Ngoài ba người Hàn Lâm, Cố Sở và Cao Vô Cầu, những người còn lại đều bị cái tên này làm cho hồ đồ, tràn đầy tò mò tự nói.
Sự kiện lần này nói ra thì dài, nhưng thực tế diễn ra lại chỉ có vài ngày ngắn ngủi, bọn họ cũng chỉ biết được một chút vẻ bề ngoài của chuyến đi. Giờ đây lại lộ ra mục tiêu Thiên Nhãn, xem ra kế hoạch của Hoàng Thiên tiến vào Đại Việt không chỉ đơn giản là phục sinh sư phụ mình.
- Thiên Nhãn là chí bảo của Việt Điện, có thể nhìn thấu thế gian vạn vật, thấy cả quá khứ cùng tương lai, nhân quả thực tại, nhưng mỗi lần mở mắt đều tổn hao hơn một trăm năm thiên mệnh lực. Các ngươi dù giành đệ nhất, đạt được hiệu lệnh Việt Điện một lần, mấy lão già kia cũng chưa hẳn nghe lời mà mở ra Thiên Nhãn.
Chân Không Ngã hiếm khi trở nên nghiêm túc, nhìn Hàn Lâm rồi lại nhìn nhóm người, có chút không đành lòng mà nói.
Hắn biết được mục đích của Hoàng Thiên, nhưng cũng đồng thời biết được để đạt mục đích đó là khó khăn nhường nào. Một trăm năm thiên mệnh lực, đó là cái giá không hề nhỏ, dù là đám lão già kia có muốn cũng không dám dễ dàng đồng ý.
Bởi vì thiên mệnh lực có liên quan mật thiết đến tồn vong của cả dân tộc này, một khi tổn hao thì chỉ có thể chờ một trăm năm nữa mới ngưng tụ trở về. Một trăm năm đó, Đại Việt không chờ nổi.
Mà càng quan trọng hơn nữa, Đại Việt hiện giờ nói là một quốc gia, không bằng xưng là vùng đất của tầng tầng thế lực. Trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, triều đại trị vì thay thế, nó đã sớm không còn là một chỉnh thể hợp nhất, mà bị cát cứ bởi các gia tộc truyền thừa.
Từ Triệu, Ngô, Đinh, Lý, cho tới Lê, Trần, Hồ, Nguyễn mỗi một cái đều là thế lực khổng lồ, nắm giữ trong tay tài nguyên càng là vô kể. Bọn hắn mặc dù không còn mạnh mẽ như thời còn là triều đại thịnh trị, nhưng địa vị ở toàn lãnh thổ Đại Việt này vẫn luôn là cao không thể nào với tới.
Thậm chí theo một cách nhìn nào đó, những đại gia tộc này có thể xem là chúa tể của cả thế giới này. Bọn hắn cùng nhau kiểm soát trật tự Đại Việt thông qua tổ chức mà nhóm người đang nói tới, chính là Việt Điện.
Do đó, việc Hoàng Thiên muốn mở ra Thiên Nhãn, chỉ đoạt được hạng nhất trong Đại Việt Thiên Kiêu chiến là chưa đủ, mà còn phải thuyết phục được các thế lực kia đồng ý, nếu không, hắn đến cửa vào Thiên Nhãn cũng đừng hòng bước tới.
- Chuyện này vãn bối cũng không rõ ràng, chỉ là hắn nếu đã quyết tâm như vậy, hẳn là cũng có biện pháp ứng phó. Chỉ mong tiền bối có thể hỗ trợ, chuẩn bị cho chúng ta tư cách tham gia là đủ rồi.
Hàn Lâm ngẫm nghĩ, lại nhớ tới vẻ kích động và mong chờ của Hoàng Thiên khi bàn về Thiên Nhãn, hắn lại càng thêm quyết ý, chắp tay khẩn cầu về phía Chân Không Ngã.
- Ha ha, nếu chỉ là tư cách tham gia thì không khó. Trúc Lâm mặc dù bây giờ hơi nát, nhưng chung quy vẫn chưa bị đá ra bảng xếp hạng thế lực thượng tầng, vài ba danh ngạch không là vấn đề. Ta vốn dự tính cho bảo bảo đi cọ sát với đám thiên kiêu bên ngoài để mở mang tầm mắt, vừa hay cho các ngươi cùng nó thành một đội vậy.
Thấy Hàn Lâm quyết tâm, Chân Không Ngã cũng không từ chối, mà mỉm cười nói. Một lời có vẻ rất tự nhiên, nhưng lại mơ hồ tạo ra cảm giác bị hắn đoán trước từ lâu, cố ý sắp đặt mà ra.
