Thế nhưng dù sao vẫn là thiếu niên mới lớn, còn chút cương ngạnh khó thuần, bị người ta ức hiếp nhiều lần như thế thì trực tiếp bộc phát. Hiện tại huyết mạch đã thức tỉnh, tu vi đại thành, lại có nhiều lá bài tẩy, há có thể sợ?
Đối mặt với Sổ tư hồn hú, hắn không có lui bước, mà nhanh chóng suy diễn.
Muốn triệt để phá giải trận pháp này, một đường xông ra.
Huyết mạch thôi thúc, một cỗ thô bạo ma khí tràn ngập xung quanh. Hắn sừng sững đứng đó, như một đầu đại ma thần đỉnh thiên lập địa, khí thế bạt núi dời sông.
Ngay tại thời điểm đó, xung quang hắn liền xuất hiện thêm tam đầu hồn thú, một đầu Cổ điêu, một đầu Phì di và một đầu Lục ngô yêu thú.
Tất cả đều có tu vi tương đương Hóa linh cảnh, mỗi một cái đều rất khó chơi, đừng nói tới một lúc xuất hiện năm đầu.
Đây chân chính là một cuộc đánh hội đồng, những đầu hồn thú này nhờ vào trận kỳ mà tâm ý tương thông, phối hợp với nhau một cách cực kỳ ăn ý.
Đầu Cổ điêu thân hình như báo, bốc lên hắc sắc yêu khí, dùng chiếc đầu như diều hâu của mình bổ tới.
Oành!
Hoàng Thiên bật mạnh về sau, thân thể có chút loạng choạng, liền bị đầu Phì di nắm bắt được cơ hội, đuôi rắn khổng lồ quấn chặt lấy cơ thể hắn.
Rầm!
Phì di là rắn một đầu hai thân, vận dụng thân thể cực kỳ linh hoạt. Lấy một thân làm trụ, một thân còn lại siết chặt Hoàng Thiên vào trong, sau đó quật mạnh xuống nền đất.
Thân thể mạnh mẽ như Hoàng Thiên cũng phải cảm thấy đau nhức, xương cốt răng rắc như muốn đứt gãy. Đầu phì di này bề ngoài có vẻ yếu hơn những hồn thú khác, thế nhưng thân thể lại thập phần đặc biệt, dẻo dai vô cùng, siết chặt Hoàng Thiên đến không thở nổi.
Hoàng Thiên nổi giận đùng đùng, rống lớn một tiếng, hai cánh tay đỏ lòm như dung nham, muốn mạng mẽ xé rách thân thể của nó để thoát khốn.
Không cần phải nói, nhiệt độ tỏa ra quá mức khủng bố. Mặc dù đầu Phì di này không phải thực thể mà chỉ là hồn thú, cũng bị nung bỏng, vang lên tiếng xèo xèo rợn người.
Đầu Phì di rống lên đau đớn, nhanh chóng quật tới ném Hoàng Thiên ra ngoài. Ngay lúc đó, con Lục Ngô bên cạnh đã gào thét bay tới, vồ mạnh một trảo về phía Hoàng Thiên.
Uỳnh!
Mặt đất run rẩy, bụi tung mù mịt, Hoàng Thiên thê thảm nằm dưới hố sâu, đầu váng mắt hoa, hắn bị đánh đến tơi bời rồi.
Càng đau đớn, hắn càng thêm bạo nộ, tiềm lực càng bùng phát đến mức tận cùng. Cả cơ thể toát ra nhị khí, vờn quanh như một vị ma vương cái thế, một đấm một đá hung hăng đối kháng.
Rầm!
Đầu Lục ngô vốn nổi tiếng về thân thể cường đại, lúc này bị hắn quật ngã nhào xuống đất. Vốn có chín cái đuôi lúc này đã bị hắn xé đứt mất năm cái.
Bạch Khôi đứng bên ngoài thấy một màn như vậy, khóe miệng nụ cười cứng lại, có chút co giật, tên này quá biến thái rồi, lại có thể dùng thân thể đối kháng với Lục ngô hồn thú.
Lần đầu chiếm được thế thượng phong, Hoàng Thiên khí thế càng thịnh, dốc hết toàn lực mà đánh.
Đầu Toàn quy tuy rằng phòng ngự cường đại, nhưng tốc độ lại là kém nhất. Liền bị Hoàng Thiên bắt lấy, bị hắn coi như binh khí mà hung hăng nện lên nện xuống.
Không cần phải nói, chiếc mai rùa kia cực kì cứng rắn, đánh cho bốn con hồn thú còn lại vỡ đầu gẫy răng. Sức chiến đấu giảm đi một đoạn dài.
Nhất là mỗi lần có hồn thú bị đánh, thì những kẻ khống chế chúng cũng thụ thương theo.
Chín tên thiếu niên mặc dù có thượng đẳng linh căn, nhưng chung quy thực lực còn chưa đại thành, làm sao chịu nổi. Mỗi tên mặt mày tái nhợt, thậm chí còn có tên phun máu tại chỗ.
