Hôm ấy trời mưa, con đường ướt nước.
Có một người cha già đứng ở dưới hiên nhà thấp, ánh mắt nhìn xa xăm vào khoảng không của con đường vắng. Cơn mưa phùn cuối đông khiến cho tiết trời nơi đây càng trở nên lạnh buốt. Ông đứng đó nhìn ra, mặc cho những hạt mưa phăn phủ lên khuôn mặt có phần ngăm đen đặc trưng của tầng lớp nông dân, khuất đi cả những nét chai sần của tháng năm cực khổ.
Phía trước ông, một tên thiếu niên khoác lấy áo tơi và nón lá đang nhận lấy từ mẹ mình những bọc đồ đầy ắp. Có một chút khoai sắn luộc sẵn, cũng có một chút thịt bò khô bọc kỹ, hơi nóng toả ra ấm áp lạ thường.
- Lâm nhi, lên đó nhớ cố gắng học hành, đừng lo nghĩ quá nhiều. Cha mẹ ở quê vẫn còn vài mảnh đất, thừa sức tự lo cho mình.
Dúi đồ vào tay con mình, người mẹ tuy nói mà trong lòng tràn đầy không yên. Bàn tay siết lấy tay con, ấm áp, vậy mà mắt bà đã hơi ửng hồng, nghẹn khóc.
- Nhớ đừng háo thắng, đừng tranh đua… đừng để bị đánh nghe chưa.
Không nghĩ đến thì thôi, nhưng nghĩ đến liền chẳng thể nào kìm lại. Bà ôm chặt lấy cánh tay của con mình, sụt sùi lau đi nước mắt.
- Vâng… mẹ!
Vốn định trấn an mẹ mình, nhưng chẳng hiểu sao cổ họng tên thiếu niên cứ như bị gì nghẹn lại, chẳng thể nào mở lời cho nổi.
Nhìn mẹ khóc, nhìn cha mong, hắn bỗng dưng như có cảm giác hối hận trong lòng. Khoảnh khắc này, khoảnh khắc mà hắn phải rời xa gia đình, rời xa những gì thân thương và quen thuộc nhất, sao mà nao lòng đến thế.
Ngoài trời vẫn mưa, gió lạnh vẫn thổi, thổi lên những mớ cảm xúc ngổn ngang và khó nói, để lại trong lòng hắn những ký ức mà có lẽ cả cuộc đời sau này cũng không thể nào quên đi, mỗi một giờ một khắc đều hằn sâu trong tâm trí.
Kiếp này, kiếp sau, và cả ngàn vạn kiếp khác cũng không thể nào xoá nhoà.
- Được rồi! Đàn ông con trai khóc cái gì mà khóc. Chúng ta lần này vì ngươi mà bán nhà bán đất, nếu còn không học thành tài thì lão tử đánh nát mông ngươi.
Người cha tựa như không nhìn được tràng cảnh này, vội vàng nghiêm quát. Ông vỗ vỗ vai con mình, ánh mắt trợn trợn buông lời đe doạ. Nhưng làm sao cũng không thể giấu được từng tia ửng đỏ.
Thiếu niên vốn còn chưa khóc, nhưng sau khi nghe cha thì bật lên nức nở, quỳ phịch xuống dưới nền đất. Ba vái tạ từ, môi hắn run run không nói thành lời, sau đó bỗng nhiên vùng dậy bỏ chạy ra con đường lớn.
Mưa phun lạnh lẽo thấm qua áo tơi đẫm ướt, khiến bờ vai hắn run run từng hồi, bước chân nặng trĩu lê trên đường.
Người cha giương tay níu với, nhưng chỉ là hư không, mưa phun vẫn thổi, đọng lại trên mi ông giống như là nước mắt. Nhìn con trai độc bước cô liêu, dưới mưa rơi tầm tã, có ai biết được trong ông đau lòng, trong ông bật khóc.
- Lâm nhi, cha biết con từ khi sinh ra đã không giống bao người. Ý chí của con không tại xóm làng, không tại đồng ruộng, mà tại thế giới bao la rộng lớn bên ngoài. Cha con yếu hèn, không thể cho con những gì con muốn, nhưng cha sẽ không là thứ cản đường con tiến tới. Cha… sẽ luôn luôn ủng hộ con dù thế nào đi chăng nữa.
