Hồng Hoang chỉ cảm thấy một cỗ áp lực gấp hàng triệu lần áp suất thông thường của thế giới đè lên người hắn, ép cho thân thể đều nổ vang, tựa hồ tuỳ thời có thể vỡ nát. Tinh không hắc ám chung quanh hắn đều như đông đặc đi, không khác gì vũng bùn ướt át, càng vẫy vùng thì càng chìm sâu vào trong nó.
Mà trong chiến đấu cấp độ này, tối kỵ nhất chính là bị địch nhân áp chế không gian, khiến cho ngươi dù có bao nhiêu thủ đoạn cũng đều là đồ bỏ.
- Tốt… tốt… tốt một cái Tam Cực. Ha ha.
Dưới áp lực khủng bố của Tam Cực hàng lâm, Hồng Hoang ngược lại lại bật cười hô lên. Cơ hồ tại thời điểm đó, thân hình của hắn liền như vác theo vài toà núi lớn gồng lên, chớp mắt đứng thẳng người.
- Nhưng còn chưa đủ đâu.
Trường kích trong tay nương theo nụ cười của hắn phá trời vụt qua, quang mang chói loà, tản ra khí tức tựa hồ thần minh đập vào không gian trước mắt.
Hắn tự nhiên có thể nhìn ra, Tam Cực lĩnh vực của Hoàng Thiên kiểm soát không gian vô cùng đáng sợ, nếu như hắn còn không phá giải nó, tất nhiên sẽ phải ôm hận tại nơi này.
Chỉ nghe oành một tiếng nổ vang kịch liệt, dư âm năng lượng đem vũ trụ nguyên thần đều rúng động. Trường kích đâm vào trong hư ám, liền khiến cho gần trăm dặm hư không cong lên, rồi toác ra như pha lê vỡ nát, tung toé ra từng mảnh hào quang lấp lánh.
Đến mức Hoàng Thiên, dù hắn đã mạnh vượt quá lẽ thường cũng không thể nào ngạnh kháng, phân thân tam cực bị một cỗ lực lượng chí cường cùng với mảnh vỡ không gian chém bay, lui ra ngoài cả ngàn mét mới dừng lại được thân hình.
Mảnh vỡ sắc lẹm hơn dao, cọ vào làn vảy của hắn vang lên âm thanh rét lạnh, nhưng cũng không gây ra được bao nhiêu tổn thương vì chỉ tồn tại được một phần ngàn giây liền bị lực lượng bảo toàn không gian làm cho tiêu tán.
Nhưng hắn không bởi vậy mà vui mừng, ngược lại ngưng trọng lên, bởi vì Tam Cực lĩnh vực đã mất đi khả năng khống chế không gian của nơi này.
Đây là một điều vô cùng đáng sợ, bởi vì từ khi hắn sáng tạo ra Tam Cực, hắn liền biết được thời không chi cực khủng bố nhường nào. Hoàn toàn có thể khẳng định gần như vô phương hoá giải nó, trừ khi, đối phương có được lý giải về không gian viễn siêu hắn, hoặc là có được lực lượng quy tắc nào đó vượt lên trên cả không gian.
Rõ ràng, biểu hiện của Hồng Hoang vừa rồi đã cho ra đáp án, hắn nắm được lực lượng mạnh hơn cả không gian.
- Khó trách ngươi lại phách lối thế này.
Suy đoán được nội tình của Hồng Hoang, Hoàng Thiên thản nhiên nói ra, nhưng ánh mắt đã thật sâu nhìn về đối thủ. Sâu trong nội tâm của hắn dần hừng lên lửa nóng, ham muốn chiến đấu như một cơn sóng ập lên, dữ dội và khủng bố.
Cứ nói hắn là một kẻ sớm trưởng thành, tâm trí hơn người, nhưng chung quy cũng chưa đầy ba mươi tuổi. Ở cái độ tuổi này, bên trong huyết mạch chẳng phải là máu tươi, mà là máu lửa. Ngọn lửa của sự kiêu ngạo, tự tôn và hiếu chiến.
Hắn trưởng thành, đúng, trưởng thành vì cuộc đời hắn trải qua quá nhiều thăng trầm đau khổ, phải đối đầu với những kẻ sống hàng ngàn, hàng vạn năm. Cho nên trong mắt hắn, những người cùng lứa bất giác trở nên nhỏ bé và tầm thường quá đỗi.
Nhưng cho tới hôm nay, hắn lại nổi lên hưng phấn, bởi vì Hồng Hoang cho hắn thấy được áp lực trước nay chưa từng có.