Bạch Khôi trong lòng trầm trọng, Hoàng Thiên càng cường đại thì hắn càng muốn giết đối phương. Hắn không muốn một cái đối thủ đáng sợ như thế tồn tại, dù cho phải trả giá bằng tính mạng của thủ hạ.
Mặt đất lay động, Lục ngô, Phì di, Sổ tư, Cổ điêu tứ đại hồn thú trùng kích mà đến. Mặt đất vỡ nát, đất đá bay tán loạn, ầm ầm như cuồng phong bão lốc, cảnh tượng khủng bố vô cùng.
- Giết!
Hoàng Thiên hô to, đầu Toàn quy trong tay vừa là tấm khiên chắn, vừa là một binh khí hạng nặng, đánh đông đánh tây.
Ngay khi Hoàng Thiên đang chiến đấu với hồn thú Sổ tư, thần kinh nhạy cảm của hắn chợt run lên, một tia cảnh giác nguy hiểm cận kề như thiểm điện xẹt qua trong lòng, hắn vội vàng ném đầu Toàn quy trong tay về phía sau.
Uỳnh!
Hồng quang ập tới, trực tiếp nện lên mai rùa kiên cố, khiến cho vết nứt càng thêm chi chít. Trong chớp mắt, Hoàng Thiên sắc mặt đại biến, vì lúc này bất ngờ xuất hiện một đạo kiếm ảnh lạnh lẽo, không chút lưu tình hướng cổ hắn mà tới.
Kẻ phóng ra đạo kiếm ảnh này, tu vi tuyệt đối không dưới Hóa Linh cảnh. Hoàng Thiên thân thể chật vật chuyển động, hiểm hiểm tránh được kiếm ảnh.
Ba cái bóng đen chậm rãi xuất hiện, bao vây hắn vào giữa, không gian bất chợt lặng im đến lạ lùng.
- Không hổ là vượt qua siêu đẳng linh căn, thực lực rất mạnh, nếu để cho ngươi sống thêm một thời gian nữa, e rằng bọn ta cũng không phải là đối thủ của ngươi rồi.
Một tên ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng Thiên cười nhạt nói, giọng điệu có chút tán thưởng thật lòng. Thiếu niên rất trẻ trước mặt này quá mức kinh diễm, ngay cả thiên tài số một Bạch Gia cũng không thể so sánh.
- Tam đại cao thủ Hóa Linh cảnh, các ngươi cũng quá coi trọng ta à nha!
Hoàng Thiên mỉm cười châm biếm, lòng bàn tay bất giác siết chặt hơn. Chân chính ba cái Hóa linh cảnh tu sỹ, tạo cho hắn một cảm giác áp lực nặng nề, thậm chí có chút vô lực.
Đừng nói trước đây hắn có thể phế một tên Hóa linh sơ kỳ, khi đó một phần do đối phương quá mức tự tin, không hề đề phòng để hắn cho ăn quả đắng. Nếu chân chính chiến đấu liều mạng, ai thắng ai thua còn chưa biết.
Điển hình nhất là hôm trước mình hắn chống lại ba tên Hóa linh ngoại vực, không phản kháng được một đòn, thậm chí suýt bị giết chết.
Một tên trong đó nổi lên sát ý đậm đặc, âm lãnh cười nói:
- Đến Cửu hung tru linh trận cũng không lấy nổi mạng của ngươi, nếu chúng ta không cùng tiến vào chỉ sợ sẽ để ngươi trốn mất đấy.
Vừa nói, tay phải hắn vừa nhẹ vuốt lên thân kiếm, Nguyên khí nhàn nhạt lúc ẩn lúc hiện, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
Hai bàn tay Hoàng Thiên nắm chặt, thanh âm khớp xương răng rắc vang lên, cố gắng trấn tĩnh hỏi:
- Các ngươi giết ta mà không sợ Lâm Thanh Phong gia gia trả thù sao?
Nhìn thấy Hoàng Thiên căng thẳng, tên kia cuồng tiếu một hồi, nói:
- Ngươi yên tâm, một chút nữa sẽ có vài kẻ bồi táng cùng ngươi. Giết chết nhiều học viên trong học viện, lại là một cái ma tu. Tội danh này đã đủ để bọn ta lấy mạng của ngươi chưa? Ha ha! Lâm Thanh Phong có tới cũng không làm gì được bọn ta.
Lời của hắn làm Hoàng Thiên sửng sốt, sau đó là cực độ tức giận. Bọn chúng lại muốn giết người vô tội, rồi gán cho hắn tội danh ma tu giết người. Đây là một âm mưu thâm độc cỡ nào.
- Một lũ chó má!!!
Khóe miệng tên kia hiện lên nụ cười độc ác, cũng không phẫn nộ mà nói:
- Đừng trách bọn ta, có trách thì trách bản thân ngươi có quan hệ với Lâm Thanh Phong. Ngươi đi trước, rồi lão sẽ sớm đi theo ngươi thôi, tranh đấu lợi ích giữa các gia tộc đã âm ỷ bao lâu nay. Hôm nay chính thức triệt để bùng nổ, bắt đầu từ con tốt thí là ngươi đấy, ngươi nên tự hào.