Tiếng lòng người cha vang vọng trong âm thầm, con ông không biết, vợ ông cũng không, chỉ có mình ông và những mong ước không bao giờ có thể nói thành lời, cứ thế giấu kín trong lòng, che lấp đi bằng muôn vàn lý trí.
…
Vạn Thú Sơn Lâm, một ngày lại tới.
- Lâm nhi…
Tiếng hô nghẹn ngào, nhưng ngay sau đó là tiếng lá khô xáo xác. Mẹ của Hàn Lâm lao đi trong khu rừng lớn, lao nhanh đến mức vấp ngã trên đường.
Hàn Lâm thoáng chốc như cuồng như loạn, vút qua chạy lại đỡ lấy mẹ mình. Hai tiếng “Lâm nhi” như hoá thành con dao sắc lẹm, đâm sâu vào trong tim hắn từng hồi đau đớn.
Bao lâu rồi, đã bao lâu rồi hắn mới lại được nghe thấy âm thanh này, mới lại được ôm lấy mẹ vào lòng, ấm áp. Mười năm, mười năm hắn dứt áo ra đi, phấn đấu nỗ lực để biến đổi cuộc đời mình. Chỉ mong có một ngày thành người, trở về bao bọc lấy cha mẹ của mình.
Và hôm nay, hắn đã thực hiện được điều đó.
- Mẹ… mẹ…
Âm thanh của hắn run run, bật ra trong vô thức, nhưng rồi cứ thế há miệng cứng nhắc, lại khó mà nói thêm được một từ nào nữa.
- Lâm nhi, con làm sao…?
Có tiếng nghẹn ngào, mẹ hắn sờ lấy khuôn mặt quỷ hình lạnh ngắt mà hoảng hốt. Đôi môi bà run run, rồi bỗng nhiên oà khóc, vùi mặt vào lòng hắn mà khóc, hai tay xương gầy liên tục đập xuống, tràn đầy oán than.
Hàn Lâm không nói, lặng im hứng từng cú đánh từ mẹ mình. Lực đạo không lớn, nhưng mỗi một cú lại khiến lòng hắn quặn đau, đau đến xuyên thấu tâm can này.
Mãi tới nửa ngày, tiếng khóc mẹ hắn mới chậm dừng, Hàn Lâm một tay đỡ mẹ, một tay đỡ thân xác Hoàng Thiên, tiến về phía cha mình mà quỳ xuống:
- Cha… Lâm nhi bất hiếu.
Cha hắn già lên trông thấy, mái tóc hoa dâm ngả đến tám phần. Trông thấy con trai mình, đôi tròng mắt hơi mờ đục của ông khẽ đỏ, đỡ hắn dậy mà nói:
- Không sao là tốt rồi… là tốt rồi.
Chẳng còn là những câu nghiêm khắc như hồi ấy, mà nhẹ nhàng và thân thiết hơn rất nhiều. Có lẽ, thời gian xa con đã mài đi cái gọi là lý trí, mài đi cả những cái kiên nghị mạnh mẽ của một trụ cột gia đình vốn có.
Ôm trầm lấy con mình, ông siết lấy hắn như sợ hắn sẽ rời xa mình lần nữa. Đôi môi tím bầm của ông khẽ bặm lại, kìm nén lấy những dòng cảm xúc đang trực chờ oà tới.
Bên trên, nắng sớm đang dần chiếm hữu tinh không, phủ lên toàn bộ phiến rừng hoang hùng vỹ. Bên dưới, tình cảm gia đình ngập tràn trong không khí, phủ lấy tâm trí mọi người, từng đợt ấm áp. Đó, là hơi ấm đoàn tụ của gia đình.
Mãi cho tới mười phút sau, cha Hàn Lâm mới buông ra hắn, ánh mắt nhìn về phía thân xác Hoàng Thiên, phức tạp nói:
- Đây là huynh đệ của con?
Nghe thấy cha hỏi mình, tâm trạng của Hàn Lâm lại bỗng nhiên như trầm xuống, bi thương ngập tràn. Xốc lại thân xác Hoàng Thiên lên vai mình, hắn gật đầu xác nhận:
- Vâng!
Nhìn thấy Hoàng Thiên đã không còn hơi thở, Hàn Mạnh nhất thời không biết nói gì cho phải.
