Ầm ầm…
Đại địa không ngừng rung động bùng nổ, nhóm năm người Hồng Hoang lơ lửng giữa trời cao, nhìn qua phía xa đang không ngừng truyền tới âm thanh đổ vỡ, trên mặt không thể nào giấu được sự chấn kinh và sợ hãi.
Thậm chí, Hồng Thư tính cách cao ngạo không coi ai ra gì, lúc này đây cũng tràn đầy run rẩy, tay ngọc vô thức che trên miệng mình.
Bởi vì trước mặt nàng, Hoàng Thiên không dùng đến thời gian một phút đã đem mấy chục tên thiên kiêu đánh chết, số còn sống không quá mười lăm người.
Đây là chiến lực bậc nào?
Mỗi một kiếm mà hắn chém ra, đều như muốn đứt cả trời, không có một tên thiên kiêu nào có thể đỡ nổi. Loại sức mạnh bậc này để cho bọn hắn vô pháp tưởng tượng nổi, cho dù Hồng Hoang tiến vào trạng thái mạnh nhất cũng đến thế là cùng.
- Chết!
Âm thanh rung động lòng người, Hoàng Thiên lúc này đã giết đến điên cuồng, bàn chân mạnh mẽ đạp xuống ngực của một tên thiên tài, Thiên Kiếm trong thay lạnh lùng xé mở, đem đầu đối phương chém bay ra ngoài.
- Oành
Ngay tại một giây sau, ánh mắt hắn đặt ở trên người tên thanh niên có tre thần. Cửu đạp đi qua, đầu gối nhô lên đâm vào phần bụng của đối thủ, mang theo lực lượng khó có thể hình dung được phá ra, đem tên thanh niên đánh gãy cả người, lục phủ ngũ tạng nát tan, máu tươi vương vẩy khắp toàn bộ áo quần.
Hắn bay ngược mà ra, xa xa gần chục dặm, ven đường cày nát không biết bao nhiêu đất đá, sau cùng bị đánh chìm sâu vào hàng dặm đất, ý thức mơ hồ, so với chết đi chỉ cách một đòn nhỏ.
Được thế không tha người, đám thiên kiêu chỉ cảm thấy cuồng phong bỗng nhiên từ phía xa đánh tới, còn không kịp phản ứng, liền thấy thân hình to lớn tràn đầy vết rách của Hoàng Thiên xuất hiện trước mặt, vươn tay giết tới.
- Cẩn thận…
Không biết là ai đó kêu lên, trong tích tắc, Hoàng Thiên nở ra một nụ cười lạnh lẽo, ma trảo như vuốt rồng vung ra, rơi xuống trên đỉnh đầu một tên thiên kiêu, chụp xuống, bàn chân đồng thời đạp dính vào ngực một cô gái khác, giẫm mạnh xuống giữa trời.
- Oanh…
Tiếng nổ như hồng lôi, tên thiên kiêu trực tiếp bị bóp nổ tung đầu, vô số máu tươi và dịch não hoá bạo vũ lê hoa rơi vào đại địa, văng cả lên mặt cô gái kia. Một màn để cho toàn bộ đám người còn lại linh hồn lạnh lẽo.
Không một chút nào thương hương tiếc ngọc, Hoàng Thiên mặc cho bụi đất cuồn cuộn thổi qua, thân hình hắn vẫn không chút nào rung động giẫm đạp cô gái ở dưới chân. Thậm chí ngay sau đó, lực lượng của song biến Ma Thần còn mạnh mẽ xuyên qua ức của đối phương, bắn ra máu tươi tung toé, để cho ả dù chết cũng trợn trừng hai mắt, hiển nhiên đau đớn đến không thể nào tả nổi.
Còn lại những tên thiên kiêu khác trông thấy một màn này đều bị doạ sợ, toàn thân run rẩy, thậm chí không dậy nổi một tia ý chí, rất muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng đôi chân đến bước cũng không còn khí lực.
- Đùng… đùng.
Ngay tại thời điểm mà bọn hắn tuyệt vọng nhất, thiên không bỗng nhiên đùng đùng dậy sấm. Hoàng Thiên ngạo nghễ đứng thẳng mình, cánh tay phiêu giương thần kiếm, ánh mắt như cũ ngập tràn sát ý, nhìn lên thiên không mà cười gằn lạnh lẽo.