Hắn vừa dứt lời, hai bàn chân đạp mạnh trên đất, như hóa thành một đầu mãnh thú hung bạo vồ tới.
Hoàng Thiên đã sớm tiến vào trạng thái chiến đấu, hắn dù không đánh lại được cũng phải liều mạng.
Lời nói của đối phương quá mức kinh người, Thiên Nguyên đại lục vốn đã đứng trước nguy cơ, giờ đây lại xuất hiện mâu thuẫn chia rẽ, chính là điểm yếu chết người.
Thù trong giặc ngoài, dù cho thế lực có mạnh tới đâu cũng phải sụp đổ.
- Lũ sâu mọt đáng chết, các ngươi không xứng làm con người.
Hắn điên cuồng rống lên, trong mắt hắn lúc này mơi hồ nhìn thấy tận thế. Nhìn thấy tỉ tỉ phàm nhân chết oan, thấy tu sỹ tan nát, thấy núi sông nhộm đỏ bởi máu, huyết hải trùng thiên.
- Ha ha! Sâu mọt thì đã sao? Chỉ cần có thể tồn tại, thì có cái gì không thể làm. Người trẻ tuổi, ngươi lịch duyệt còn ít, chưa nhìn ra được cái bản chất bẩn thỉu của thế giới này. Ngươi nghĩ bọn chúng tạo ra chiến tranh, đào tạo quân đội là vì cứu đám phàm nhân kia sao? Hay là vì sự sống còn của đại lục? Chung quy cũng chỉ vì lợi ích cá nhân mà thôi. Ta, ngươi và cả bọn chúng đều chỉ là con cờ thí, đến thời điểm thích hợp thì đều phải bỏ mạng.
Một tên khác cười cười, cúi đầu nhìn Hoàng Thiên với ánh mắt thương hại, lại nói:
- Đáng tiếc, ngươi không sống được đến lúc đó.
Ngay lúc này, tên kia đã đánh tới rồi. Linh kiếm trong tay hung mãnh bắn ra, hung hăng đâm thẳng vào yết hầu Hoàng Thiên, muốn một kích tất sát.
Hoàng Thiên thân hình linh động, trong chốc lát đã lui nhẹ, như một tia chớp tránh né, khiến đối phương tuy thực lực mạnh hơn nhưng nhất thời không thể áp đảo được hắn.
Vù!
Đang chật vật tránh né kiếm ảnh của tên kia, đột nhiên một cước phía sau đá tới, Hoàng Thiên kinh hãi, bàn tay vội vàng thu về mạnh mẽ ngăn chặn. Thế nhưng bóng đen kinh nghiệm chiến đấu quá đỗi phong phú, thân hình khẽ đảo vòng lên phía trước, giáng mạnh một cước vào lồng ngực hắn.
Phốc
Một khẩu máu tươi từ trong miệng Hoàng Thiên điên cuồng phun ra. Hắn cắn răng mượn kình khí phản chấn, để thân thể bay lên không trung, hoàn hảo tránh né kiếm ảnh phía sau.
Chật vật ổn định lại thân hình, sắc mặt Hoàng Thiên rất khó coi, nghiến răng nói.
- Đem tính mạng của tỷ tỷ sinh linh trên thế giới này làm tốt thí mạng, các ngươi không sợ trời phạt sao?
Tên dùng kiếm đã vọt tới, mang theo bóng kiếm như ẩn như hiện, cười khát máu:
- Cái gì thiên, cái gì phạt. Muốn tồn tại, ngươi hoặc giết người hoặc bị người giết, đó quy luật sinh tồn mà ngươi dù muốn hay không cũng phải chấp nhận.
Hoàng Thiên cười gằn:
- Đừng có ngụy biện cho sự ích kỷ của mình, các ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu.
Cảm nhận thấy Hoàng Thiên trở nên điên cuồng, khuôn mặt tên Hóa linh tu sỹ cầm kiếm thoáng hiện nụ cười âm lãnh:
- Kết cục của chúng ta như thế nào, rất tiếc là ngươi không sống được đến lúc đó để nhìn thấy.
Đến lúc này Hoàng Thiên cơ thể đột nhiên thả lỏng, hai mắt nhắm hờ, nhếch miệng cười một cách quỷ dị, nói:
- Vậy sao?
Sau một khoảng thời gian suy nghĩ, bỗng nhiên có một cái ý niệm điên cuồng từ trong đầu hắn đi ra, khiến bản thân hắn kích động đến run rẩy. Một cỗ phong thái tự tin đến điên cuồng bất chợt xuất hiện quanh hắn, khiến người ta sợ hãi.
Hắn muốn tiến vào trạng thái Ma thần đệ nhất biến, đồng thời thi triển “Diệt” thức thứ nhất.