Ông vẫn còn nhớ năm đó khi vợ mình lâm bệnh nặng, chỉ biết chực chờ cái chết, Lâm thúc như một vị cứu tinh đem nàng từ tay thần chết đoạt về. Ông khi ấy vẫn một mực không rõ tại sao Lâm thúc lại làm thế, ra tay cứu giúp một cái phàm nhân mà không đòi báo đáp gì. Cho tới hôm nay, ông mới biết tất cả là nhờ vào thanh niên Hoàng Thiên này.
Nếu không có Hoàng Thiên, chỉ sợ ông và vợ đã không còn sống để gặp lại con mình. Cả gia đình ông, đều nợ Hoàng Thiên rất nhiều.
- Lâm… hãy cứ làm những gì mà con phải làm. Đừng vì chúng ta mà khó xử.
Một cái cúi đầu cảm tạ về phía Hoàng Thiên, người đàn ông như lấy trở về sự mạnh mẽ và quyết đoán năm xưa, vỗ vỗ vai con mình mà nói.
Hàn Lâm nghe vậy thì thoáng ngẩn người, những lời muốn nói bỗng dưng nghẹn lại trong cổ họng, hiển nhiên không ngờ cha mình lại nhìn ra được.
Hàn Mạnh không giải thích mà chỉ mỉm cười. Ông tuy chỉ là một gã nông dân thấp hèn trong thế giới này, nhưng cũng là một người cha như bao người khác, làm sao không hiểu con mình cho được. Nhìn thấy được nét do dự trong mắt con, lại nhìn thấy nhóm người xung quanh đang nhìn hắn như chờ đợi điều gì, ông liền biết hắn đang có việc phải làm. Và ông, đương nhiên sẽ không để bản thân mình trở thành thứ cản trở điều đó.
- Vâng… Cha!
Không có quá nhiều lời để nói, Hàn Lâm nhìn thật sâu vào mắt cha mình rồi gật đầu, sau đó quay về phía đám người phía sau.
- Thần Hoa tiền bối, cha mẹ ta đành nhờ vả cho người.
Dẫn cha mẹ mình về phía Cố Thần Hoa, hắn hướng về phía ông cúi đầu thật sâu, nhờ ông chiếu cố hai người. Kế hoạch lần này của Hoàng Thiên sẽ tiến vào một địa phương cực kỳ hung hiểm, hắn đương nhiên sẽ không để bọn họ đi cùng được.
Hiện giờ, chỉ có đi với Cố Thần Hoa trở về Cố Gia mới là nơi an toàn nhất.
- Tiểu hữu an tâm, chỉ cần lão phu còn tại, ai cũng không ức hiếp được hai người bọn họ.
Cố Thần Hoa không chút do dự mỉm cười đồng ý, chưa kể việc này đã nằm trong kế hoạch của Hoàng Thiên, thì riêng Hàn Lâm này cũng để cho ông thập phần thưởng thức, bảo vệ cha mẹ hắn cũng là chuyện không khó gì.
- Được rồi, không nên chậm trễ nữa. Ta cũng nên trở về rồi, mọi người, bảo trọng!
Sắp xếp xong mọi chuyện, Cố Thần Hoa hướng về phía tên nam tử và Hàn Lâm mà từ biệt. Ba mươi sáu lá cờ của siêu cấp truyền tống trận được ông tế ra, không gian ầm ầm chuyển động. Theo sau ông là mấy vị trưởng lão Cố gia và Lâm thúc bước theo, duy chỉ có cha mẹ hàn lâm là đắn đo mất nửa ngày, sau đó mới tràn đầy không nỡ tiến tới, vút cái biến mất khỏi không gian này.
Hàn Lâm nhìn bóng dáng cha mẹ khuất đi, ngây người mất vài phút, sau đó mới quay đầu nhìn về phía đám người phía sau.
Cố Thần Hoa mang theo người Cố Gia trở về, Bạch Tư Thần cũng rời đi từ trước, nhóm người bọn hắn bây giờ chỉ còn lại tám người, không, chính xác là sáu người, hai quỷ và một khỉ.
- Chúng ta… cũng đi thôi.
Đoàn người trịnh trọng gật đầu, theo chân tiểu hoà thượng và Cẩu Thủ tiến ngược trở về phía bờ hồ hắc ám.