- Một đám tự cho mình là đúng.
Hành động kỳ lạ của hắn khiến cho tất cả mọi người đều sửng sốt, thuận theo hắn mà hướng ánh mắt lên trời, nhưng mặc kệ bọn họ có nhìn thế nào, vẫn không thấy được điều gì đặc biệt ngoài tiếng sấm động oanh minh.
- Hắn làm sao lại không đánh nữa?
Hồng Thư không hiểu hỏi, ánh mắt vô ý thức nhìn qua Hồng Hoang, tựa hồ chỉ có hắn mới có thể giải thích được mọi chuyện lúc này.
- Có lão gia hoả nhảy ra rồi.
Quả nhiên Hồng Hoang không để cho nàng thất vọng, rất nhanh thu hồi ánh mắt đang nhìn trời, mỉm cười trả lời. Hồng Thư nhíu mày suy nghĩ, nhưng chốc lát sau liền minh bạch cái gì, ánh mắt dán tại trên người Hoàng Thiên.
Bởi vì nàng đã trông thấy thân thể Hoàng Thiên giây phút đó bỗng nhiên động đậy, trên thiên không như có một cỗ lực lượng nào đó vô hình tràn ra, chớp mắt cưỡng ép đem hắn kéo mất khỏi tinh không nơi này.
- Đi thôi, trò hay còn tại đằng sau.
Không chỉ có một mình hắn, mà chốc lát sau, toàn bộ thiên kiêu tại nơi này đều như vậy, chớp mắt bị một lực lượng vô hình triệu hoán, biến mất trước cửa Long Quân Chiến Trường.
Ông lão vừa rồi cưỡng ép hồi phục lại quy tắc của nơi đây, tự nhiên không thể cho phép Hoàng Thiên tuỳ ý hành hung giết chóc, đem bọn hắn đều dịch chuyển trở về lại Bạch Hạc.
Không bao lâu sau, thân hình Hoàng Thiên chớp mắt xuất hiện lại vị trí ban đầu bị dịch chuyển, hướng mắt nhìn qua, toàn bộ thiên địa lúc này chỉ có một mình hắn, hiển nhiên đám gia hoả bên trên đã bị một màn đồ sát của hắn doạ sợ, không dám cho mấy tên thiên kiêu kia truyền về cùng một chỗ.
- Chủ nhân… ngươi về rồi.
Xa xa, Cẩu Thủ ngồi vắt vẻo trên ngọn huyết tùng suy tư gì đó, trông thấy hắn trở lại thì bỗng nhiên vui mừng hô lớn, sau đó lon ton kéo theo Anh Thy đang bị xích bằng gân rồng, bay qua ôm lấy cổ chủ nhân mình.
Riêng Anh Thy khi trông thấy chỉ có một mình Hoàng Thiên trở lại thì sợ hãi đến run người, hiển nhiên không nghĩ tới hắn còn có thể sống sót trở lại. Chẳng lẽ, tất cả nhóm người kia đều đã gặp bất trắc?
Nhìn Hoàng Thiên một thân người đẫm máu, thậm chí không ít vết rách lộ xả xương ra ngoài, nỗi sợ của nàng vậy mà đột nhiên lắng lại, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên thương cảm. Phải chém giết ác liệt đến mức nào mới có thể khiến hắn thê thảm đến như vậy, tất cả mọi chuyện đến bây giờ thật sự đáng sao?
Không có ai trả lời cho nàng cả, Hoàng Thiên không nói mà chỉ gật đầu nhìn quét qua Cẩu Thủ, sau đó dưới ánh sáng mờ mờ âm u quỷ dị, hai người một khỉ âm trầm cực độ, bay đi về trung tâm Bạch Hạc.
…
Một nơi nào đó không xa.
- Mẹ nó, đã nói là không phải ta làm.
Hàn Lâm có chút thê thảm ôm mặt, nghiến răng nghiến lợi thét gào.
Xung quanh hắn, ba cái bóng người so với hắn càng thê thảm hơn, đằng đằng sát khí nhìn hắn, rồi lại nhìn về xung quanh, lúc này đang có mười lăm mười sáu người đang vây quanh bọn hắn, hận không thể đem hắn đập cho một trận cho hả lòng hả dạ.