Hàn Lâm đương nhiên nhìn ra được một điểm này, nhưng cũng không có để tâm quá mức. Hơn ai hết hắn biết trên đời này không có gì là miễn phí, Chân Không Ngã dù tốt, nhưng còn chưa tới mức mạo hiểm giúp đỡ người ngoài bọn hắn nếu không có ý đồ nào ẩn nấp. Chỉ là, hắn chưa muốn hoặc chưa tiện nói ra mà thôi.
- Cám ơn tiền bối.
Chân Không Ngã trông thấy thái độ của Hàn Lâm như vậy, làm sao không biết Hàn Lâm đã nhìn ra vấn đề. Có điều lúc này chưa phải thời điểm thích hợp, cho nên hắn chỉ mỉm cười nhàn nhạt, sau đó lại lắc đầu:
- Thời gian đến Đại Việt Thiên Kiêu chiến không còn nhiều, tranh thủ nâng cao thực lực đi. Mấy tên nhóc các ngươi mặc dù không tệ, nhưng thiên kiêu Đại Việt cũng không phải dễ đối phó.
Một lời này của Chân Không Ngã khiến cho Hàn Lâm trở nên nghiêm nghị, lại nhớ tới trận chiến Kiếm Ma đánh với đội hình của quận chúa, không khỏi gật đầu nói:
- Vâng… Tổ hình chiến đội quả thực bất phàm, tiếc là Thiên hiện tại không ra được, nếu không thì dễ dàng hơn nhiều.
Không cần phải nói, Hoàng Thiên từ lâu đã trở thành lãnh tụ tinh thần của bọn họ. Chỉ cần hắn tại, mọi chuyện đều sẽ trở nên dễ dàng và thuận lợi hơn rất nhiều. Đáng tiếc, hắn hiện tại còn kẹt trong thế giới ý thức, không biết khi nào mới có thể tỉnh giấc.
- Nếu một người không phá được thì dùng tổ đội để phá tổ đội cũng là một biện pháp. Chúng ta hiện tại có năm người, vừa đủ để tổ hợp thành một đội. Ta lại không tin lấy năm người chúng ta không đánh được đám thiên kiêu này.
Đúng lúc mà Hàn Lâm còn đang suy nghĩ, âm thanh của Kiếm Ma bỗng nhiên từ ngoài cửa vọng vào, khiến cho hắn chợt nghĩ ra điều gì, trong lòng loé lên vài tia hi vọng.
Chân Không Ngã cũng là gật đầu đồng ý, sau đó ngẩng lên nhìn về phía cửa, nhưng khi vừa mới nhìn thấy bộ dáng của Kiếm Ma thì nụ cười cứng ngắc, suýt chút nữa phun nước miếng ra ngoài.
Bởi hắn thấy một tên thanh niên vốn có vài phần lạnh lùng và khó gần, lúc này đây con mắt duy nhất còn lại cũng đều sưng húp lên, bọng máu thâm tím. Hai mép mắt gần như dính sát nhau, chỉ ti hí một chút như là mắt lươn, thê thảm không thể nào tả nổi.
- Ra tay cũng đủ hung ác, nhìn bộ dáng ngươi hiện tại sợ nhìn đường còn không nhìn nổi, đánh nhau cái cọng lông à?
Chân Không Ngã thầm nghĩ trong đầu.
- À…
Bên kia, Hàn Lâm cũng có chút cứng họng, ậm à mấy câu rồi nhìn về phía Kiếm Ma tràn đầy thương cảm. Bởi vì cảm giác này hắn cũng từng hứng chịu, mới mấy ngày trước còn bị ai đó đánh cho say sẩm mặt mày.
- Được rồi, nếu đã quyết định vậy thì tiến hành đi thôi. Tổ hình chiến đội thành lập không khó, cái khó là làm sao để có thể phối hợp với nhau để phát huy thực lực tuyệt đối của mỗi người. Điều này không phải một hai ngày là có thể thực hiện, nhưng bây giờ thời gian gấp gáp, luyện tập được ngày nào liền hay ngày đó thôi. Bảo bảo, ngươi trước tiên đưa mọi người ra Thiên Trúc tự nghỉ ngơi nhé, ngày mai lại bắt đầu luyện tập.
Chân Không Ngã mặc dù sớm có suy tính trong đầu, nhưng lại không có nói ra, mà chỉ buông ra vào lời động viên, sau đó sai tiểu hoà thượng sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho mọi người.
