Anh Vũ nhìn hắn không dám đối mặt mình, nội tâm càng thêm khó chịu, đưa ánh mắt nhìn quanh, cười lạnh hỏi:
- Hắn đâu rồi? Không dám gặp ta một lần à?
Nghe hắn nhắc tới Hoàng Thiên bằng cái giọng điệu ấy, Hàn Lâm vốn định nói ra điều gì đó, lại dừng lại giữa chừng, nhìn về phía Anh Vũ không nói.
Anh Vũ thấy hắn không trả lời, cười nhạo một tiếng, ánh mắt không biết là vô tình hay cố ý lại đánh về phía Hắc Minh Long đằng xa:
- Ha ha… không dám nói? Chạy đi tìm người hỗ trợ để giết ta đúng không?
Mất tích mấy chục năm trời, đến khi gặp lại, lại trông thấy bên cạnh bọn hắn có thêm cường giả cùng theo, Anh Vũ dù ngốc cũng phải biết được Hoàng Thiên có ý gì. Chẳng phải là vì muốn đối phó ông của hắn hay sao.
- Đừng nói hắn như thế, ngươi không biết hắn đã phải trải qua những gì đâu.
Hàn Lâm biết Anh Vũ cố ý nói ra để chọc giận mình, nhưng quả thực không thể nhịn được khi Anh Vũ nói Hoàng Thiên như vậy.
Hắn vẫn còn nhớ như in nét đau khổ mà Hoàng Thiên trông thấy em mình bị Vô Danh lừa bắt, khóc ra đến máu tươi đỏ lòm. Cái sự bất lực, sự thống khổ và cười đến cay đắng khi phát hiện ra Lâm Thanh Phong mới là kẻ chủ mưu cuối cùng hãm hại hắn.
Nỗi đau đó, có lẽ Hàn Lâm cả đời này cũng không thể nào cảm nhận hết. Vì thế nên, hắn không cho phép bất cứ ai làm tổn thương Hoàng Thiên thêm nữa, dù là Anh Vũ cũng không thể.
- Vậy ngươi biết những năm này ta hứng chịu những gì sao? Ngươi chẳng biết chút gì, ngươi chỉ biết có huynh đệ ngươi mà thôi.
Anh Vũ nghe Hàn Lâm bênh vực Hoàng Thiên thì cười lạnh nói. Hắn những năm này mặc dù bề ngoài phong quang vô hạn, nhưng không có một ai biết được, bên trong hắn đã phải chịu đựng những gì.
Huynh đệ phản bội, bị người chỉ trích, hắn trong suốt mấy chục năm chỉ biết gồng mình lên chống đỡ, gồng mình lên để trưởng thành, phát tiết trên chiến trường đẫm máu.
Để đến bây giờ đây, huynh đệ của hắn lại nói Hoàng Thiên chịu đựng đau khổ nhiều hơn hắn. Nực cười.
- Nhưng ai mới là người gây ra những thứ đó? Ngươi có thử một lần đặt vào vị trí của hắn mà suy nghĩ hay không? Hay ngươi chỉ biết tin tưởng thân nhân của mình?
Hàn Lâm lắc đầu, âm thanh có vẻ mang theo vài phần chất vấn. Hắn khẽ đứng dậy khỏi ghế, hai tay chống vào lan can nhìn về phương xa phía trước, nhẹ nhàng nói:
- Con người, lúc nào cũng chỉ tin cái mình muốn tin, chỉ thấy những gì mình muốn thấy, cho nên ta có nói hết với ngươi sự thật cũng chẳng ích gì. Lựa chọn của chúng ta khác nhau, nên đường đi cũng khác, đừng lúc nào cũng nghĩ phải rạch ròi sai hay đúng. Ngươi về đi, Cố Sở và Cao Vô Cầu đều ở nơi này, đừng để gặp phải bọn hắn.
Hàn Lâm rõ ràng vẫn còn rất quan tâm tới Anh Vũ, sợ hắn sẽ bị đám người Cố Sở và Cao Vô Cầu phát hiện, cho nên trực tiếp khuyên bảo hắn trở về.