Cùng cấp độ đối chiến, đánh bại Hồng Hoang, hoàn thiện Tam Cực, hắn sẽ càng trở nên hoàn thiện, khẳng định con đường vô địch của mình.
Hồng Hoang nhìn trạng thái của hắn, dường như cũng đoán ra được một điểm này, chỉ là cười lạnh giết tới.
- Tam Cực chí cường, cũng chỉ đến thế này.
Hoàng Thiên đang như một con hổ khát chiến, nghe được Hồng Hoang xem thường thì càng bay lên, cười lạnh đáp lời:
- Ngươi nghĩ Tam Cực chỉ có một cái Thời Không à?
Dứt lời, ba cái phân thân của hắn liền vọt lên đón đầu đối thủ. Tiên khí trong tay chói sáng hào quang, một cái phân thân tiến vào trạng thái Ma Thần song biến, Âm Dương Ma Thần Đạo, đạp ở trên nền trời.
- Hỗn Nguyên cực?
Hồng Hoang mỉm cười, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía phân thân này, nỉ non nói. Bởi vì hắn cảm nhận được ở đó khí tức của Hỗn Nguyên.
Đúng như những gì hắn suy đoán, Hoàng Thiên bắt đầu sử dụng sức mạnh của Hỗn Nguyên cực. Phân thân Hỗn Nguyên lăng không đạp tới, thân hình thẳng tắp như thương, hai màu đen trắng, phía sau mang theo đôi cánh nghịch màu, vũ động.
Binh khí trong tay hắn là một cây tiên thương sắc bén, dưới sự huy động bộc phá ra sức mạnh kinh thiên, liên tiếp đâm về phía đối thủ.
Lạ một điều là, Hồng Hoang ở xa xa lại không hề phản ứng, một mực chờ đợi những công kích khủng bố này đánh lên đầu mình.
Oanh… oanh… oành.
Toàn bộ hư không nguyên thần suýt nữa hoá thành phế tích, bụi năng lượng tán thành sương mù lan đi, thẩm thấu vào trong hắc ám.
- Ha ha ha…
Căn bản không còn nhìn thấy được Hồng Hoang, chỉ nghe thấy tiếng cười ngạo nghễ. Kích ý của hắn giây phút đó tung hoành từ bên trong huỷ diệt, trực tiếp đem sương mù năng lượng nổ tung tiêu tán. Sau đó thân hình của hắn như hoá thành một cái lưu tinh, xuyên thủng lên trên đâm thẳng vào Hoàng Thiên.
Oành một tiếng, hai người đập vào nhau nổ tung không khác gì lưu tinh đụng độ, khiến cho không gian nơi đó đều toái phá. Chỉ thấy ngay sau khi vụ nổ hoá thành năng lượng hình cầu lan toả, hai cái bóng người đã bật ngược ra hàng vạn mét.
Hoàng Thiên đem tiên thương cắm ở hư không, nhưng dư chấn vẫn đem hắn đẩy lui đến mức thân thương đều cong lên như sắp gãy, sau đó bàn chân phải đạp xuống lấy đà, mới lần nữa vọt bắn lên trở lại.
Hồng Hoang so ra càng thêm khó chịu, thân thể nện thẳng vào hư không đem sau lưng đều vang lên tiếng đứt gãy. Trên khuôn mặt hắn bắt đầu trào ra máu tươi, không chỉ ở miệng mà là toàn bộ thất khiếu. Nhiêu đó đủ để biết hắn nội thương khủng bố đến nhường nào.
- Phế vật…
Cảm nhận sức mạnh Hỗn Nguyên đang áp chế lên thân mình, hắn chẳng những không sợ mà còn cười, liếm môi biến mất khỏi nơi này.
- Sử dụng đến hai cực vẫn không làm gì được ta, Hoàng Thiên, ngươi khiến ta thất vọng vô cùng.
Một đòn của Hoàng Thiên đánh hụt vào hư không, phía sau lưng hắn bỗng vang lên tiếng cười khinh thường cuồng ngạo.
Hồng Hoang gần như xuyên phá qua không gian, đứng ở giữa lĩnh vực này, cao cao tại thượng nói. Dứt lời, hắn liền vươn tay lên như triệu hồi ra gì đó, không gian ùng ùng rúng động.
Chỉ thấy một cỗ lực lượng vô cùng vô cùng khủng bố ở quanh hắn hàng lâm, như được triệu hoán đến từ cõi U Minh tà ác, khiến cho toàn bộ Tam Cực đều run rẩy.
Lần đầu tiên hắn triệu hồi ra lĩnh vực của bản thân, sức mạnh thậm chí có thể so cùng Tam Cực chí cường.
