ngươi phải trả giá. Đoạn 1 cánh tay thủ hạ của ta, ta sẽ diệt các ngươi một mạch dòng chính. Cứ chờ mà xem.