Mặc dù bọn lão sẽ vì Hoàng Thiên mà không dám giết Anh Vũ, nhưng tuyệt đối có thể khiến hắn biết thế nào là khổ sở, thậm chí còn dùng hắn để uy hiếp Lâm Thanh Phong.
Hàn Lâm tự nhiên không muốn điều đó. Nhất là ở đằng sau hắn, nhóm người gần như đều đã phát hiện ra được thân phận của Anh Vũ.
- Ha… nếu đã coi nhau là kẻ thù, bản tướng quân không cần ngươi nhọc lòng thương hại. Ta đến đây cũng không phải để gặp ngươi, ta tự có mục đích của mình.
Anh Vũ trước sự khuyên bảo của Hàn Lâm chỉ đơn giản cười nhạo một hồi, ánh mắt trong lúc vô tình đảo qua nhóm Kiếm Ma, dừng lại ở trên người Cố Anh và Cố Lệ Yên.
Hành động của Anh Vũ khiến cho cả nhóm người đều biến sắc đứng dậy khỏi bàn ăn, Cố Anh che ở trước người muội muội, Kiếm Ma đứng ở sát bên, ánh mắt lập loè ngập tràn sát khí.
Quả nhiên, ngay tại thời khắc bọn hắn vừa mới đứng dậy, một luồng khí thế khủng bố đã từ người Anh Vũ bộc phá ra ngoài, cánh tay phóng thẳng qua mười mấy mét, cước bộ đem toàn bộ Tứ Phong lâu đều thổi tung lên chấn động.
- Muốn chết…
Gặp Anh Vũ vậy mà dám cả gan ở trong Yết Dương thành ra tay với huynh muội mình, Cố Anh tức giận quát to. Trước thế đánh kinh khủng của đối thủ, hắn không lùi mà tiến, hai bàn tay ngưng tụ ra lôi quang kinh khủng, đấm về.
Ầm… ầm… ầm…
Chỉ là quyền phong va chạm, thoáng chốc sau vậy mà bùng nổ kinh thiên động địa. Cố Anh chỉ cảm thấy hai tay như muốn gãy rời ra, văng đi khỏi tầng cao nhất của Yết Dương lâu, rớt mạnh xuống quảng trường khổng lồ bên dưới, đá hoa cương vỡ nát.
Mà bên cạnh hắn, Kiếm Ma và Lệ Yên cũng không khá khẩm hơn là mấy, bị đánh dạt ra ngoài lầu các, đến phản kháng cũng không có kịp ra tay.
Nhiêu đó cũng đủ thấy Anh Vũ giờ này khủng khiếp cỡ nào.
Không có để cho mọi người có thời gian thở dốc, Anh Vũ ngay sau đó liền đã chuyển mình, khí cơ tập trung khoá tại trên người Lệ Yên phía trước, Vấn Đỉnh chi uy nở rộ, khiến cho toàn bộ lầu các đều nổ tung thành trăm ngàn mảnh, khách nhân đang ăn uống trong lâu bay ra bên ngoài như ong vỡ tổ.
Hư không chập chờn gợn sóng, Anh Vũ lần này tới mục đích rõ ràng chính là vì Lệ Yên, chớp mắt ẩn hiện, ngay sau đó đã xuất hiện bên cạnh nàng, cánh tay thô ráp điên cuồng vồ xuống.
- Lâm Anh Vũ…
Nhìn Anh Vũ không chút kiêng nể muốn bắt lại Lệ Yên, Hàn Lâm không thể nào khoanh tay đứng nhìn, tức giận gầm lên một tiếng, búa lớn triệu hồi trong tay, chân đạp một cái đã xuất hiện ở giữa vị trí của hai người, phanh ra một búa.
Nhưng là, một màn cực kỳ đáng sợ sau đó xuất hiện, búa lớn của Hàn Lâm chém vào trên tay Anh Vũ, lại chẳng thể nào tạo ra được một chút dấu vết gì, thậm chí còn bị chấn ngược trở về.