- Không là ngươi thì ai, chẳng lẽ toàn bộ đám thiên kiêu kia đều nói láo không bằng.
Cố Anh giận tím mặt, vén tay áo lên liền mắng, bộ dáng thật muốn đập Hàn Lâm. Không, hắn thật sự là muốn đánh chết tươi tên này, mấy ngày nay nổi điên kéo cái gì thù hận, hại bọn hắn khổ không thể nào tả nổi.
- Ngươi bị ngu à… ta có được lực lượng đi đánh tất cả đám thiên kiêu đó sao?
Sắc mặt Hàn Lâm càng ngày càng cứng ngắc, uất ức đạp bay Cố Anh, trừng mắt nói.
- Đừng hòng diễn kịch. Đám Yên Tử, hôm nay các ngươi chết chắc.
Bên ngoài, một tên thiên kiêu so với bọn hắn còn thêm giận dữ, hùng hùng hổ hổ, theo đồng bọn áp sát về phía bọn hắn.
- Các ngươi đều đánh mấy ngày, còn chưa hả dạ à?
Hàn Lâm bi phẫn, uất ức đến mức thở phì phò như con trâu mộng.
- Hả em gái ngươi, trả quần lót lại đây.
Hắn không nói thì thôi, vừa nói, đám thiên kiêu kia lại càng thêm nộ. Một cô gái sắc mặt băng sương, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía hắn.
- Biến thái.
- Tiện nhân.
- Vô sỉ.
Liên tiếp là tiếng mắng chửi, không phải từ đám thiên kiêu mà từ chính đồng đội của Hàn Lâm. Ba người thật sự vừa giận vừa xấu hổ, hận không thể kiếm được cái lỗ mà chui vào.
- Ta… mả mẹ nó.
Hàn Lâm nghiến răng nghiến lợi, nhưng còn có thể nói cái gì nữa đây, có ai thèm tin hắn.
- Được rồi, lúc nào rồi còn cãi vã, không mau kết trận.
Tử Thanh lúc này đột nhiên mở miệng quát, âm thanh u nhiên truyền vào tai ba người còn lại, để bọn hắn đều ngậm miệng, sắc mặt biến ảo liên hồi.
Mấy hôm trước, khi mà Hàn Lâm và Tử Thanh xảy ra mâu thuẫn, Hàn Lâm càng là nổi giận bỏ đi, tuyên bố giải tán đội hình, bọn hắn liền mỗi người mỗi ngả, tự mình đi tìm kiếm cơ duyên.
Ai biết được, không quá một ngày, bọn hắn liền nghe được tin tức tên điên nào đó ngông cuồng trấn lột các đội thiên tài, biến thái dâm ô, vô sỉ mặt dày, khiến cho nhân thần phẫn hận không chịu nổi.
Đúng, chính là Hàn Lâm và con súc sinh Cẩu Thủ a. Hai tên khốn này thậm chí còn cố ý để lộ ra thân phận của mấy người, khiến cho cả nhóm đều bị truy sát, ăn đòn không chỉ một hai lần, oan ức đến kêu trời. Cuối cùng không thể không hội tụ cùng nhau, vừa chạy trốn truy sát, vừa chiếu cố lẫn nhau sống tạm qua ngày.
Dĩ nhiên, mấy ngày đó chắc chắn không thể thiếu mấy lần bọn hắn treo Hàn Lâm lên đánh.
Thật ra, bọn hắn cũng không tin rằng Hàn Lâm thật sự làm ra những chuyện đó, chưa bàn đến tính cách của tên này, thì việc đem hơn một nửa thiên kiêu treo lên đánh đập đối với hắn thực là chuyện cười. Nếu Hàn Lâm thật sự có được năng lực đó, bọn hắn đã không thê thảm đến mức này.
Nhưng mà, ai mượn hắn ăn ở thế nào mà bị người cho cõng tội, nhân chứng vật chứng nhiều không đếm xuể, còn cãi thế nào? Đây chính là đất vàng dính đít quần, không là cứt thì cũng là cứt.
Quan trọng là, tên khốn này còn liên luỵ đến bọn hắn, không tẩn hắn một hai chục trận thì làm sao hết khó chịu trong lòng.
Hôm nay, không biết xui rủi thế nào lại bị tới bốn cái chiến đội gặp phải, doạ cho bọn hắn đều sắp khóc.