- Tiền bối, ta có thể hỏi ngươi một chuyện được không?
Vốn là đang đi theo tiểu hoà thượng ra ngoài, nhưng Kiếm Ma lại do dự mấy lần, sau đó quyết định quay đầu hướng về phía Chân Không Ngã.
- Cứ tự nhiên!
Nhìn bộ dáng nghiêm trọng của Kiếm Ma, Chân Không Ngã gật đầu một cái trả lời.
- Cái thứ… ma vật kia ngươi là từ đâu lấy được?
Hai chữ “ma vật” trong miệng Kiếm Ma nói ra có phần cứng ngắc, hiển nhiên trong lòng hắn đang khó chịu vô cùng.
- Làm sao? Ngươi cũng bị thứ ma vật này mê hoặc rồi ư? Muốn mua một cái về hưởng thụ?
Nghe thấy Kiếm Ma hỏi về tinh diện, Chân Không Ngã ban đầu là bất ngờ, sau đó lại bày ra một bộ hiểu ra khẽ hỏi, tựa hồ tiếc nuối cho một thế hệ người hư hỏng.
- Hưởng thụ cái đầu nhà ngươi…
Sắc mặt Kiếm Ma xạm lại, khoé môi giật giật mấy lần, trong lòng càng là chửi ầm lên. Chỉ là hắn còn chẳng kịp giải thích, Chân Không Ngã đã lần nữa chặn ngang nói:
- Ha ha, ta hiểu mà, đừng xấu hổ. Người trẻ mà, vẫn là không kiểm soát được sắc dục trong mình…
Mấy lời an ủi càng khiến cho chàng trai có cảm giác rất muốn chém người, nếu chẳng phải hắn đánh không lại người ta, chỉ sợ đã sớm cầm dao mà lao tới.
- Đồ đệ ngoan, ngươi giúp ca ca của ngươi đi kìa…
Chân Không Ngã lại chẳng để ý đến vẻ muốn giết người của Kiếm Ma, mà liếc mắt về phía tiểu hoà thượng nói ra.
Một lời để cho Kiếm Ma quay phắt người, ánh mắt ti hí nhìn về phía tên nhóc như rất bất ngờ vì thứ khốn nạn này lại có liên quan với nó.
- À… cái này là ta đấu giá được ở bên ngoài Thiên Nguyên. Đoạn này thực ra chỉ là hàng khuyến mãi thôi, bản chính ta tốn mười bảy vạn năm trăm thượng phẩm linh thạch mới mua được á, còn phải vay tiền Hoàng Thiên ca ca mới đủ à.
Tiểu hoà thượng như là không nhìn thấy vẻ mặt của Kiếm Ma, ngây thơ trả lời. Lại nhớ tới ngày đó bị hai tên vô sỉ kia hố hàng, nó bỗng nổi giận trong lòng.
- Là ai bán?
Nghe tới có Hoàng Thiên tại, Kiếm Ma thoáng bình tĩnh đôi chút, nhưng càng thêm khẳng định tin tức chính xác, tiến lại gần tiểu hoà thượng mà hỏi.
- Còn ai khác ngoài con khỉ mất dạy kia nữa. Nó đợt đó bán ra không biết bao nhiêu bản, kiếm bộn tiền rồi mà vẫn mặt dày lừa ta mười bảy vạn, Kiếm Ma ca đi mua tuyệt đối đừng để nó lừa nha…
Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới liền để tên nhóc bực mình, vừa nói vừa chống nạnh như muốn đánh người vậy.
- Cẩu… Thủ… con súc sinh này…
Lời cảnh báo của tiểu hoà thượng còn chưa nói hết, đã bị âm thanh điên tiết của Kiếm Ma lấn át.
- Này… đường qua Thiên Trúc tự bên này cơ mà, ca đi đâu đấy?
Trông thấy Kiếm Ma đùng đùng nổi giận rời đi, nó làm bộ ngẩn ra một lúc, sau đó gọi với qua.
- Ta đi làm thịt khỉ…
Kiếm Ma không có quay đầu trả lời nó, trên tay xách theo ma kiếm xông về phía nam sườn núi, nơi mà lần cuối cùng hắn thấy Cẩu Thủ bỏ trốn tới.
Cho tới khi bóng dáng hắn khuất hẳn, tiểu hoà thượng mới bỏ đi nét ngây thơ trên mặt, ngửa ra ha ha cười, hưng phấn vừa nói vừa phun nước miếng:
- Mặt chó, lần này mi không bị cạo lông thì ta không còn làm hoà thượng nữa, ha ha.