Nhóm người Hoàng Thiên sau khi đánh nhau với tôm tinh và thuồng luồng, lại tiếp tục ngồi trên bè gỗ một đường xuôi Nam.
Có màn thể hiện vừa rồi, địa vị của Cẩu Thủ trong nhóm người bất giác trở nên thập phần trọng yếu. Thậm chí là hai vị Chí cường giả cũng không ngoại lệ, tâm lý ban đầu có chút lo lắng cũng trở nên tự tin hơn nhiều.
Dẫu sao, một đội hình có tới ba tồn tại đạt tới sức mạnh Quy Nguyên, đặt ở bất cứ địa phương nào cũng là lực lượng cực kỳ đáng sợ.
Hiện tại đã là quá trưa, bè gỗ cũng đã xuôi tới vùng Trung Hà, chẳng mấy chốc là tới ngã ba sông Bạch Hạc, điểm dừng chân chính thức của bọn hắn tại vùng đất cổ xưa này. Mà tiểu hoà thượng, thì đang cùng bọn hắn giảng giải một số quy củ và kiến thức cần phải có khi bước chân vào đất liền.
Không có một ai biết rằng, trên đỉnh đầu bọn hắn lúc này, không gian đang dần âm u biến hoá. Đâu đó tại một chiều không gian, có tiếng réo ông ông rung động, như là lệ quỷ khóc gào.
Chỉ thấy thời không thất sắc, hỗn độn tuôn trào. Dị không gian giây phút ấy như bị một lực lượng vô hình nào đó xé toang, rách ra một lỗ hổng khồng lồ. Mà âm thanh, chính là phía bên kia vết rách dội qua bên này.
Tử khí âm u quấn quýt, sau giây lát liền như bị người đạp tán, lộ ra hai cái bóng hình dữ tợn. Một cái, là một tên quỷ sai thấp béo, da mặt còn đen hơn tóc. Trên vai hắn vác theo một cái sợi xích to đùng, bộ dáng hăng hăng đắc chí.
Bên cạnh hắn cũng là một tên quỷ sai, nhưng so với hắn thì to cao hơn nhiều lắm. Toàn thân trắng xoá, đến cái quạt đang cầm trên tay cũng là một màu trắng buốt, duy chỉ có cái lưỡi dài thòng lòng là đỏ lòm như máu, kết hợp với bộ dáng dị hợm xấu xí, không khỏi khiến người ta có cảm giác hãi hùng khiếp vía.
- Vượt qua mấy cái thế giới đi bắt người, vậy mà một xu phụ cấp cũng không cho, Minh Phủ càng ngày càng bần.
Lên tiếng là tên quỷ mặt đen, giọng điệu có phần âm dương quái khí. Hắn mặc dù không có cái lưỡi dài như tên quỷ mặt trắng, nhưng không hiểu sao khi nói nước miếng vẫn là văng ra tung toé.
Dường như đã quen với tính khí tên này, quỷ mặt trắng chẳng hề phản ứng hắn, mà hướng ánh mắt về phía dưới bè. Đúng hơn là hướng về cái xác của tên thanh niên trẻ tuổi, thoáng hiện lên suy nghĩ trong đầu.
Chỉ là, đồng bọn của hắn dường như vẫn còn chưa hết bực tức trong tâm, thấy hắn không phản ứng tiếp tục hắng giọng nói ra:
- Mặt trắng, ta quyết định rồi, xong vụ này liền trình đơn nghỉ việc, ngươi có muốn cùng ta ra ngoài lăn lộn không.
Một lời này rốt cục để cho tên quỷ mặt trắng phản ứng lại, nhưng không phải là hưởng ứng với hắn, mà là khinh bỉ phỉ nhổ:
- Theo ngươi lăn lộn? Đi bốc cứt à?
Không gian tĩnh lặng chốc lát, tên quỷ mặt đen dường như càng trở nên đen gấp bội, nước miếng tựa vỡ đê trào ra tung toé:
- Thế nào lại đi bốc cứt, ngươi xem lão tử là ai? Con bà nhà nó chứ.
Tên mặt trắng khinh bỉ càng tăng, cười gằn nói với hắn:
- Ta xem ngươi là tên công nhân dọn cứt á. Trước khi ngươi vào Minh Phủ chẳng phải ngươi vẫn lăn lộn việc đó mấy vạn năm, nhiễm đến thân thể đều có mùi cứt đó ư.