- Phốc…
Chênh lệch của Vấn Đỉnh và Hồng Trần chính là khủng bố như vậy, Hàn Lâm chỉ có cảm giác hai cánh tay quỷ hình nổ nát truyền về đau đớn, trong lòng phát lạnh, vội vàng quay người hoá ra hai bàn tay khác, bắt lấy Lệ Yên bỏ trốn.
Nhưng hắn còn chưa kịp chạy quá trăm mét, phía trước đã bị một người khác chặn lại, là tên thuộc hạ của Anh Vũ sớm đứng chờ. Chỉ thấy hắn cười nhạt một hồi, cánh tay vươn ra khẽ vỗ, liền khiến cho cả Hàn Lâm và Lệ Yên bắn ngược trở về.
- Anh Vũ, ngươi đừng ép ta.
Hàn Lâm còn đỡ, Lệ Yên vốn đang mang thương thế trong mình, sau liên tiếp mấy lần va chạm liền tái phát, cả người tái mét, khiến cho vẻ mặt của Hàn Lâm trong nháy mắt khó coi đến cực điểm.
- Chỉ dựa vào ngươi, tránh ra đi.
Anh Vũ giờ đây đã bay ra ngay trước mặt Hàn Lâm, nhìn chằm chằm hắn mà quát. Theo sau đó, một cỗ uy áp kinh người từ trong hắn dâng lên, bao phủ toàn bộ vùng đất xung quanh chục dặm, đè lên khắp người huynh đệ của mình.
Xung quanh có không ít người hiếu kỳ còn đứng xa xa quan sát, chớp mắt sau đó liền biến sắc, cả người như rơi vào trong đại hải hàng vạn mét, hô hấp đều có chút không đều.
- Có gan thì giết ta đi, nếu không đừng hòng tổn thương bọn họ.
Hàn Lâm bị khí thế của Anh Vũ ép cho đứng đều có chút khó, nhưng rất kiên định nói ra từng chữ. Đôi mắt chất phác của hắn càng ngày càng sáng, sắc bén kinh người, phảng phất như trở thành một người hoàn toàn khác.
- Hừ… Đã như vậy, đừng trách ta vô tình.
Anh Vũ gằn giọng, trong mắt loé lên sự tức tối, nhưng sau đó liền hoá thành sát cơ doạ người, cùng với hình ảnh một Anh Vũ nói cười trước đây tưởng chừng như hai người khác biệt.
Mới vừa dứt lời, trong tay hắn đã triệu hồi ra một thanh bổng quen thuộc, hoá thành một hồi vệt sáng đỏ tươi, nhưng lại không có đánh Hàn Lâm, mà chuyển sang hướng phía Cố Anh đang nổi cơn thịnh nộ lao lên mà đập xuống.
Một bổng có vẻ tuỳ ý, nhưng sát cơ thật sự quá kinh người, toàn bộ những gì còn sót lại của Tứ Phong lâu phảng phất liền bị nó oanh không còn một mảnh. Cố Anh lại mạnh cũng chỉ mới vừa đột phá Hồng Trần không được mấy ngày, làm sao sánh với Anh Vũ đã đạp vào Vấn Đỉnh.
Oành… oành…
Chỉ thấy liên tiếp là tiếng nổ kinh thiên động địa, toàn bộ vùng quảng trường phía dưới lần nữa nổ tung lên, giữa đêm khuya bắn ra hàng vạn tấn đất đá. Cố Anh lần nữa bị đóng sâu xuống dưới quảng trường, cày nát không biết bao nhiêu lớp đá rắn, thậm chí đến hư không đều bị uốn éo, nhìn thấy mà giật mình.
- Dừng lại, ai cho các ngươi giao chiến trong thành.
Biến cố đã kinh động rất nhiều người chạy tới, bên trong khu quân huấn, có không ít binh lính chạy ra, trông thấy quảng trường bị cày nhát thì cả giận quát lớn.
Đáng tiếc, tất cả những người ở đây chẳng có ai là đơn giản, há lại có thể bị bọn hắn doạ sợ mà dừng tay. Anh Vũ một đòn phế bỏ Cố Anh, không nói hai lời liền tiếp tục hướng về phía Lệ Yên đánh tới.