Oanh… oanh… phốc.
Cũng là phân thân trong lĩnh vực, nhưng không phải ba, mà là năm người, hoá cực không khác gì phân thân của Hoàng Thiên trong Tam Cực. Bọn hắn vừa ra, lĩnh vực cũng hiện thế, trùng điệp xung đột với uy năng của Tam Cực lĩnh vực, làm nổ tung ra những vết rách thời không.
- Ngũ Hành Chí Cực…
Tinh không diệt, vạn pháp tan, Hoàng Thiên thân hãm ở bên trong hai tầng lĩnh vực cọ sát, dù lại cường cũng khó lòng bình an. Chỉ thấy cả ba phân thân cùng lúc bị vết rách cọ vào, sắc mặt tái đi lui về hàng vạn mét, ngưng trọng hô lên mấy từ.
Đúng vậy, lĩnh vực của Hồng Hoang không chỉ đơn giản là một, mà được hợp nhất từ năm lĩnh vực của năm người, đại diện cho năm cực của ngũ hành.
Năm cái phân thân, còn có thể là ai khác ngoài nhóm Hồng Thư, Hồng Nhân. Bọn hắn vừa ra, liền không khác gì cá thể độc lập, lạnh lùng nhìn về phía ba người Hoàng Thiên, sát ý thét gào.
Chỉ thấy bọn hắn gần như đồng thời bước tới, trên thân tản mát ra khí tức khủng bố trước nay chưa từng có, lần lượt đại diện cho ngũ hành chí cực, đổ ập khắp tinh không.
- Hừ, ta đã sớm nói hắn chỉ được cái vẻ bề ngoài thôi, các ngươi còn không tin ta.
Kim khí hoá cương phong thét gào, lôi kim rực rỡ, Hồng Thư lả lướt từ Kim Cực hướng về phía Hoàng Thiên, không quên liếc xéo, ngả ngớn cười nhạo đám người.
Phanh!
So với sự cợt nhả của nàng, bốn người còn lại thì nghiêm túc hơn nhiều lắm. Hồng Nhân vừa ra liền không nói hai lời giết về phía Hoàng Thiên, một quyền đại thổ kinh thiên động địa, trấn diệt càn khôn rơi vào không gian trước mặt hắn, khiến cho tinh không nơi đó đều nát vụt, cả người phân thân Thời Không chi cực hướng về phía một vùng hư không nện nát, máu tươi tuôn trào trong cổ họng.
Thế nhưng là vẫn chưa xong, Hồng Tiên đến sau mà không chịu thua kém, ở giữa hư không triệu hồi ra tầng tầng mặt nước, hoá thiên hà, đông kết thành băng, hình thành hai mặt khổng lồ trên dưới kẹp lấy phân thân này của Hoàng Thiên, vô tình tàn nhẫn nghiền vào nhau, vang lên tiếng đứt vỡ rúng động tâm thần.
Đau đớn là điều không cần phải nói, thậm chí giữa âm thanh ken két còn có tiếng xương thịt vỡ ra, dị thường đánh vào thính giác. Chỉ thấy ở giữa tầng băng to lớn, Hoàng Thiên không khác gì một con kiến bị nghiến chèn, thân thể vặn vẹo không ra hình dạng.
- A!!
Đâu đó vang lên tiếng gào thống khổ, không phải là phân thân Thời Không cực, mà là hai phân thân còn lại.
Cứ nói ở trong Tam Cực, phân thân của Hoàng Thiên là bất tử, dù cho có bị nghiền nát thành cặn bã cũng có thể phục hồi. Nhưng cảm giác của phân thân vẫn luôn tồn tại, thậm chí phân thân trải qua bất cứ đau đớn nào, hai thân còn lại cũng sẽ phải gánh chịu không sót một phần.
Cho nên, phân thân Thời Không cực bị nghiến nát, hắn làm sao không thống khổ cho được?
Ầm!
Một tiếng nổ rung động tinh thần theo sau tiếng thét mà ra. Hai phân thân còn lại cùng lúc tiến về, muốn huỷ diệt chiêu thức của Hồng Tiên. Nhưng phân thân Hỗn Nguyên mới đi được nửa đường liền bị Hồng Du và Hồng Nhân phối hợp ngăn cản, nhất thời va chạm tạo ra vụ nổ kinh hoàng.
Chỉ còn một phân thân của Nhân Quả cực, kẻ duy nhất từ đầu tới cuối chưa hề thể hiện ra năng lực của mình, cũng là kẻ khiến cho Hồng Hoang e dè nhất, thậm chí tự mình phối hợp với Hồng Thư giết về.