Bị đồng bọn nhắc lại quá khứ đau thương, tên mặt đen giận đến run người, sau đó mới nghiến răng nghiến lợn phân bua:
- Ngươi mới là tên dọn cứt, đồ mắt chó không nhìn được thần nhân. Lão tử ý chí rộng lớn, không tính toán với ngươi.
Nói xong hắn liền thật không để ý đồng bọn mình,tranh thủ buông xuống dưới bè, sắc mặt vẫn chưa hề nguôi đi giận giữ.
Điều kỳ lạ là, hắn rõ ràng đang đứng ngay giữa bè gỗ, nhưng tất cả mọi người trên bè lại như không nhìn thấy được hắn, thậm chí một chút phản ứng cũng không hề có.
- Há, lão tử còn thắc mắc tại sao Bát Cực Triệu Trận Hồn không có triệu hồi được âm hồn của hắn về, hoá ra là có người táy máy tay chân.
Bay nhẹ về phía trước mặt xác Hoàng Thiên, khi trông thấy trên người thanh niên này mơ hồ ẩn hiện vài tia hào quang màu máu, hắn không khỏi có chút ngạc nhiên mà nói.
- Hắc Bạch Song Sứ tiếp dẫn âm hồn. Sinh linh phía dưới, số mệnh của ngươi đã đến hồi kết, còn không theo chúng ta về Âm Gian Địa Phủ.
Chỉ là ngạc nhiên thì ngạc nhiên, nhưng trong lòng hắn quả thực chưa bao giờ coi trọng quá.
Một câu nói thủ tục quen thuộc vang lên, cánh tay cũng đồng thời vẩy tới. Sợi xích trên vai hắn sau cử động này thì như hoá thành một con hắc xà, men theo cánh tay thô ráp mà lao về phía cổ của Hoàng Thiên.
- Phốc… phốc… ầm ầm…
Toàn bộ thế giới âm hồn như lâm vào rung động, bộc phát ra tiếng nứt vỡ kinh hồn táng đảm. Xích sắt không hổ là báu vật khắc chế âm hồn, chỉ vừa mới chạm nhẹ vào hào quang quanh thân Hoàng Thiên liền khiến cho tiểu trận trấn hồn này điên cuồng vỡ nát.
- Ai?
Lúc này, trong nhóm người rốt cục có người phản ứng. Hàn Lâm dưới sự kinh ngạc của tất cả mọi người bỗng nhiên đứng phất dậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Hoàng Thiên quát lớn.
Mà ngay sau tiếng quát của hắn, trong tay liền như lập tức xuất hiện một cây búa sắt, phủ ý cùng sát khí ngập tràn trong không khí, chém mạnh về phía trước.
- A!
Vốn là đang nắm hắc xích đánh về phía Hoàng Thiên, tên quỷ mặt đen thấy Hàn Lâm vậy mà phát hiện ra sự tồn tại của mình thì không khỏi sững sờ, ánh mắt tuôn ra vài tia hứng thú.
Chỉ là, đối với công kích đang điên cuồng lao tới, hắn lại như chẳng thấy gì, nắm tay tuỳ ý phất qua đem nó quất tan thành mây khói.
- Chà chà! Oắt con này không tệ.
Khoé môi hếch lên tiếng cười dài, tên quỷ mặt đen thoáng nhìn về phía Hàn Lâm, chợt khẽ vẩy tay về trước. Một cái hành động nhẹ nhàng, nhưng lại như đem quy tắc của thời không này cải biến, khiến cho hình dạng của bọn hắn chân chân thật xuất hiện ra trước mắt của thanh niên này.
- Các ngươi rốt cục là ai.
Trông thấy trước mặt mình vậy mà tự dưng xuất hiện hai cái ác quỷ xa lạ, còn đối với Hoàng Thiên động thủ, ngữ khí của Hàn Lâm càng trở nên lạnh lẽo.
- Một cái quỷ hồn dở sống dở chết mà thôi, ai cho ngươi gan lớn chất vấn bản Quỷ Thần.
Thân là quan viên Minh Phủ, lại có được năng lực khắc chế âm hồn, quỷ mặt đen làm sao có thể e sợ Hàn Lâm. Thậm chí trong lời nói của hắn càng là không che giấu sự khinh thường và ý tứ trêu ngươi.
- Quỷ thần?
Sắc mặt Hàn Lâm giây phút sau đó bỗng chốc trở nên tràn đầy hoảng sợ, bởi vì hắn bỗng nhiên phát hiện ra rằng, tất cả mọi người trừ hắn ra, không có một ai phản ứng được sự tồn tại của hai tên ác quỷ này.