- Tất cả các ngươi hôm nay đều phải chết.
Đối mặt với Dạ Sát Thiên Vân đoàn kết trận, đám thiên kiêu bên ngoài chỉ là cười dữ tợn, như nhìn mấy kẻ sắp chết nói ra.
Rất nhanh, hai bên thiên kiêu rống giận mà tới, pháp thuật, pháp bảo điên cuồng va chạm vào nhau, vang lên âm thanh động trời.
Chỉ thấy Hàn Lâm và Cố Anh cấp tốc bay đi trong quỷ khí, đối mặt với mười mấy tên thiên kiêu, không chút e ngại dùng nhục thân chiến đấu, man lực như cự thú Hồng Hoang thét gào, va chạm.
- Phanh… phanh…
Liên tiếp những tiếng vang rung động thiên khung, thậm chí một số tên thiên kiêu chiến lực yếu càng là bị chấn động cho lui về. Không cần phải nói, đám người Hàn Lâm mấy ngày nay mặc dù ăn cực khổ, nhưng thực lực lại tinh tiến kinh người. Chí ít so với thời điểm mới vào Bạch Hạc thì mạnh hơn nhiều lắm.
- Hừ…
Đúng vào thời điểm mà bọn hắn đang hưng phấn vì chiếm thượng phong, ở trên bầu trời bỗng nhiên vút ra vài trăm đạo kiếm khí, xuyên thủng qua quỷ vực của Tử Thanh, chém cho cả Hàn Lâm và Cố Anh đều phụt máu, rơi xuống tận đáy trận.
- Uỳnh… uỳnh…
Liên tiếp là tiếng nổ, sóng gió hướng bốn phương tám hướng quét sạch quỷ khí âm u, chấn động đất trời. Thậm chí một phần Lệ Quỷ Mê Ảnh vực cũng bị chém nổ, lộ la một đạo trong suốt nối thẳng từ trên trời xuống tận nơi mà Hàn Lâm và Cố Anh vừa rớt xuống.
Mà bên trên bầu trời, không biết tự lúc nào xuất hiện thêm năm cái bóng người cao lớn, khí tức bức người. Nếu như Hoàng Thiên có mặt tại nơi này, chắc chắn có thể nhận ra được bọn hắn chính là chiến đội Trần Gia, từng bị hắn đánh cho tan hoang hôm trước, thậm chí bất lực nhìn hắn nghênh ngang bắt đi Trần Anh Thy.
Người vừa ra tay đánh lén, tự nhiên là nhị hoàng tử Trần Thanh Trí, kẻ mà hận “Hàn Lâm” đến tận xương tuỷ của mình.
- Hàn Lâm, bản hoàng tử rốt cục cũng tìm được ngươi. Mối thù hôm trước, hôm nay liền khiến ngươi trả giá gấp trăm lần.
Cao cao tại thượng đứng nhìn Hàn Lâm, sắc mặt Thanh Trí dữ tợn vô cùng, trán nổi gân xanh, cự kiếm trong tay bắt đầu phiêu động, dường như không chờ được nữa đánh giết Hàn Lâm.
- Con trai… chỉ bằng chút bản lãnh này của ngươi cũng dám nói báo thù. Ngươi so với hắn đến cứt và cặn bã cũng không bằng.
Hàn Lâm ở dưới giận không chịu nổi, há miệng máu mà kêu gào. Lại thêm một tên đần nào đó bị Hoàng Thiên đánh cho ngu người tìm đến hắn báo thù, bảo sao không khó chịu cho được. Tâm trí ngu đến mức không phân biệt được là ai đánh mình, còn muốn báo thù, báo cái rắm.
Cố Anh bên cạnh thì nghiến răng nghiến lợi trừng hắn, đại ca đần của ta ơi, ngươi rống cái gì, còn sợ chưa đủ thù hận ư.
Nhưng một lời của Hàn Lâm cũng để cho hắn suy nghĩ rất nhiều, càng thêm củng cố suy đoán kẻ mạo danh khốn nạn kia là Hoàng Thiên. Cũng chỉ có hắn mới đủ bản lãnh để làm ra chuyện này, nhưng mà hắn không vô sỉ đến mức lột quần lót người ta chứ? Ân, có thêm con súc sinh kia thì có thể lắm.