Chỉ thấy tiểu hoà thượng dẫn dắt bọn họ đi tới một bến thuyền nhỏ, sương khói mơ hồ. Nó lấy ra tự bao tải ba cây hương nhỏ, cắm vào bát hương trên trụ chính, sau đó nghiêm túc vái đầu, trong miệng còn đọc lấy kinh văn gì đó.
Quả nhiên, không đến nửa phút sau, hắc ám bỗng nhiên dị động, theo trung tâm thác nước tách ra làm hai phần, kéo dài tới tận vị trí bến thuyền. Một chiếc bè gỗ cô độc đột nhiên xuất hiện giữa hư không, trôi dạt qua hắc ám đâm vào mặt hồ mờ tối.
Chiếc bè nhìn qua tốc độ không lớn, nhưng thực tế lại nhanh đến doạ người. Mặt hồ vạn dặm, vậy mà lướt một cái đã xuất hiện ngay trước mặt mọi người.
Phía trước chiếc bè, một lão nhân đứng thẳng tắp chống thuyền, thân thể lão mơ hồ như sương, giữa hắc ám lại càng thêm dung nhập vào không rõ. Nếu chẳng phải ngay tại gậy chèo có treo một ngọn đèn, chỉ sợ người ta chẳng thể nào nhận ra rằng lão có tồn tại tại đó.
Chiếc bè cập bến, lão giả thoáng hướng khuôn mặt về phía tiểu hoà thượng và ba cây hương, như đang xác định điều gì đó, sau đó lại hướng về phía đám người xung quanh, không nói một lời.
Chỉ là một vài hành động đơn giản, nhưng lại khiến cho đoàn người lông tơ dựng đứng, hoảng hồn lui bước về phía sau.
- Vâng! Có năm người ngoại nhân, mười một quan đây ạ.
Kỳ lạ là tiểu hoà thượng lại như hiểu ý của lão nhân, gật đầu mà nói, sau đó đưa ra một xâu tiền trinh về phía lão.
Lão nhân nhìn nó, vẫn không có ý tứ nhận tiền, khiến cho tên nhóc không khỏi phồng miệng trợn mắt:
- Nó đâu phải người, còn bọn hắn đều chết rồi mà, làm sao lại tính tiền đây?
Lão nhân vẫn như cũ nhìn nó, không chút trả lời. Hiển nhiên là ý chết rồi cũng phải tính tiền.
- A… a… a… Đà lão thối, lấy tiền của súc vật và người chết là thất đức, ngươi sớm hay muộn cũng bị quả báo a.
Miệng nói tràn đầy không cam, nhưng tên nhóc vẫn phải cắn răng móc thêm năm đồng, vừa đưa vừa nguyền rủa lão nhân này.
Nhận được tiền về tay, lão nhân khẽ gật gật đầu ra vẻ hài lòng, sau đó xoay bè ngang ra áp sát vào bến gỗ.
- Đầu trọc, ngươi có ý gì đấy? ngươi nói ai là súc vật. Con bà nó, tới… tới… tới… bản hầu không đánh nát đít tên trọc nhà ngươi thề không làm người.
Tiểu hoà thượng ăn thiệt thòi đã sớm bực trong lòng, lại thêm con khỉ này chọc tức, không khỏi lôi Kim Cương Xử lao về phía nó đại chiến, miệng mắng tay đánh, loạn hết cả vùng.
Mãi cho tới nửa ngày sau, khi mà đám người đã không nhịn được bọn chúng nữa, đem mỗi tên một quất say sẩm mặt mày, chúng mới chịu thôi.
- Mặt chó, ngươi chờ đó…
Tiểu hoà thượng phì phì mũi, trước tiên nhảy xuống dưới bè, ánh mắt nhìn Cẩu Thủ vẫn như cũ hằm hằm, hận không thể đem nó xé ra ngàn mảnh.
Nhưng rồi, rất nhanh vẻ hung ác trên khuôn mặt nó bỗng biến đi, thoáng chốc trở nên thân thiện như chủ nhà chào khách. Không đến vài giây sau đó, nó đã nhanh chóng tiến về phía đầu bè, chắp tay sau đít hướng về phía mọi người mà nói, giọng điệu rất tự hào:
- Mọi người… chào mừng đến với Đại Việt!