Nói đúng hơn là, hắn vừa rồi đã bị dẫn vào một thế giới mà người của dương thế không thể nào cảm nhận và can thiệp vào.
Suy nghĩ vừa ra, liền chỉ còn kinh sợ.
Hưu!
Nhưng chẳng có thời gian cho hắn kinh sợ.
Chỉ thấy hư ảnh lướt ngang, xích sắt vốn đang quấn cổ Hoàng Thiên, tại thời điểm hắn còn không kịp phản ứng, liền như độc xà phóng tới, điên cuồng quấn chặt nơi yết hầu.
Một cái kéo về, quỷ hình của Hàn Lâm vậy mà chẳng thể nào phản kháng, bị xích sắt kéo bay về trong lòng tay tên quỷ mặt đen.
- Sâu kiến hèn mọn.
Dùng ánh mắt khinh thường nhìn lấy Hàn Lâm, quỷ mặt đen nhếch môi cười gằn, đồng thời siết chặt lòng bàn tay và cung ra một cú tát.
- Bốp.
Một luồng lực lượng thần bí bất chợt xuất hiện tại không gian, quanh quẩn trong lòng bàn tay tên quỷ sai. Khi tát vào mặt Hàn Lâm thì vang lên tiếng quỷ réo kinh hồn, khiến cho khí tức của hắn trở nên yếu nhược đến không ngờ, thậm chí quỷ hình cũng khó lòng tiếp tục ngưng tụ, tán loạn thành mơ mơ hồ hồ.
Đến lúc Hàn Lâm gần như gục ngã, tên quỷ mặt đen mới nới lỏng bàn tay, tuỳ ý đem quỷ hình của hắn quăng ra bên mạn bè, cánh tay vẩy vẩy như vừa nắm phải một thứ gì dơ bẩn vậy.
- Phanh… phanh.
Hàn Lâm thân là hồn thể, nhưng ở trong thế giới này lại cứ như thực thể, bị quăng xuống thì đánh cái tiếng ầm ầm long lóc, quỷ khí quanh thân như thuỷ tinh vỡ tan nứt toác, thê thảm đến không thể nào tả nổi.
Tên quỷ mặt đen sau khi phế Hàn Lâm, đến nhìn cũng không nhìn hắn một cái, mà kéo lê sợi xích tiến về phía Hoàng Thiên, ánh mắt có chút khinh thường lần nữa vung xích.
- Ngươi… muốn… chết.
Nhưng, ngay tại thời điểm mà tên quỷ mặt đen tưởng chừng đã lần nữa xích cổ Hoàng Thiên, làn quỷ khí tan tác của Hàn Lâm bỗng nhiên ngưng tụ lại, mơ hồ lộ ra hai con mắt đỏ lòm, âm thanh khàn giận dữ.
Một tiếng quát ông ông, lại như mang theo Phượng Hoàng uy thế. Lửa nóng, mang theo vạn phần phủ ý, dạt dào hạo đãng bộc phá, liều mạng đánh giết về thân quỷ mặt đen.
- Súc sinh, ngươi thật nghĩ ta không dám giết ngươi sao?
Hết lần này đến lần khác bị Hàn Lâm làm phiền, tên quỷ mặt đen rốt cục nổi giận trong lòng, cánh tay đang đánh về phía Hoàng Thiên cũng đồng thời ngưng lại, ánh mắt ngưng tụ về phía Hàn Lâm, bắn ra sát ý rét lạnh đến thấu tâm can con người.
Chỉ thấy bàn tay hắn nhẹ nhấc, dẫn động khí thế toàn thân. Xích đen trong tay hắn nhất thời lưu động hàn khí, tự thân xoay tròn, mơ mơ hồ hồ hoá thành một đạo ánh sáng.
- Phanh… phanh…
Xích vung, mang theo một đạo khí tức quỷ thần gào khóc, lướt ngang chém vào cổ Hàn Lâm, chớp mắt khiến cho quỷ khí của hắn vỡ tan, mơ hồ như đầu lìa khỏi xác.
Đến khi quỷ khí lần nữa tụ lại, thì xích sắt đã lần nữa vung lên, không chỉ đánh tan hình thái vừa mới ngưng tụ, mà còn thẳng hướng về phía trái tim của hắn, siết chặt mấy vòng.
Hiển nhiên, tên quỷ mặt đen từ đầu đã biết được bí mật của Hàn Lâm nằm ở trong Cố Tinh Cực Đạo thạch. Chỉ cần đánh nát trái tim đá này, Hàn Lâm muốn sống trên đời cũng không còn cơ hội nữa.