- Muốn chết… bắt hết lại cho ta.
Trông thấy Anh Vũ không để mình vào mắt, đám binh lính càng thêm giận quát, băng lãnh nói. Theo sau đó là hơn trăm tên dẫn đầu bay tới, mang theo công kích bao vây Anh Vũ vào giữa.
- Lũ kiến hôi.
Đối diện đám người vây kín, Anh Vũ chỉ khinh thường cười một tiếng, Đả Thần Bổng bay ra, quét một đường rất nhẹ, nhưng lại đáng sợ tới mức đem toàn bộ công kích và binh khí của đám lính đều đánh nổ tung, chết hơn phân nửa bắn tứ ngược ra ngoài.
- Đáng chết, thật to gan, dám giết quân nhân… Mau thông tri tướng quân, đem bọn ác đồ này chém giết.
Một màn đáng sợ doạ cho đám lính còn sống kinh hồn táng đảm, không còn dám lao lên, mà hô hoán thông tri lẫn nhau báo tin gọi viện binh đến giúp đỡ.
Anh Vũ chẳng thèm để tâm đến bọn chúng, chớp mắt bước ra một bước, liền xuất hiện trước mặt Hàn Lâm, quất ra một bổng.
Kim quang xé nứt thời không, làm cho toàn bộ không gian đều vỡ toác, bắn ra loạn lưu tung toé. Hàn Lâm lần này đã không chạy được nữa, lại còn muốn bảo vệ Cố Lệ Yên, nào có tránh né được, trực tiếp bị tiên bổng đánh trên thân mình, quỷ hình vỡ nát.
Lực lượng của Anh Vũ kinh khủng vô cùng, sau khi đánh nát người Hàn Lâm liền đập mạnh vào Cố Tinh Cực Đạo Thạch, bộc phá ra tiếng nổ đáng sợ doạ người, dù cho hồn thể Hàn Lâm đã trốn vào trong viên đá cũng có chút không thụ nổi dư chấn, đau đớn rên lên một tiếng.
Cố Tinh Cực Đạo Thạch văng đi, xuyên thủng đến cả ngàn mét đằng xa, hồn thể của Hàn Lâm khó khăn lắm mới có thể ngưng tụ lại ra bên ngoài, nhưng gần như đã bị phế bỏ không còn khả năng chiến đấu.
Mất đi sự bảo hộ của Hàn Lâm, Lệ Yên cũng bị dư chấn làm cho bắn ngược ra ngoài, sợi tóc bay tán loạn, khuôn mặt xinh đẹp tái mét đi vì vết thương mới chồng vết thương cũ, nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng mình, chống đỡ không để cho bản thân ngã xuống.
Nàng nhìn Anh Vũ, không chút nào sợ hãi hay bối rối, mà chỉ có hận thù và căm ghét. Bởi vì chính kẻ này mấy ngày trước đã hại chết bạn bè của nàng, còn truy sát nàng tới tận nơi này không thả.
- Nhóc con, làm gì cũng nên chừa cái đường lui cho mình, đừng quá mức.
Đang lúc mà gần như tất cả mọi người đều tuyệt vọng, Mộng Tâm và Cẩu Thủ còn đùn đẩy nhau ra tay ngăn cản, Anh Vũ chuẩn bị bắt được Lệ Yên, một đạo âm thanh tựa cười mà không phải cười bỗng nhiên vang vọng, khiến cho rất nhiều người biến sắc.
- Ừm…
Nhất là Anh Vũ, hắn vừa nghe liền biết là người nào lên tiếng, tầm mắt hướng về phía Hắc Minh Long nhìn lại, ngưng trọng doạ người.
Bởi vì mặc dù không có cảm nhận được sát ý của đối phương, nhưng bằng trực giác của mình, hắn vẫn cảm nhận ra được một cỗ khí tức vô cùng đáng sợ, khiến cho cả người hắn đều như rớt vào hầm băng, lạnh lẽo.
Từ khi hắn đột phá vào Vấn Đỉnh cho tới giờ, ngoại trừ ông nội, đây là người thứ hai có thể khiến cho hắn có cảm giác kinh khủng như thế này.